Bách Luyện Thành Thần

Chương 1266





Cô nàng áo đỏ bĩu môi: “Trùng hợp thôi!”

Cô nàng áo đỏ này và Ninh Vũ Điệp đều là võ giả phi thăng cùng lúc, trước đây cũng coi như cùng cảnh ngộ. Ngày đó, nghe Ninh Vũ Điệp nói phi thăng là để tìm kiếm phu quân, nàng còn từng khuyên Ninh Vũ Điệp rằng hy vọng này quá mong manh, vẫn nên buông tay thì hơn.

Bây giờ chợt nghe được câu trả lời này, sao nàng chịu tin?

Thiên hạ rộng lớn như vậy, võ giả trùng tên trùng họ hẳn không ít.

Nhưng nàng lại không biết, Ninh Vũ Điệp đã hoàn toàn chắc chắn về thân phận của La Chinh.

Ninh Vũ Điệp nhìn chằm chằm vào võ giả kia nói: “Chuyện Tô Tam giết xà tiên, chính là chuyện xưa được lưu truyền ở Trung Vực ta. Tô Tam và xà tiên gặp nhau ở núi Kinh Cức, hai người mến nhau. Nhưng sau đó xà tiên thú tính khó bỏ, gieo họa nhân gian, cuối cùng Tô Tam không thể không chém chết xà tiên. Câu chuyện chính là như vậy phải không?”

Võ giả kia đột nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Ninh Vũ Điệp cũng tin tưởng hơn một chút!

Chuyện Tô Tam giết xà tiên được La Chinh kể qua Thét Lệnh, nên đã lưu truyền rất rộng, thực sự đúng y như cô nàng trước mắt này nói.

Mà câu chuyện này, cũng đã qua ba bốn năm rồi.

Cô nàng này vừa mới phi thăng, lại từng nghe về câu chuyện này, ít nhất cũng đã nói rõ, nàng và La Chinh đến từ cùng một Hạ Giới.

Khả năng này…

Thật ra Ninh Vũ Điệp cũng không muốn chứng minh cái gì với bọn họ.

Nàng chỉ cần biết phu quân mình còn sống, biết phu quân mình đang ở nơi nào thì đã thỏa mãn rồi.

“Cái tên này, vẫn ngoài dự đoán mọi người như trước vậy!” Ninh Vũ Điệp nhìn kim tự tháp với vô số cái tên đang chuyển động, trong lòng nghĩ như vậy.

Còn vị võ giả kia, sau khi nghe Ninh Vũ Điệp nói thì trong lòng lại bắt đầu trở nên hăng hái.

Võ giả này không phải là người phi thăng, nhưng cũng không có bối cảnh gì trong thánh địa Ngọc Thanh. Chẳng qua vì muốn kiếm được một khoản thù lao nhất định nên mới được sắp xếp ở đây cung cấp chân nguyên cho không gian mộng ảo.

Nếu cô nàng trước mắt này nói dối thì cũng chẳng sao, nhưng bây giờ xem ra, lại có năm phần khả năng là thật. Nếu như là thật, vậy nếu hắn giúp được nàng, có lẽ sẽ là một cơ hội cho người không có bối cảnh như hắn!

Ninh Vũ Điệp không biết tâm tư của võ giả trước mặt, nàng suy nghĩ một chút rồi sau đó lại hỏi: “Nhưng vì sao La Chinh phải dùng Thét Lệnh để kể chuyện này?”

“Ha ha, hắn muốn nói cho một cô gái thần bí nghe.” Võ giả kia cười nói, La Chinh và cô gái thần bí kia nói chuyện với nhau, khắp thiên hạ đều có thể nghe, tất nhiên vị võ giả này cũng sẽ không ngoại lệ.

“Cô gái thần bí?” Lông mày Ninh Vũ Điệp hơi nhíu lại theo phản xạ.

Võ giả này chú ý tới biểu cảm của Ninh Vũ Điệp, nhún vai một cái: “Cũng không biết cô nàng ấy có lai lịch thế nào, khắp vũ trụ không ai biết thân phận của nàng ấy. Nhưng nàng ấy lại đồng ý giúp La Chinh tìm muội muội của hắn, điều kiện chính là La Chinh kể chuyện xưa này cho nàng ấy nghe.” Trong vũ trụ, gần như không ai không biết, không ai không hiểu chuyện này.

“Muội muội của chàng, La Yên ư?” Ninh Vũ Điệp hỏi.

“Đúng vậy!” Võ giả này chợt sáng mắt lên, trong lòng cũng chắc chắn thêm mấy phần: “Chính là La Yên!”

“Hóa ra vẫn chưa tìm thấy.” Ninh Vũ Điệp hơi cúi đầu nói khẽ, sau đó nàng lại đưa mắt nhìn chăm chú lên kim tự tháp.

Nàng bắt đầu hứng thú với đỉnh chóp kim tự tháp của không gian mộng ảo kia, bắt đầu quan sát những cái tên từ trên rơi xuống.

Những cái tên này, đều là đối thủ cạnh tranh của La Chinh.

Đang lúc quan sát thì đại điện bên kia lại phát ra một tràng tiếng cảm thán.

“Thứ hạng của La Chinh lại tăng lên hai bậc rồi!”

Ninh Vũ Điệp mỉm cười, xẹt qua tên của La Chinh, tiếp tục quét xuống dưới. Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Khê Ấu Cầm!

Thứ một trăm sáu mươi tư!

Khi Ninh Vũ Điệp thấy cái tên thì này lại sửng sốt lần nữa.

Nàng ấy lại có khả năng như vậy ư?

Mặc dù Ninh Vũ Điệp biết cô nàng này có Âm Thể Tử Cực rất đặc biệt, nhưng lúc còn ở Trung Vực, Khê Ấu Cầm chỉ mới có tu vi Thần Đan Cảnh, hơn nữa nếu không nói đến huyết mạch vốn có của nàng ấy thì thực lực lại càng không đâu ra đâu!

Sau đó cô nàng này liền biến mất trong Tử Cực giới.

Bây giờ mới mấy năm trôi qua?

Nàng ấy đã bước vào Thần Hải Cảnh? Hơn nữa còn có thực lực như thế? Không chênh lệch với La Chinh bao nhiêu?

Điều này sao có thể!

Ninh Vũ Điệp rất khó chấp nhận kết quả này.

Không biết vì sao trên thế giới này luôn có vài người có thiên phú cực cao.

Tuy Ninh Vũ Điệp cũng được coi là thiên tài có thiên phú không tệ, nhưng so với những thiên tài Thần Hải Cảnh trên Thượng Giới thì chênh lệch vẫn rất rõ ràng.

Nhưng Khê Ấu Cầm thì lại khác.

Âm Thể Tử Cực nhất phẩm của nàng được coi là bậc cao nhất trong Tử Cực giới, lại thêm Vô Định lão nhân trong tháp Vô Định dốc lòng bồi dưỡng, tất nhiên tu vi và thực lực của nàng sẽ tiến cảnh thần tốc. Với Âm Thể Tử Cực nhất phẩm, đối với một số người mà nói, cả đời cũng khó mà tu luyện thành công. Nhưng đối với Khê Ấu Cầm, có thể nói là hạ bút thành văn!

Nhìn thứ hạng của Khê Ấu Cầm, trong lòng Ninh Vũ Điệp bỗng sinh ra một cảm giác buồn bực, nàng không nhịn được mà than thở: Tại sao có thể như vậy!

***

Sau khi lấy được phần thưởng từ đại sảnh Nhân Quả thứ ba, thứ hạng của La Chinh lại tăng lên, nhưng chỉ tăng lên hai bậc mà thôi.

Phần thưởng của đại sảnh Nhân Quả thứ ba chỉ có ba triệu điểm mộng ảo, hơn nữa mỗi người đều có một phần. Đối với La Chinh mà nói, phần thưởng từ đại sảnh Nhân Quả thứ ba còn ít hơn đại sảnh Nhân Quả thứ hai nhiều. Nhưng nếu so với số điểm mộng ảo của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu kia thì cũng không ít.

Sau khi rời khỏi đại sảnh Nhân Quả này, móc câu dài trong tay mọi người cũng dần dần biến mất theo quy tắc Thiên Đạo.

Xem ra móc câu này không được phép mang ra khỏi đại sảnh Nhân Quả. Nếu không, trong móc câu tích chứa quy tắc Thiên Đạo này cũng có thể giúp mọi người không ít.

Tiếc nuối xong, mọi người lại men theo bậc thang mà leo lên trên.

Vị trí hiện tại của mọi người đang ở đoạn giữa của ngọn núi hùng vĩ này. Đứng trên bậc thang này là có thể bao quát phong cảnh khắp bên ngoài ngọn núi.

Mặc dù đại sảnh Nhân Quả này là do tự nhiên tạo thành, nhưng lại rất sống động. Hoặc có lẽ những cảnh vật trước mắt không phải là ảo cảnh mà là sự tồn tại hoàn toàn chân thật. Đối với Thiên Đạo mà nói, chuyện này cũng không quá khó khăn.

Lúc này La Chinh đang đi đầu dẫn đường, đám Quý Nam, Kim Hải, Huyễn Linh theo sát phía sau.

Sau khi dễ dàng vượt qua đại sảnh Nhân Quả thứ ba, bọn họ sẽ đối mặt với đại sảnh Nhân Quả thứ tư, cũng chính là sảnh Nhân Quả đếm ngược thứ hai!

Lần đầu tiên Quý Nam vào sảnh Nhân Quả, nàng đã phải ngã xuống ở sảnh Nhân Quả thứ tư này.

Thậm chí có thể nói, sảnh Nhân Quả đếm ngược thứ hai gần như đã khiến chín mươi chín phần trăm các võ giả phải dừng bước. Đây thật sự là thử thách quá khó để vượt qua. Nhưng không biết lần này sẽ gặp phải cái gì trong sảnh Nhân Quả thứ tư này đây?

Không lâu sau, mọi người đã đứng trước đại sảnh Nhân Quả thứ tư.

Toàn bộ sảnh Nhân Quả thứ tư này đều đỏ rực một màu, giống như có từng dòng lửa chuyển động trong đó. Đứng ở cửa đại điện, bọn họ đã có thể cảm nhận được khí nóng hầm hập.

“Nóng quá, bỏng chết người mất!” Thương Ma hét lên.

“Phần thưởng của sảnh Nhân Quả thứ tư rất phong phú, nhưng độ khó cũng không thể xem thường. Mọi người phải cẩn thận hơn nữa!” Quý Nam nhẹ nhàng nói.

“Cho dù có khó khăn thế nào, chúng ta cũng nhất định không thể bỏ cuộc vào lúc này được!” La Chinh nói.

Lúc này, thứ hạng của La Chinh đang tăng lên rất nhanh. Hắn không hề do dự, dẫn đầu tiến vào trong sảnh Nhân Quả. Mà sau khi đám người Quý Nam và Kim Hải quan sát một vòng, bọn họ cũng theo sát phía sau.

Trên mặt đất trong sảnh Nhân Quả chằng chịt những vết nứt nhỏ, chúng chỉ lớn bằng ngón tay, nhưng trong những vết nứt đó lại là dòng dung nham đỏ đồng đang chảy. Những vết nứt giống như mạch máu trong cơ thể người, mà dung nham chính là máu vậy.

Đi trên mặt đất cũng sẽ bị dung nham trong đất thiêu đốt.

Mặc dù mấy người Quý Nam, Huyễn Linh không bị thương, nhưng cũng khó mà chịu đựng được sự thiêu đốt này. Thế nên họ liền vội vàng thi triển chân nguyên hộ thể, bảo vệ toàn bộ cơ thể.

Tất nhiên La Chinh không cần, bởi ngọn lửa bình thường căn bản không thể gây hại gì cho hắn được.

Mọi người không ngừng đi sâu vào trong, cảnh sắc trong đại sảnh Nhân Quả cũng không ngừng chuyển đổi, giống như đang đi vào trong lòng một ngọn núi lửa lớn, xung quanh không còn là vách tường đại sảnh nữa, mà là những hòn đá lởm chởm nổi lên không theo quy tắc nào. Mà trước mắt con đường cũng đứt đoạn, hiện ra một hồ dung nham nóng chảy.

Nhìn mặt hồ dung nham tĩnh lặng này, tất cả mọi người đều dừng bước, trong mắt là vẻ thận trọng.

Bên bờ hồ dung nham có một người được tạo thành từ dung nham khổng lồ như một ngọn núi đang đứng sừng sững. Thân thể khổng lồ kia chậm rãi chuyển động, giống như một ngọn núi lớn đang đưa mắt nhìn xuống đám La Chinh.