Bách Luyện Thành Thần

Chương 1271





Nắm đấm của người dung nham khổng lồ to bằng cả một cung điện.

Ngay cả Thương Ma cao tới hơn một trượng, nhưng so với nắm đấm của người dung nham khổng lồ này thì gã cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.

Một quyền của người dung nham khổng lồ ẩn chứa sức mạnh khiến người ta có cảm giác áp bách rất mãnh liệt. Nếu bị đấm phải, cả người sẽ bị vỡ nát. Ngay cả cơ thể thần khí của La Chinh cũng không ngoại lệ.

Sinh linh quy tắc cao cấp đến như vậy có thể đối kháng với cả cường giả Thần Biến Cảnh, thậm chí là Giới Chủ.

Người này được sắp xếp trong đại sảnh Nhân Quả thứ tư thì cũng đã nói rõ độ khó ở đại sảnh thứ tư này khủng bố đến cỡ nào.

Nhưng càng là như thế mọi người lại càng muốn chinh phục. Với độ khó như vậy, có lẽ phần thưởng sẽ vượt mức bình thường.

Hy vọng duy nhất để mọi người thông qua đại sảnh Nhân Quả này chính là linh trí của người dung nham khổng lồ khá thấp. Nếu người dung nham khổng lồ có được trí thông minh như người trưởng thành thì đừng nói là bảy người bọn họ, cho dù bảy mươi hay bảy trăm người thì cũng không thể xông qua được.

Nhưng thậm chí ngay cả lúc này, hành động của bọn họ cũng đã vô cùng mạo hiểm rồi.

Phải gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm. Dù sao trong chiến trường mộng ảo cũng không bị chết thật, mọi người đều xem như đánh cược một lần.

“Ầm! Ầm ầm...”

Một quyền này vừa nện xuống, mặt đất giống như xảy ra động đất cấp mười, bắt đầu gợn sóng.

Chấn động không chỉ ở trên bề mặt, mà toàn bộ hang động, toàn bộ đại sảnh Nhân Quả, thậm chí là toàn bộ ngọn núi hùng vĩ cũng không ngừng chao đảo.

“Sức mạnh thật cường đại. Cho dù mình mở ra toàn bộ lực vảy rồng thì cũng còn kém xa người dung nham khổng lồ...”

La Chinh rất có lòng tin vào sức mạnh của mình, sức mạnh đến từ Thanh Long. Nhưng dù sao hắn vẫn chưa mở ra hết được toàn bộ lực vảy rồng. Huống chi, người dung nham khổng lồ trong đại sảnh Nhân Quả đã có thể đối kháng với Giới Chủ, thậm chí sức mạnh còn muốn vượt xa cả Giới Chủ.

Bị quy tắc Thiên Đạo ràng buộc, mặc dù hang động này có bị chấn động dữ dội đến mấy thì cũng vẫn không sụp đổ.

Còn con mèo lửa kia, Quý Nam đã nhanh chóng thu khúc gỗ lại trong thời khắc ngàn cân treo sợ tróc. Sau đó một tay nàng đẩy khúc gỗ Kiến Mộc sang một bên, tay còn lại chộp lấy lồng băng. Nàng có thể cảm nhận được con mèo lửa đang run lẩy bẩy trong chiếc lồng.

Quý Nam nhanh chóng lui lại phía sau không chút do dự. Hai chân của nàng thoăn thoắt, vòng eo mềm mại như rắn, mũi chân phát ra một luồng ánh sáng màu xanh lục. Sau khi ánh sáng lóe lên, cỏ xanh nhanh chóng sinh trưởng, để lại một con đường màu xanh trên mặt đất.

Đây cũng chính là Linh Lộc Mê Bộ đặc biệt của Quý gia.

Nhưng không phải mọi người muốn tránh người dung nham khổng lồ. Bọn họ dốc hết tâm tư để dẫn dụ người dung nham khổng lồ đến, mục đích là để thông qua đó mà vượt hồ dung nham.

“Lên! Cơ hội chỉ có một, nhảy lên cánh tay nó.”

Một quyền này nện xuống, thanh thế rất đáng sợ. Cho dù Kim Hải hay Huyễn Linh thì trong lòng bọn họ cũng khó tránh dâng lên nỗi khiếp đảm, nên bọn họ cũng hơi do dự một chút.

La Chinh vừa hô xong liền đi lên đầu tiên. Thân hình hắn tạo thành một đường vòng cung trên không trung, thuận thế leo lên cánh tay của người dung nham khổng lồ.

Hắn vừa mới đứng lên cánh tay của người dung nham khổng lồ xong thì lập tức cảm nhận được sức nóng mãnh liệt dưới chân. Nhưng ngọn lửa tiềm ẩn trong cơ thể người dung nham khổng lồ cũng không gây tổn thương cho hắn.

Theo sát phía sau chính là Huyễn Linh, Kim Hải, Quý Nam và hai vị võ giả khác. Tất cả đều vận chân nguyên hộ thể, nhảy lên đỉnh nắm đấm, sau đó tăng tốc, bắn vọt lên cánh tay.

“Này... này... Các ngươi chờ ta với.”

Thương Ma nhìn nắm đấm to lớn kia đến mức ngẩn người. Thấy bên cạnh không còn ai nữa, gã mới bừng tỉnh. Gã biết, nếu bây giờ còn không đuổi theo thì chỉ sợ sẽ bị bỏ lại. Cương nguyên trong cơ thể bộc phát, mặc dù thân hình cao lớn, nhưng nào có chậm chạp?

Thật ra, thực lực của Thương Ma không hề tầm thường. Nếu không, gã cũng không thể có được năm triệu điểm mộng ảo. Chỉ là so với đám La Chinh, Quý Nam, Kim Hải, Huyễn Linh, gã vẫn yếu hơn một bậc.

Lần này cương nguyên bộc phát ra, tốc độ cơ thể tăng lên. Chỉ trong nháy mắt, gã đã vọt đến sau lưng Kim Hải.

Bảy người như bảy con kiến, không ngừng chạy trên cánh tay người dung nham khổng lồ.

“Quý Nam, mau ném lồng băng cho ta.” Thân hình La Chinh lóe lên, đứng bên cạnh Quý Nam, đưa tay chộp lấy lồng băng.

Mặc dù mọi người đã leo lên cơ thể người dung nham khổng lồ, nhưng dường như người khổng lồ này không quá hứng thú với những vật lạ bên ngoài. Ngay cả khi La Chinh dùng trường cung bắn mà nó còn không thèm phản ứng. Mục tiêu duy nhất của nó chính là con mèo lửa. La Chinh tự mình gánh tránh nhiệm thay cả đội, muốn dùng con mèo để chủ động thu hút người khổng lồ này.

Không ngờ, khi La Chinh vừa mới đưa tay ra thì Quý Nam đã thu lồng băng lại: “Cứ để ta đi. Kiến Mộc này chỉ ta mới điều khiển được. Yên tâm đi, ta có thể ứng phó.” Thậm chí nàng còn mỉm cười với La Chinh.

“Vậy ngươi... Hãy cẩn thận.” La Chinh vừa nói xong, mọi người đã nghe thấy những tiếng ô ô từ người khổng lồ kia. Nó giơ một cánh tay khác lên, cũng chính là cánh tay bên trái, đập xuống bả vai bên phải.

Thấy cánh tay trái của người khổng lồ đánh tới, tốc độ bay của bảy người trên vai người khổng lồ lại càng nhanh hơn. Nguồn :

Mọi người vội vã chạy trên cánh tay, giống như đang chạy trên một “dốc núi”. Bởi vì lúc trước người khổng lồ đánh ra một quyền, nên cánh tay phải nằm ngang. Nhưng sau khi nó đứng lên, cánh tay kia cũng chầm chậm buông thẳng xuống. Độ nghiêng của dốc núi bỗng lớn hơn, gần như trở thành một vách đá thẳng đứng chín mươi độ. Còn bên dưới vách đá chính là dung nham không thể nào chống cự.

“Vù vù vù…”

Cũng may bề ngoài cơ thể người dung nham khổng lồ không trơn lắm, trên cánh tay phải cũng có vô số vật nhỏ nhô lên. Mọi người giẫm lên đó để nhảy lên.

Tay trái to lớn của người dung nham khổng lồ đang chụp về phía Quý Nam. Phạm vi bàn tay này rộng tới mức có thể bao trùm hết tất cả mọi người vào cùng một chỗ.

“Nhảy!”

Quý Nam cầm lồng băng quát một tiếng, thân hình linh hoạt bắn đi khoảng mười trượng, xoay người nhảy lên vai người dung nham khổng lồ.

Sau đó là La Chinh, Huyễn Linh, Kim Hải...

“Nhảy!”

Thương Ma đi sau cùng cũng nổi giận gầm lên một tiếng. Hai luồng cương nguyên bỗng tuôn ra dưới chân gã, giúp gã “bay” lên.

Nhưng trong đại sảnh Nhân Quả không cho bay, gã chỉ là đang lợi dụng cương nguyên để bộc phát ra lực xung kích, giúp cơ thể cao lớn của gã vọt lên rồi rơi xuống dưới bờ vai rộng của người khổng lồ mà thôi.

“Phù phù...”

Thương Ma rơi xuống một vết nứt trên vai người khổng lồ. Khi gã thò đầu vào trong vết nứt định thăm dò thì lập tức bị ngọn lửa bên trong vết nứt ấy đốt trúng. Cơn đau truyền đến khiến gã gào lên một tiếng, nhanh chóng rút đầu ra khỏi vết nứt ấy. Mái tóc màu nâu bị cháy một mảng lớn.

“Ầm ầm!”

Cùng lúc đó, tay trái người dung nham khổng lồ đã đập vào cánh tay phải của nó. Lực đập xuống quá mạnh mẽ khiến rất nhiều viên đá nhỏ trên tay phải của nó bắn ra như ám khí, phát ra tiếng rít gào sắc bén.

“Tách tách tách...”

Đa số các viên đá đều rơi xuống dung nham bên dưới.

“Đi, tiếp tục lên!”

Mọi người không dám dừng lại, bởi bọn họ muốn dùng người dung nham khổng lồ làm cầu nối để vượt qua hồ dung nham này.

Cú đập này không trúng phải Quý Nam. Cái đầu to lớn của người dung nham khổng lồ vặn vẹo, nó mở to cái miệng rộng ra, cắn đám người đang đứng trên vai, muốn trực tiếp nuốt sạch mọi người. Hoặc có thể nói, mục tiêu mà nó muốn nuốt chỉ có một, đó chính là con mèo lửa trong tay Quý Nam.

“Ngoao...”

Cái miệng của người dung nham khổng lồ phải cao tới trăm trượng, bên trong cứ như một hang động sâu không thấy đáy. Nhìn vào bên trong thì sẽ thấy ánh lửa phát ra từ cổ họng nó. Trong bụng nó chắc cũng chứa đầy lửa dung nham.

“Mọi người nhảy lên đi, không thì sẽ bị nó nuốt mất đấy.”

Mắt thấy cái miệng rộng của người dung nham khổng lồ sắp nuốt chửng mọi người, La Chinh nhảy lên trước, xoay người, đứng trên đỉnh đầu người dung nham khổng lồ.

Về phần Quý Nam, nàng cầm cây Kiến Mộc trong tay cắm xuống mặt đất. Kiến Mộc nhanh chóng sinh trưởng, hình dáng bắt đầu kéo dài ra.

Quý Nam nắm lấy một bên khác của Kiến Mộc. Khi Kiến Mộc duỗi dài ra, trực tiếp nâng nàng và lồng băng lên đỉnh của nó.