Bách Luyện Thành Thần

Chương 1272





“Meo...”

Con mèo lửa trong chiếc lồng băng kêu lên rất đáng thương.

“Đừng sợ, tên kia không ăn ngươi được đâu.”

Quý Nam đứng trên đỉnh đầu người dung nham khổng lồ, thậm chí còn dành ra chút thời gian để an ủi mèo con.

“Vèo vèo...”

Huyễn Linh và Kim Hải cũng nhanh chóng nhảy lên đỉnh đầu người khổng lồ.

“Đừng có ăn ta!”

Thương Ma gào lên một tiếng, xoay người nhảy lên đỉnh đầu người khổng lồ.

Lúc này, người dung nham khổng lồ bỗng gào lên, cái miệng rộng của nó phát ra lực hút rất mạnh.

Trên vai của nó còn hai vị võ giả. Một người đến từ Dạ tộc tên Ám Tư, một người đến từ Nhân tộc tên Lý Nhiễm.

Bọn họ còn chưa kịp nhảy lên đã bị lực hút mạnh mẽ kia hút vào trong miệng rộng.

“A a a...”

Võ giả Nhân tộc tên Lý Nhiễm ra sức nhảy lên, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lực hút, sợ hãi kêu lên. Cả người hắn bị kéo vào trong cổ họng người khổng lồ.

Còn võ giả Ám Tư của Dạ tộc, trong khoảnh khắc này, gã không hề nhảy lên mà lăn mình trên bờ vai của người dung nham khổng lồ. Gã lăn về phía dưới đầu của nó, cũng chính là vị trí cổ, nhờ đó mà tránh thoát được một kiếp.

“Lại thêm một người nữa chết rồi.”

Xông vào đại sảnh Nhân Quả thứ tư, bọn họ vẫn còn bảy người, thế mà bây giờ lại mất đi một, chỉ còn lại sáu người.

Như Quý Nam đã nói, trong đại sảnh Nhân Quả, nếu nhân số càng nhiều thì khi phối hợp với nhau, tỷ lệ vượt qua lại càng tăng. Tuy nhiên, chết là điều không thể tránh khỏi.

Khi võ giả Dạ tộc kia lăn đến dưới cổ người khổng lồ, gã nhanh chóng bò lên má trái, đứng cùng một chỗ với đám người La Chinh.

“Ô...”

Người dung nham khổng lồ bắt đầu giãy, nhưng địa thế trên đỉnh đầu của nó khá trống trải. Cho dù có nghiêng qua, nghiêng lại cũng khó làm những võ giả trên đầu rơi ra được.

“Làm sao bây giờ?” Thương Ma dồn dập hỏi.

Mặc dù trên trên đỉnh đầu người dung nham khổng lồ khá trống trải, nhưng đây cũng tuyệt đối không phải là chỗ an toàn. Hai tay của nó bắt đầu vung vẩy, chỉ sợ sẽ đánh vào đỉnh đầu.

La Chinh nhìn về phía xa, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ.

Trong hồ dung nham không chỉ có một người dung nham khổng lồ này. Từ góc độ này nhìn qua thì vẫn còn hơn mười người dung nham khổng lồ đang phân bố song song bên trong hồ.

Theo suy nghĩ trước đây của La Chinh, hắn muốn lợi dụng con mèo lửa để dụ từng người dung nham khổng lồ đến, biến bọn chúng thành một cây cầu lớn để mọi người băng qua.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, phương án này quá khó.

Nếu không chú ý cẩn thận, mọi người sẽ bị người dung nham khổng lồ này đập chết như đập muỗi.

“Đi thôi, người khổng lồ sắp đập xuống đây rồi.” Huyễn Linh nhìn chằm chằm hướng dịch chuyển của cánh tay người khổng lồ, nhẹ giọng nói.

Mặc dù hành động của người khổng lồ khá chậm, nhưng chẳng qua đây chỉ là cảm giác của người quan sát chứ tốc độ của nó tuyệt đối không chậm. Giống như nhìn thì sẽ cảm thấy tốc độ chạy của người khổng lồ rất chậm, nhưng với tốc độ của đám người La Chinh, tuyệt đối không thể nhanh bằng nó. Nếu đợi tới khi hai cánh tay của người khổng lồ đập tới, chỉ sợ không thể tránh kịp.

“Mau ném con mèo lửa ra đi...”

Lúc này, hai mắt La Chinh lóe sáng.

“Cái gì?” Quý Nam nghe không hiểu.

“Mau kéo dài Kiến Mộc ra, cầm nó giống như cầm cần câu cá ấy.” La Chinh không giải thích. Hắn không biết suy nghĩ của hắn có tác dụng gì không, nhưng trước mắt chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Quý Nam gật đầu, Kiến Mộc trong tay kéo dài ra, trực tiếp đưa lồng băng trên đỉnh khúc Kiến Mộc ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, Kim Hải là người đầu tiên hiểu ra.

Linh trí của người dung nham khổng lồ rất thấp. Quý Nam kéo dài Kiến Mộc, chẳng khác nào đặt mèo lửa ngay trước mặt người dung nham khổng lồ.

Người dung nham khổng lồ vốn muốn đưa tay bắt con mèo lửa trên đỉnh đầu, nhưng khi nhìn thấy con mèo lửa đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt thì hai tay của nó lập tức thay đổi phương hướng, chộp tới con mèo con.

“Phải chờ lâu một chút nữa.”

“Ừm!”

Điều này cũng không khó đoán. Lúc này, Quý Nam cũng đã hiểu dự định của La Chinh.

Ngươi đánh xe vì muốn con lừa kéo xe đi đã treo một củ cà rốt trước mũi nó. Con lừa muốn ăn cà rốt, nhưng cứ mãi không cắn được, thế là nó cứ đi thẳng về phía trước, tự động kéo xe đi theo.

Đây là phương pháp có từ rất lâu rồi.

Mặc dù thực lực của người dung nham khổng lồ rất mạnh, bọn họ không thể nào chiến thắng được, nhưng quan trọng là linh trí của nó không cao. Biết đâu chiêu này lại có tác dụng?

“Ầm!”

Hai tay người dung nham khổng lồ hợp lại, nhưng vẫn không bắt được con mèo con phía trước. Quý Nam giơ cao Kiến Mộc trong tay, giống như đang giơ một cái cần câu. Lúc này, Kiến Mộc đã kéo dài được sáu bảy trăm trượng, lắc lư phía trước người dung nham khổng lồ, khoảng cách dài hơn so với hai tay của người khổng lồ. Dù nó đưa tay ra như thế nào thì cũng không đủ để bắt được con mèo lửa.

“Ô ô...”

Tất nhiên người dung nham khổng lồ không biết khả năng kéo dài của khúc Kiến Mộc kia. Nó đưa tay định bắt con mèo lửa, nhưng bất đắc dĩ phát hiện cánh tay mình không đủ dài, nên vội bước chân nhanh hơn về phía trước.

“Ầm…”

Khi người dung nham khổng lồ bước đi, đám người La Chinh, Huyễn Linh, Kim Hải đều liếc mắt nhìn nhau, mặt đầy vui mừng.

Đánh bậy đánh bạ, vậy mà thành công!

“Tên này... đúng là ngu thật.” Quý Nam mỉm cười nói. Nàng chăm chú cầm cây Kiến Mộc trong tay, nhìn con mèo lửa vô cùng đáng thương đang bị treo ở trên cao, mỉm cười nói: “Chỉ có thể khiến ngươi chịu khổ trước vậy.”

“Meo...”

Con mèo lửa vô cùng sợ hãi. Nó nhìn thấy người dung nham khổng lồ không ngừng chạy về phía mình, nhưng vẫn không cách nào rút ngắn được khoảng cách giữa hai bên.

“Ầm ầm ầm...”

Người dung nham khổng lồ mở rộng bước chân, mỗi một bước đi đều tạo ra từng cơn sóng dung nham. Đám người đứng trong hồ dung nham cũng cảm nhận được nhiệt độ đang gia tăng nhanh chóng.

Bọn họ xem người dung nham khổng lồ giống như phương tiện vận chuyển miễn phí, chậm rãi di chuyển bên trong hồ.

“Chúng ta đã đánh giá quá cao trí tuệ của người dung nham khổng lồ rồi...”

Lúc này, Quý Nam thậm chí còn có thể điều khiển được phương hướng của người dung nham khổng lồ. Chỉ cần nàng lệch Kiến Mộc trong tay đi một chút thì người khổng lồ cũng sẽ thay đổi phương hướng theo. Trong mắt nó dường như chỉ có con mèo lửa.

La Chinh nhìn vào những người dung nham khổng lồ trên hồ rồi nói: “Người dung nham khổng lồ này có cả một loạt, phân bố theo một khoảng cách. Có lẽ, muốn băng qua được hồ dung nham này thì thực sự phải lợi dụng bọn chúng, biến chúng thành chiếc cầu để băng qua. Chúng ta làm như vậy, xem như đi đường tắt.”

Không ai có thể cưỡng ép để xông qua đại sảnh Nhân Quả. Muốn thông qua đại sảnh, phải lợi dụng đầy đủ các quy tắc trong đó.

Nhưng bọn họ lại có thể lợi dụng phương pháp này một cách dễ dàng. Có lẽ đây là một sơ hở trong đại sảnh Nhân Quả.

.

“Ầm ầm...”

Dưới sự hấp dẫn của con mèo lửa, người dung nham khổng lồ đưa mọi người đến chính giữa hồ. Với tốc độ này, không bao lâu nữa bọn họ sẽ vượt qua được hồ. Nhưng không biết sau khi băng qua hồ dung nham này rồi thì bọn họ sẽ thông qua được đại sảnh Nhân Quả thứ tư hay không.

“Ô ô...”

Trong lúc mọi người đang thong dong thì tình huống lại có chuyển biến.

Lúc trước, khi bọn họ đi qua một người dung nham khổng lồ khác thì chúng không hề có phản ứng. Nhưng bây giờ, một người dung nham khổng lồ hình như phát hiện ra con mèo lửa trên không trung, nên liền vội vàng sải bước đi về phía bên này.

“Chuyện gì vậy?” La Chinh giật mình. Bọn họ dụ một người dung nham khổng lồ thì còn được, chứ dẫn đến hai người thì sẽ rất phiền phức.

“Ta không biết. Có lẽ người dung nham khổng lồ kia đã nhìn thấy con mèo lửa của ta.” Quý Nam cầm Kiến Mộc trong tay, nhíu mày nói.

“Trong hồ dung nham có không ít con vật này, mau tìm con khác đi.” Kim Hải nói.

Nhưng nếu người dung nham khổng lồ có được trí thông minh thì cũng sẽ không bị bọn họ điều khiển như thế. Sau khi phát hiện con mèo lửa, đám người dung nham khổng lồ sẽ chủ động bắt, nuốt. Xét từ một góc độ nào đó mà nói, đây chính là quy luật trong đại sảnh Nhân Quả.

Một người dung nham khổng lồ khác đang lao thẳng đến chỗ con mèo lửa.

Nhưng hành động của người dung nham khổng lồ này đã chọc giận người khổng lồ đang chở đám người La Chinh. Nó không quơ tay bắt con mèo lửa nữa, mà lại giơ hai bàn tay to lớn lên đánh một quyền về phía đối phương.

Quái vật khổng lồ đánh nhau, động tĩnh cũng không nhỏ, giống như hai ngọn núi hung hăng đụng vào nhau.

“Nằm xuống hết đi!”

“Ầm!”

Chấn động quá mạnh nên đám La Chinh vội vàng nằm sát đỉnh đầu người dung nham khổng lồ, nắm lấy cột đá hoặc khe đá nhô ra trên đỉnh đầu, cố định thân hình của mình ở trên, tránh bị rung lắc dữ dội mà rơi xuống.

Chỗ này là giữa hồ, nếu bị rơi xuống thì sẽ phải đối mặt với dung nham vô tận...