Hai con quái vật khổng lồ tranh đoạt một con mèo lửa đã tạo ra một trận chiến giữa hồ dung nham.
Chỉ thuần túy đọ sức mạnh thôi mà uy thế bộc phát ra cũng vô cùng kinh người.
“Ầm!”
Nắm đấm của người dung nham khổng lồ này đập vào ngực người dung nham khổng lồ kia.
Hai con quái vật khổng lồ va chạm với nhau như thế, lực phản chấn truyền ra ngoài vô cùng kinh khủng. Tất cả mọi người đều giống như một con côn trùng nhỏ đứng trên đỉnh đầu người dung nham khổng lồ.
Hai tay Thương Ma bấu chặt vào khe đá. Mặc dù sức nóng phát ra từ khe đá rất cao, nhưng gã chỉ hận không thể nhét toàn bộ cơ thể của mình vào trong khe đá. Dù sao cũng vẫn còn tốt hơn so với việc bị rơi xuống.
Còn Kim Hải, Huyễn Linh, mỗi người ôm một cây cột đá, cố định trên đó.
Chỉ còn Quý Nam, một tay nàng đang nắm lấy Kiến Mộc. Để đề phòng việc hai người khổng lồ vật lộn sẽ cuốn con mèo nhỏ vào bên trong, nàng chỉ có thể dùng một tay để cố định thân hình.
Một đợt chấn động đột nhiên nổ ra, cơ thể nàng liền mất thăng bằng. Bàn tay nàng chộp vào khoảng không, sau đó văng ra ngoài.
“A!”
Ánh mắt Quý Nam đầy vẻ hoảng sợ, tay còn lại vẫn nắm chặt Kiến Mộc.
Mặt Kim Hải, Huyễn Linh trầm xuống.
Lúc này, thân hình La Chinh vẫn đang dán trên đỉnh đầu người khổng lồ bỗng lóe lên, bắt lấy cánh tay Quý Nam, đồng thời đánh một quyền xuống dưới.
Quyền này của hắn bộc phát sức mạnh của khoảng hai mươi nghìn tấm vảy rồng.
Nắm đấm của hắn ghim thẳng vào đỉnh đầu người dung nham khổng lồ, cố định bản thân, còn một tay thì nắm chặt lấy Quý Nam.
Đối với bản thân người khổng lồ, quyền này của La Chinh không tạo thành bất cứ tổn thương nào. Cơ thể nó quá khổng lồ, quyền của La Chinh chẳng khác nào muỗi đốt.
“Nguy hiểm thật.” Quý Nam thở phào một hơi, lồng ngực phập phồng. Một tay của nàng được La Chinh nắm chặt, tay còn lại giơ cao lồng băng. Nàng cũng không mong con mèo nhỏ của mình bị giết chết.
“Nhưng hình như có gì đó không ổn.” La Chinh nhìn chăm chú vào hai người khổng lồ đang kịch chiến với nhau.
Trước đó, đúng là bọn họ đã đắc ý, không nghĩ rằng hành động này của Quý Nam sẽ dẫn một người dung nham khổng lồ khác đến.
Hiện tại, hai con quái vật đấu với nhau thế này, người thảm nhất cũng chỉ là đám La Chinh.
Bọn họ quá bé nhỏ so với hồ dung nham. Bây giờ, bọn họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào người khổng lồ bọn họ đang đứng này, hy vọng nó không bị đánh bại.
Một khi nó bị đánh bại, ngã xuống hồ dung nham thì đám La Chinh chắc chắn sẽ chết sạch.
“Ầm ầm!”
“Đùng!”
“Ầm!”
Từng âm thanh nặng nề vang vọng trong hang động khổng lồ này.
Mặc dù đại sảnh Nhân Quả thứ tư rất lớn, nhưng không đủ để bao quát cả một hang động khổng lồ như thế. Tuy nhiên, nó lại được xây dựng dựa trên ngọn núi khổng lồ. Bây giờ, mọi người đều đã tiến vào trong núi, hoặc cũng có thể là một không gian kéo dài. Bởi dù sao, nơi đây cũng là do đại sảnh Nhân Quả tạo thành. Chỉ cần đủ mạnh thì cấu trúc của nó như thế nào cũng đều là do Thiên Đạo định đoạt.
“Ầm!”
Bỗng nhiên, người dung nham khổng lồ phía đối diện đánh một quyền vào mặt người dung nham khổng mà đám La Chinh đang đứng.
Người dung nham khổng lồ bên dưới La Chinh loạng choạng lui về phía sau, tạo ra chấn động dữ dội. Mọi người đang ở trên đỉnh đầu nó cũng không ngừng lắc lư, như đang ngồi trên khoang thuyền.
Hồ dung nham lại bắt đầu gợn sóng, lửa bắt đầu bắn ra từ trong dung nham, phóng khắp bốn phía.
“Đừng ngã! Đừng ngã! Đừng ngã xuống mà…”
Trong giọng nói của Thương Ma dường như còn có chút nghẹn ngào.
Người dung nham khổng lồ bên dưới đã hơi nghiêng theo một góc sáu mươi độ. Một khi nó ngã sấp xuống thì tất cả mọi người cũng sẽ rơi xuống hồ dung nham.
“Ục, ục, ục, ục...”
Người dung nham khổng lồ lui về sau mấy bước, cuối cùng vẫn ngã xuống.
Mọi người thấy hồ dung nham bên dưới đang càng lúc càng gần, hoặc có thể nói là người dung nham khổng lồ đang té ngửa người ra đằng sau với tốc độ cực nhanh.
Một nghìn trượng...
Năm trăm trượng...
Ba trăm trượng...
Một trăm trượng...
Năm mươi trượng...
Mắt thấy đầu người dung nham khổng lồ sắp cắm xuống hồ, gương mặt mọi người đều là vẻ tuyệt vọng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hành trình của mọi người trong đại sảnh Nhân Quả sẽ kết thúc tại đây.
Mặc dù mọi người đã kiếm được không chỉ năm triệu điểm mộng ảo, nhưng nếu chết vào lúc này thì số điểm mộng ảo mất đi sẽ càng nhiều hơn.
Chỉ còn mười trượng!
Dung nham đã tràn qua mặt ngoài cơ thể người dung nham khổng lồ.
“Ục!”
Đúng lúc này, người dung nham khổng lồ bên dưới đã dùng hai tay chống xuống hồ, dừng thế ngã lại. Mặc dù cơ thể của nó đã ngã xuống hồ, nhưng đầu thì chưa.
Đám Kim Hải lau mồ hôi trên trán, có thể nói là bọn họ đã thoát được một kiếp.
Người dung nham khổng lồ chống hai tay, xoay người đứng lên, triển khai thế công với người khổng lồ đối diện.
Nhưng...
Mọi người không hẹn mà đều muốn chửi ầm lên, kể cả La Chinh.
Bởi vì tên ngốc này dùng đầu của mình để đánh đối phương.
Nếu bình thường, chắc bọn họ sẽ khen tên ngốc này biết dùng đầu để tấn công đối thủ. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều đang nằm trên đỉnh đầu của nó. Khi đầu nó va chạm vào đối phương, mọi người bị đè ép thì chỉ sợ ngay cả bã cũng không còn.
“Mau rời khỏi đầu tên ngốc này đi!”
La Chinh rút nắm đấm của mình ra, dùng sức đạp vào một cây trụ đá, trực tiếp vọt lên. Một tay của hắn vẫn còn nắm lấy Quý Nam. Dù sao nàng cũng còn phải điều khiển Kiến Mộc trong tay, La Chinh không thể bỏ mặc nàng được.
Mọi người nhanh chóng rút lui, leo xuống gáy của người khổng lồ. Nơi này tạm thời được xem là an toàn.
Nhưng khi tên ngốc này dùng đầu để tấn công, chỉ sợ sẽ rung lắc dữ dội. Mọi người vừa mới chui qua đã lập tức tìm một nơi để cố định cơ thể.
“Ầm!”
Người dung nham khổng lồ dùng đầu để va chạm, ngược lại là một quyết định không tệ.
Ít ra tên khổng lồ đối diện cũng bị đâm bay đi, nằm ngửa trong hồ dung nham.
“Nguy hiểm thật!” Huyễn Linh vốn rất ít nói cũng phải cảm thán một câu.
Mọi người đứng trên người người khổng lồ, cũng coi như liều mạng. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là bọn họ cũng sẽ chết giống như một con côn trùng.
Sau khi người dung nham khổng lồ bên dưới đánh ngã đối phương, La Chinh và Quý Nam lại tiếp tục leo lên đỉnh đầu của nó. Quý Nam vung Kiến Mộc ra, điều khiển người khổng lồ bước tiếp về phía trước.
“Meo... meo...”
Về phần con mèo lửa, mặt của nó ngây thơ vô tội. Nó thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi người dung nham khổng lồ phát hiện ra con mèo, nó tiếp tục đuổi theo, không phụ lòng mong đợi mà đưa mọi người chầm chậm đi tiếp trong hồ dung nham.
Lần này Quý Nam đã có kinh nghiệm, tận lực điều khiển Kiến Mộc để không quá lộ liễu ra ngoài, ít ra sẽ không thu hút những người khổng lồ khác. Nếu còn đánh nhau nữa, bọn họ khó mà may mắn thoát được.
Không bao lâu sau...
Rốt cuộc mọi người cũng nhìn thấy bờ bên kia của hồ dung nham.
Đám La Chinh không khỏi vui mừng ra mặt. Cứ vậy mà thông qua đại sảnh thứ tư tưởng chừng không cách nào vượt qua này sao?
Khóe miệng Quý Nam hơi nhếch lên. Cho dù thế nào thì cũng coi như Kiến Mộc của nàng đã lập được công lớn trong đại sảnh thứ tư này, mặc dù nó chỉ được nàng sử dụng như một cần câu cá.
Đúng lúc này, mọi người lại nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau truyền đến.
“Ục ục ục...”
Nghe thấy âm thanh kia, mọi người lập tức quay đầu nhìn lại.
Người dung nham khổng lồ vốn ngã trong hồ đang chạy như bay về phía bọn họ.