Bách Luyện Thành Thần

Chương 1284





Trần Hoàng Dịch Kiếm không hứng thú lắm với đám võ giả đã đi qua hành lang Đế Giả.

Hắn đã nhập vào thần đạo Đoạn Tình, cũng biết đây là cấm đạo, nên sớm đã dập tắt lòng muốn truyền thừa lại.

Vì thế số võ giả đi qua bó đuốc của hắn không ít, nhưng hắn lại chưa từng mở mắt nhìn lấy một lần.

Ngược lại, một số thiên tài dùng kiếm có tâm tư kiên định cũng tiếp cận đến đỉnh núi, song lại bị hắn dùng Dịch Thần Kiếm hai thước đuổi đi.

Vậy mà giờ đây, hắn đã chạm mặt một tên lĩnh ngộ Dịch Thần Kiếm.

Hơn nữa mức độ lĩnh ngộ còn không thấp.

Đã đạt chín phần mười, chỉ còn một phần nữa là viên mãn.

Hơn nữa tên này không chỉ lĩnh ngộ được Dịch Thần Nhất Kiếm, đã thế còn mở ra được ba mươi lăm cánh sen, chỉ còn một cánh nữa là cũng viên mãn.

Trong mắt Trần Hoàng Dịch Kiếm, La Chinh giống như viên ngọc bích bị khuyết mất một góc.

Góc cuối cùng đó nằm trong tay hắn, hắn chỉ cần đưa tay, nhẹ nhàng ghép lại là đã trở nên hoàn mỹ.

Đối mặt với lời khen ngợi của Trần Hoàng Dịch Kiếm, La Chinh cũng không nói gì, chỉ đứng bễ nghễ tại chỗ.

Sau khi đánh giá La Chinh vài lần, Trần Hoàng Dịch Kiếm hỏi: “Ngươi từng bái sư chưa?”

“Rồi.” La Chinh thành thật trả lời.

Nghe được đáp án này, trong mắt Trần Hoàng Dịch Kiếm thoáng có vẻ thất vọng, nhưng hắn lập tức cười khẩy. Hắn truyền Dịch Thần Kiếm cho La Chinh, cũng có thể xem là một nửa sư phụ của La Chinh.

“Ngươi có biết thần đạo Đoạn Tình chính là cấm đạo không?” Trần Hoàng Dịch Kiếm tiếp tục hỏi.

La Chinh gật đầu: “Mới biết không lâu.”

“Vậy ngươi có biết tại sao thần đạo Đoạn Tình lại là cấm đạo không?” Trần Hoàng Dịch Kiếm hỏi lại.

“Không biết.”

Dù sao La Chinh cũng chỉ là một võ giả Thần Hải Cảnh, với tu vi của hắn bây giờ thì hiểu biết về tu vi cũng chỉ dừng lại ở Thần Cực Cảnh. Hắn biết sau khi đạt được Thần Cực Cảnh thì có thể tạo ra sinh linh trong cơ thể, nhưng về việc giữa Thần Biến Cảnh, Giới Chủ, thậm chí Thiên Tôn có gì khác biệt thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Về những thần đạo này, hắn chỉ biết tên của nó, còn nó thật sự đại diện cho cái gì thì hắn lại không hề hay biết, hoàn toàn không hiểu.

“Không biết cũng tốt.” Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng không định giải thích cho La Chinh, chỉ nói: “Dịch Thần Nhất Kiếm của ngươi đã sắp viên mãn, nhưng vẫn còn thiếu. Ngươi có biết là thiếu cái gì không?”

Nghe được câu này, vẻ mặt La Chinh cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Sáu năm trước, La Chinh đã luyện Dịch Thần Kiếm được chín phần mười, nhưng khi chém ra một kiếm này, hắn vẫn luôn có thiếu sót, không thể đạt đến viên mãn.

Trong thời gian sáu năm này, ngoài việc tu luyện Bát Khúc Phi Yên, Lôi Kiếp Sát và Vạn Pháp Địch Thư, hắn cũng đang không ngừng lĩnh ngộ.

Nhưng suốt sáu năm, La Chinh vẫn giậm chân tại chỗ, không hề có chút tiến triển nào về một kiếm này.

Huân từng nghĩ cách giúp hắn, Thanh Long cũng từng bày mưu tính kế...

Ấy vậy mà với thiên phú của La Chinh, trải qua tới sáu năm mà vẫn không thể tự mình lĩnh ngộ được.

La Chinh đã từng cân nhắc tới tất cả các phương hướng và phương pháp khác nhau, nhưng vẫn không hề có tiến triển.

Thanh Long nói cho La Chinh biết, có lẽ bước cuối cùng này không ở trên người La Chinh. Nếu đã không thể tự mình lĩnh ngộ, vậy phải tìm nhân tố bên ngoài.

“Dịch Kiếm tiền bối, xin ngài hãy giải thích.” La Chinh nghiêm túc nói.

Dịch Kiếm Thiên Tôn thản nhiên nói: “Nếu ngươi muốn biết, vậy hãy đi lên Kiếm Trang một chuyến... Nơi đó, có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng ngươi.”

Kiếm Trang không phải là thánh địa thập phẩm.

Ban đầu Kiếm Trang là do một đám những người tu kiếm độc lập dựng lên, tạo thành một thế lực.

Sau nhiều năm phát triển, chuyên tâm vào con đường kiếm đạo, Kiếm Trang dần trở thành một thế lực khổng lồ.

Nhưng tất nhiên người thật sự khiến Kiếm Trang được có một chỗ đứng trong vũ trụ chính là Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Tới bây giờ, Kiếm Trang đã trở thành thánh địa tu kiếm của toàn bộ vũ trụ từ lâu.

Mà Sát Lục Kiếm Sơn lại ở ngay trong Kiếm Trang.

“Kiếm Trang.” La Chinh ghi nhớ hai chữ này.

Vào lúc này, Trần Hoàng Dịch Kiếm lại vung tay lên, Dịch Thần Kiếm hai thước bay vụt về phía La Chinh, lặng lẽ dừng lại bên cạnh hắn.

Trên mũi kiếm hiện lên một tia sáng xanh, không ngừng bay lượn trên cánh tay La Chinh.

Không lâu sau, trên cánh tay La Chinh đã có một đường vân hình kiếm tỏa ra ánh sáng xanh. Đường vân này lấp lóe một lúc rồi tự nhiên ẩn vào trong cánh tay hắn.

“Ta... cũng chỉ có thể làm như thế.” Trần Hoàng Dịch Kiếm nhẹ thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp: “Ngươi đi đi.”

“Ầm...”

Trần Hoàng Dịch Kiếm phất tay, ảo cảnh Sát Lục Kiếm Sơn bỗng tiêu tan, hóa thành một ngọn lửa ngưng tụ trên bó đuốc.

Ánh mắt Dịch Kiếm tiền bối...

Ở khắc cuối cùng, La Chinh lại để ý đến biểu cảm của Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Hình như sau khi trở thành thần, Trần Hoàng Dịch Kiếm thật sự gặp phiền phức?

Cho dù có là phiền phức gì thì với thực lực của La Chinh bây giờ căn bản cũng không thể can thiệp, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Dịch Kiếm tiền bối đã nói, điểm còn thiếu cuối cùng này được giấu trong Kiếm Trang, chờ khi chiến trường mộng ảo kết thúc, có lẽ hắn phải đi Kiếm Trang một chuyến.

Lần này đi qua hành lang Đế Giả, chắc chắn La Chinh không chỉ thu được tin này. Hắn và Trần Hoàng Dịch Kiếm đã đánh với nhau tới cả triệu kiếm, nên cũng đã tôi luyện rất lớn cho kiếm ý của bản thân. Lần này, tất nhiên thu hoạch được không nhỏ. Không biết đại sảnh Nhân Quả thứ năm này có ban thưởng gì không?

Dù sao tòa đại sảnh Nhân Quả cuối cùng cũng sẽ khác những tòa đại sảnh lúc trước. Hành lang Đế Giả này không quá nguy hiểm, chỉ là áp lực đến từ từng đường ấn ký của thần, giúp các võ giả cảm nhận được một phần thần đạo trong đó mà thôi. Từ một góc độ nào đó mà nói, đây thật ra chính là một phần thưởng tuyệt vời rồi.

Vừa suy nghĩ, La Chinh vừa đi về phía trước, đồng thời vẫn chú ý tới bức tranh ở hai bên hành lang Đế Giả.

Những bức tranh này ghi chép lại về việc Trần Hoàng Dịch Kiếm tôi luyện kiếm tâm của bản thân, việc gia nhập Kiếm Trang, và cả hình ảnh hắn trở thành chủ nhân của Sát Lục Kiếm Sơn, thậm chí còn ghi chép lại hình ảnh năm đó hắn đại chiến trong Tranh Hải giới.

Linh hồn trong ngọn đèn đó lại truyền ra tiếng thở dài nhẹ nhàng lần nữa.

Ba nghìn thần đạo, chỉ có Đoạn Tình là bị cấm.

Năm đó Trần Hoàng Dịch Kiếm đi theo thần đạo Đoạn Tình, lợi ích đạt được đã vượt qua sức mạnh của thần, thậm chí khi còn ở vị trí Thiên Tôn đã có sức mạnh khiến thần bị thương.

Nhưng cấm đạo chính là cấm đạo.

Thần đạo này vốn là con đường cấm.

Hiện tại Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng đã hiểu rõ mối liên quan trong đó, nhưng hiện tại hắn đã trốn tránh Lăng Tiêu, bị chủ thần truy sát nên cũng không thể làm gì.

Nhìn bóng lưng La Chinh, Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng vô cùng hoài nghi.

Đã trả một cái giá lớn như vậy để che đậy mệnh cách của người này, thì vì sao lại để hắn tu thần đạo Đoạn Tình?

Người đó, rốt cuộc muốn làm gì?

***

Đi về phía trước thêm một đoạn nữa nhưng La Chinh vẫn chưa gặp bó đuốc trên vách tường.

“Mỗi người chỉ có thể gặp được mười bó đuốc, cũng chính là ấn ký của mười vị thần nhỉ? Hay là... trong vũ trụ này, vô số diễn kỷ đã diễn ra nhưng cũng chỉ có được mười vị thần?”

Nghĩ tới đây La Chinh nhanh chóng lắc đầu, mặc dù số lượng thần có hạn, nhưng cũng không thể ít ỏi như thế.

Lần này, sau khi đi tiếp một đoạn nữa, La Chinh phát hiện cửa ra của hành lang Đế Giả. Khi La Chinh đi qua đoạn hành lang này thì phát hiện sáu lối hành lang Đế Giả vốn phân tán cuối cùng đều tụ lại ở nơi đây. Nơi này cũng là một đại sảnh hình tròn, mà trong này đã có võ giả đang đợi rồi.

“Quý Nam, Huyễn Linh!”

Vốn dĩ trong nhóm trong sáu người bọn họ có hai cô gái. Hai cô cũng đã đi vào hành lang Đế Giả trước mọi người.

“La Chinh ra rồi!” Quý Nam nhìn La Chinh cười ngọt ngào.

Ánh mắt ba người giao nhau, lại phát hiện mỗi người đều đã thay đổi.

Đó là thay đổi về việc cảm ngộ thần đạo.

Có thể chưa gặp được thần đạo phù hợp với mình, nhưng chỉ cần trải qua những ngọn lửa linh hồn đó thì dù sao cũng sẽ cảm nhận được khí thế của thần.

Có lẽ những khí thế ấy cũng không thử thách linh hồn, nhưng vẫn rất có ích đối với võ giả.

“Không ngờ đại sảnh nhân quả thứ năm này lại dễ thông qua như vậy.” Huyễn Linh thản nhiên nói.

“Ngươi gặp được vị thần nào? Ta thế mà lại gặp được đại nhân Phi Trần trong truyền thuyết.” Mắt Quý Nam đầy vẻ hưng phấn, mở miệng cười nói. .

La Chinh khẽ gật đầu, tùy ý kể về mấy vị thần hắn đã gặp. Đây cũng không phải là bí mật gì không thể để lộ. Nhưng tất nhiên La Chinh sẽ không nhắc đến thần Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Đang giao lưu với nhau thì ở một đầu hành lang Đế Giả lại lần nữa lóe ra một bóng người, Kim Hải đi từ trong đó ra.

Chỉ thấy Kim Hải chắp một tay trước ngực, hai mắt khép hờ, trong miệng lẩm bẩm, giống như một vị cao tăng đắc đạo. Sau khi hắn hoàn toàn đi ra khỏi hành lang Đế Giả, nhìn mấy người La Chinh thì liền mỉm cười: “Ta đã được Phật Quá Khứ chỉ bảo...”

Trong thánh vực Vạn Phật, không có khái niệm thần đạo, bọn họ coi đạo Phật tức là thần đạo.

Mà Phật Quá Khứ đã là Nhiên Đăng Cổ Phật*.

* Nhiên Đăng Cổ Phật: là vị Phật thứ tư trong danh sách 28 vị Phật.

Trong Đại trí độ luận, đức Nhiên Đăng Cổ Phật khi sinh ra, xung quanh thân sáng như đèn, cho nên gọi là Nhiên Đăng Thái tử. Khi thành Phật cũng gọi là Nhiên Đăng, xưa gọi tên là Đính Quang Phật. Ở các chùa Việt Nam và Trung Quốc, Nhiên Đăng Cổ Phật thường được thờ chung với Phật Thích-ca Mâu-ni và Phật Di-lặc trong bộ tượng Tam thế Phật, nghĩa là các vị Phật thời quá khứ, hiện tại và vị lai (trong đó Phật Nhiên Đăng đại diện cho các Phật trong quá khứ, Phật Thích-ca là vị Phật thời hiện tại và Phật Di-lặc tượng trưng cho chư Phật thời vị lai).