Đối với Kim Hải mà nói, được Nhiên Đăng Cổ Phật chỉ điểm chính là may mắn cực lớn.
Kim Hải chỉ còn cách Thiên Kiêu một bước nữa thôi!
Đối mặt với Nhiên Đăng Cổ Phật, hắn đã lĩnh ngộ được tâm Quá Khứ, dựa vào việc tu luyện thân thể bất tử bất diệt.
Lúc trước khi ở trong ngôi miếu cổ, La Chinh đã đập tan La Hán Hàng Long vô số lần. Nhưng toàn bộ các La Hán này khôi phục lại được như ban đầu là bởi sức mạnh trong kiếp Quá Khứ Trang Nghiêm.
Tất cả những gì Kim Hải lĩnh ngộ được cũng chính là đạo lý này.
Thu hoạch trong hành lang Đế Giả là điều khó mà tìm thấy trong vũ trụ.
Mặc dù trong mỗi bó đuốc là một ấn ký linh hồn của thần, nhưng chắc chắn nó cũng chẳng khác gì bản tôn thần tự tay truyền đạo.
Thử hỏi trong vũ trụ này làm sao có thể tìm được bản tôn của thần đây?
Kim Hải vừa ra ngoài không lâu thì ở một cánh cửa của hành lang Đế Giả lập tức truyền đến tiếng cười sảng khoái.
“Ha ha ha, các ngươi đều vượt qua rồi?
Vóc dáng cường tráng của Thương Ma chui ra từ trong hành lang Đế Giả, trên mặt là nụ cười tươi.
Hành lang Đế Giả này cũng chỉ cao hơn một trượng, so với thân hình của Thương Ma thì rõ ràng hơi chật một chút.
“Đại sảnh Nhân Quả thứ năm này dễ thật đấy. Ảo cảnh trong những bó đuốc đó có vẻ dọa chết người, nhưng thực tế chẳng có tác dụng quái gì, tùy tiện là có thể vượt qua…” Thương Ma tiếp tục nói, trên mặt còn có chút đắc ý.
Nghe thấy lời Thương Ma, trên mặt mọi người đều hiện vẻ kỳ quái.
Thực ra đại sảnh Nhân Quả thứ năm không được xem là thử thách.
Bởi vì cho dù thế nào cũng đều có thể vượt qua.
Bản thân phải cố gắng để tự cảm ngộ những khí tức mà thần phát ra, rồi tìm ra con đường phù hợp. Đây thực ra là một cơ hội tu luyện tuyệt vời.
“Làm thế nào ngươi đi qua được?” Quý Nam chớp mắt, nhìn chằm chằm Thương Ma hỏi.
Thương Ma nhún vai: “Khi bị ngọn lửa kia dẫn vào trong ảo cảnh, ta liền chạy về hướng khác, cứ thế chạy. Có mấy lần ta cho rằng mình suýt chết rồi, nhưng vừa không để ý một chút liền thoát ra khỏi ảo cảnh đó luôn.”
La Chinh: “…”
Kim Hải: “…”
Huyễn Linh: “…”
Mọi người đều cạn lời.
Chắc chắn những ấn ký linh hồn của thần giấu trong mấy ngọn đuốc kia cũng thấy cạn lời.
Đợi sau khi Kim Hải nhẫn nại giải thích cho Thương Ma những giá trị trong hành lang Đế Giả xong, Thương Ma liền đứng ngây ra một lúc, sau đó liền kêu lên một tiếng, muốn quay lại hành lang Đế Giả.
Nhưng lúc này, cho dù thế nào thì gã cũng không tiến vào được. Con đường của hành lang Đế Giả này vốn không thể đi ngược.
Không lâu sau, võ giả Dạ tộc Ám Tư cũng rời khỏi hành lang Đế Giả. Mặc dù không cố ý thu lại khí tức của bản thân, nhưng khí tức của tất cả mọi người vẫn nhạt hơn gã rất nhiều. Xem ra gã cũng có thu hoạch trong hành lang Đế Giả.
Sau khi mọi người tập hợp lại trong đại sảnh hình tròn thì lại tiếp tục tiến về phía trước.
Trong hàng lang Đế Giả này, họ đều thu hoạch được không ít, nên hiển nhiên tâm trạng không tồi. Chỉ có Thương Ma là buồn bực, hối hận đến xanh ruột.
Cứ đi theo lối ra duy nhất trong đại sảnh này, không lâu sau mọi người lại tiến vào một cung điện hình tròn. Ở giữa cung điện này có một vòng tròn đầy ánh sáng màu vàng nhạt lấp lánh.
Xung quanh khay tròn có sáu đường ánh sáng màu hồng nhạt huyền bí giống như tiểu tinh linh trôi nổi trong không trung.
“Đinh…”
Mọi người vừa tiến vào trong cung điện thì sáu đốm sáng màu hồng nhạt liền bắn tới, lơ lửng trước trán mọi người.
Lập tức có một ý niệm tiến vào trong đầu mọi người.
Sau khi mọi người tiêu hóa ý niệm đó, hiểu rõ ý tứ bên trong thì trên mặt tất cả đều là vẻ vui mừng khôn xiết!
“Vậy... vậy mà lại có được năng lực hiện thực mộng ảo! Đây mới chính là phần thưởng thực sự!” Kim Hải kinh ngạc kêu lên.
Ánh mắt Quý Nam cũng không ngừng xoay chuyển, trên mặt cũng tràn ngập niềm vui.
Lần đầu tiên nàng tiêu tốn năm triệu điểm mộng ảo, tiến vào đại sảnh Nhân Quả, nhưng lại thất bại, rồi bị gửi thẳng về thành chính.
Vì không phục nên nàng mới quyết định đầu tư năm triệu điểm mộng ảo nữa, quay lại đại sảnh Nhân Quả.
Đối với người có số điểm mộng ảo không đặc biệt nhiều như nàng, đây được xem như một canh bạc. Bây giờ Quý Nam đã hiểu, nỗ lực của nàng đã được đền đáp xứng đáng.
Về phần Thương Ma, gã vẫn luôn trong trạng thái cười ngốc nghếch.
La Chinh nhìn chăm chú đốm sáng màu hồng trước mặt, sắc mặt cũng kinh ngạc không gì sánh bằng.
Thì ra đốm sáng màu hồng này chính là một cơ hội để đưa một đồ vật trong chiến trường mộng ảo này ra ngoài.
Mọi người tiến vào chiến trường mộng ảo với trạng thái hình chiếu, cũng chính là sao chép hoàn toàn bản thân.
Về mặt lý thuyết, thế giới này sinh ra thêm bản sao của chính bản thân võ giả..
Còn giống như Cơ Lạc Tuyết, nhất niệm lưỡng thân thì về mặt lý thuyết sẽ sinh ra bốn Cơ Lạc Tuyết.
Không chỉ thân thể xác thịt của bản thân bị nhân đôi như vậy, mà cả bảo vật, đá chân nguyên, nhẫn tu di… tất cả đều có thêm một bản sao nữa.
Ví dụ như đao Phật Viết trong tay Kim Hải, bên ngoài một thanh, bên trong một thanh. Hay ví dụ như Lôi Phong U Thần Kiếm, cuốc Hắc Tinh trong tay La Chinh, trong chiến trường mộng ảo có một món, mà ngoài chiến trường mộng ảo cũng có một món.
Đợi đến khi La Chinh rời khỏi chiến trường mộng ảo, hình chiếu sẽ biến mất, chỉ còn lại kinh nghiệm từng trải qua trong chiến trường mộng ảo.
Nhưng mà…
Đốm sáng màu hồng nhạt trước mặt này lại cho bọn họ mang một vật tùy thân ở trong này ra ngoài.
La Chinh có thể dùng đốm sáng màu hồng nhạt này để mang một thanh Lôi Phong U Thần Kiếm ra khỏi chiến trường mộng ảo.
Hay ví dụ như Kim Hải, hắn cũng có thể mang thần khí chí tôn như đao Phật Viết ra khỏi chiến trường.
Giống như cho mọi người một cơ hội để sao chép một món bảo vật vậy!
Lôi Phong U Thần Kiếm thì còn tốt, bởi nó vốn là đồ vật của bản thân La Chinh, với lại La Chinh cũng sẽ không chọn mang thanh kiếm này ra ngoài. Đương nhiên thần khí nhất phẩm rất lợi hại, nhưng hắn có một thanh là đủ rồi. Dù sao hắn cũng còn món binh khí tuyệt thế mà Đoạn Thần Tử rèn cho. Đối với nhu cầu về binh khí, La Chinh không gấp lắm.
Nhưng đao Phật Viết thì lại khác.
Cho dù địa vị của Kim Hải trong thánh vực Vạn Phật không thấp, chỉ đứng sau Thiên Kiêu, nhưng hắn lại không có tư cách sở hữu một thần khí chí tôn.
Chỉ có sau khi chiến trường mộng ảo mở ra, các chủng tộc đều đưa cho hậu bối bảo vật của tộc mình, dựa vào cái uy của binh khí để giúp họ giành được thứ hạng không tồi.
Đợi đến khi rời khỏi chiến trường mộng ảo, Kim Hải bắt buộc phải trả lại đao Phật Viết.
Nhưng với đốm sáng màu hồng này, hắn có thể đem đao Phật Viết trong tay ra ngoài. Như vậy, trong vũ trụ sẽ đồng thời xuất hiện hai thanh đao Phật Viết, mà còn là hai thanh đao Phật Viết hoàn toàn giống nhau!
Sau khi Kim Hải nộp đao Phật Viết ban đầu lên trên, thanh còn lại sẽ vĩnh viễn thuộc về bản thân hắn!
Chuyện này đủ để khiến Kim Hải phát cuồng! Hắn nằm mơ cũng muốn được hoàn toàn sở hữu thanh đao Phật Viết này. Cho nên lúc này hắn không hề do dự, liền quyết định vật được mang ra khỏi chiến trường mộng ảo chính là vũ khí của bản thân mình.
“Xoẹt.”
Đao Phật Viết rời khỏi vỏ cùng với một tiếng vang.
Kim Hải lập tức bay vút lên cao, bắt lấy đốm sáng màu hồng trong tay rồi bóp nhẹ.
“Uỳnh, uỳnh, uỳnh…”
Ngay lập tức, đốm sáng đó vỡ thành bột, trôi về phía đao Phật Viết. Sau khi bột rơi xuống thì bên ngoài đao Phật Viết có thêm một ấn ký nho nhỏ.
Đồ vật nào có ấn ký này thì sẽ có thể đem ra khỏi chiến trường mộng ảo!
So với Kim Hải, La Chinh bối rối hơn một chút.
Đồ vật trong tay hắn không ít.
Nhưng thứ cần sao chép ngay thì lại không có. Với lại, vũ khí lớn nhất của hắn chính là bản thân, đâu thể sao chép một bản thân khác để đem ra ngoài được? Ý niệm vừa nãy truyền đến đã nói rõ bắt buộc phải là đồ vật.
“Đồ vật…”
La Chinh suy nghĩ một lúc.
Đột nhiên trong mắt La Chinh phát ra tia sáng.
“Ta thật là ngốc, tại sao nhất định phải giới hạn trong đồ vật mình mang vào chứ? Nếu như không cần thiết sao chép, vậy thì không cần phải sao chép nữa!”
Cho dù là Lôi Phong U Thần Kiếm hay là cuốc Hắc Tinh, những thần khí này đều không đáng để La Chinh sao chép rồi mang ra ngoài. Dù sao thì có được một bản đã là đủ rồi.
Nhưng trong tay La Chinh có một vật thuộc về chiến trường mộng ảo. Đó chính là Na Di Lệnh!
Nếu như có thể mang Na Di Lệnh ra ngoài, vậy chẳng phải bản thân hắn có thể tùy ý ngao du trong vũ trụ?
Tính đến giờ, hắn đang bị vây trong Tiên Phủ sáu năm, không thể rời khỏi Tiên Phủ nửa bước. Đây cũng là một vấn đề nghiêm trọng…
Dựa vào phương pháp của Na Di Lệnh, sợ rằng Thiên Tôn cũng không thể giữ chân hắn được.
Nhưng dường như Na Di Lệnh này chỉ ghi lại vị trí thành chính của một Đại Giới trong chiến trường mộng ảo. Không biết sau khi đem ra khỏi chiến trường mộng ảo thì sẽ có hiệu quả gì?
Thậm chí có thể sẽ không có hiệu quả gì…
“Có thể đem ra ngoài hay không, còn khó nói. Dù sao Na Di Lệnh này cũng là đạo cụ đặc thù trong chiến trường mộng ảo!”
Nghĩ đến đây, La Chinh bỗng lấy Na Di Lệnh ra. Hắn đưa tay ra, nhảy vọt lên trên, giữ đốm sáng màu hồng trong lòng bàn tay. Sau khi bóp vỡ, bột phấn do đốm sáng hóa thành bắt đầu trôi về phía Na Di Lệnh.