Bách Luyện Thành Thần

Chương 1341





Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm do thanh kiếm này thi triển ra cũng không phải là bản đầy đủ.

Nếu thanh kiếm còn ở thời kỳ mạnh mẽ, nó có thể ngưng tụ ra hai khí âm dương, lấy khí âm dương làm nền, từ đó ngưng tụ ra khí hỗn độn. Ánh sáng màu vàng được cô đọng từ khí hỗn độn mà ra.

Nhưng sau khi thanh kiếm bị hư hại, uy lực của bản thân nó đã bị giảm xuống mức thấp nhất. Huống chi, người sử dụng kiếm lại chỉ là một võ giả Thần Hải Cảnh.

Cuối cùng, nó đã nghĩ ra một phương án thay thế khác.

Lấy quy tắc hệ Kim làm nền, để thay thế hỗn độn.

Nhưng quy tắc hệ Kim vẫn còn yếu, vì thế Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm được thi triển ra vẫn kém xa lúc trước.

Nhưng chỉ cần dùng cái này thôi cũng đã quá dễ để giết chết La Chinh rồi.

Khí hỗn độn ẩn chứa sức mạnh mà ngay cả thần cũng phải e ngại. Cho dù bây giờ thanh kiếm đã không còn mạnh mẽ như xưa, nhưng chỉ một tên nhóc Thần Hải Cảnh thì làm sao có thể ngăn được?

Chỉ có điều, thanh kiếm hỏng lại nhìn thấy một cảnh tượng rất khó tin.

Trường thương của La Chinh khẽ vẩy một cái, lấy quy tắc hệ Kim làm nền, cô đọng thành một luồng ánh sáng màu xám.

Hỗn Nguyên Quy Nhất...

Quy tắc hệ Kim trên mũi thương kia đương nhiên không đáng nhắc đến.

Nhưng luồng ánh sáng màu xám này là thế nào?

Hỗn độn?

Thanh kiếm được truyền đến đây từ Thần Vực, tất nhiên cũng hiểu được sự đáng sợ của hỗn độn.

Vạn vật đều quy về hỗn độn. Hỗn độn là căn bản, nhưng cũng là nấm mồ chôn của tất cả các sinh linh. Đến bây giờ, nghiên cứu về hỗn độn cũng chưa được thấu triệt hoàn toàn...

Để vận dụng khí hỗn độn, các vị thần ở Thần Vực đã nghiên cứu rất nhiều năm nhưng vẫn chưa đưa ra được một kết quả nào cả.

Nhưng một vị luyện khí sư cấp Thần đã tính đến một con đường khác.

Từ bỏ con đường luyện khí Hồng Mông Thiên Cương, đổi sang luyện khí hỗn độn.

Thế là, phương pháp luyện chế pháp bảo của vũ trụ lại có thêm một con đường. Từ đó, pháp môn luyện khí đã chia thành hai con đường, một là chí bảo hồng mông, hai là chí bảo hỗn độn.

Cũng chỉ có chí bảo hỗn độn mới có thể trực tiếp vận dụng khí hỗn độn.

Nhưng người trước mắt là một người sống, một tiểu bối Thần Hải Cảnh của Nhân tộc mà thôi.

Hắn dựa vào cái gì để vận chuyển khí hỗn độn?

Nghĩ cũng biết lúc này thanh kiếm đang kinh ngạc đến mức nào...

Năm đó, La Chinh có thể tu thành bí thuật Hỗn Độn thật ra cũng có thể được coi là có duyên.

Sở dĩ sư phụ La Chinh tạo ra bí thuật Hỗn Độn cũng là bởi pháp môn luyện khí chí bảo hỗn độn dẫn dắt.

Trong Thần Vực, không chỉ có một mình sư phụ La Chinh nghĩ đến điều này.

Nói trắng ra thì phương pháp này cũng chỉ là biến khí hỗn độn thành chân nguyên để tu luyện mà thôi...

Tu luyện chân nguyên sẽ mở ra một thế giới trong cơ thể, thế giới trong cơ thể này sẽ do chân nguyên tạo thành. Vật chất trong thế giới này khi rời khỏi cơ thể sẽ phải trả lại nguyên khí trời đất. Cho nên, khi đó chúng sẽ biến mất. Một khi sinh linh đã rời khỏi cơ thể thì chỉ có đường diệt vong.

Khí hỗn độn chính là căn nguyên của vạn vật. Dùng khí hỗn độn thì thế giới trong cơ thể được tạo ra sẽ là một thế giới cực kỳ chân thật.

Không ít các vị thần đều có suy đoán này.

Đáng tiếc, mặc dù trên đời này vẫn luôn tồn tại những người có thể chất quái dị, nhưng lại không có bất kỳ một thể chất nào có thể dung nạp khí hỗn độn.

Chỉ có những pháp bảo đặc chế mới có thể chứa đựng khí hỗn độn, ví dụ như thanh kiếm chí bảo hỗn độn kia...

Cho nên, dù có sáng lập ra công pháp bí thuật Hỗn Độn thì cũng vô dụng.

Như vậy chẳng khác nào chế tạo ra một mũi tên sắc bén tuyệt thế nhưng lại không có cung tên để bắn.

Chỉ là sư phụ của La Chinh lại không ngờ được rằng sau khi tạo ra mũi tên sắc bén tuyệt thế là bí thuật Hỗn Độn thì lại có thể gặp được cây cung là La Chinh đây. Hắn đã bắn mũi tên này ra ngoài, trở thành người đầu tiên có thể khống chế được khí hỗn độn.

Chuyện này, ngay cả sư phụ La Chinh cũng không ngờ đến.

Mà bản thân La Chinh cũng không biết rõ.

Lúc này, sau khi mạch suy nghĩ của La Chinh đã thông suốt, hắn cũng dùng một thủ pháp tương tự, phóng chiêu Hỗn Nguyên Quy Nhất qua trường thương.

Chiêu này được kích phát từ quy tắc hệ Kim, nên cũng không thể gọi là Hỗn Nguyên Quy Nhất, mà có thể gọi là Kim Nguyên Quy Nhất. Nhưng gọi như thế nào không quan trọng, quan trọng là uy lực của nó.

Quy tắc hệ Kim có lẽ không đáng chú ý.

Nhưng khí hỗn độn trong cơ thể La Chinh lại đậm đặc hơn thanh kiếm kia rất nhiều.

“Vù vù vù...”

Mũi của Sát Lục Thánh Thương sáng lên, không ngừng kêu vang.

Thanh kiếm kia không e ngại ánh sáng màu vàng này!

Khi còn ở đại sảnh Nhân Quả, nó đã giúp Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đối kháng với sự ăn mòn của quy tắc Thiên Đạo, để hắn không bị chết.



Nhưng trong ánh sáng màu vàng lại ẩn chứa ánh sáng màu xám khiến nó chấn động không thôi.

Ánh sáng màu vàng do thương của La Chinh bộc phát ra va chạm với ánh sáng màu xám bộc phát ra từ kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

“Ha...”

Mặt La Chinh vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

Khí hỗn độn còn có một đặc tính quan trọng khác mà La Chinh có thể tự do biến đổi, đó là đặc tính cắn nuốt.

Trong khoảnh khắc va chạm, trước mặt rất nhiều cường giả, trước mặt mười vị Đạo Tử, bọn họ chỉ thấy ánh sáng màu xám của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nhanh chóng thu hẹp lại, còn ánh sáng màu xám mà La Chinh đâm ra lại nhanh chóng tiến lên.

Nếu cứ kéo dài tình huống như vậy, ánh sáng màu xám chắc chắn sẽ vọt đến chỗ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Lúc này, trong đầu thanh kiếm chỉ toàn là dấu chấm hỏi. Nó đã đóng chặt hoàn toàn linh hồn của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, khống chế toàn bộ cơ thể của hắn.

Đối mặt với La Chinh, nó có thể cảm nhận được nguy hiểm, vì thế cũng không dám phân tâm.

Nhưng, cho dù biết không thể phân tâm thì nó vẫn không khỏi suy nghĩ xem vì sao La Chinh lại có được khí hỗn độn?

Có lẽ công pháp này đã không còn sót lại trong vũ trụ nữa rồi. Kiến thức của đám người trong vòng Thiên Đạo này không đủ, chắc chắn không thể có quá nhiều hiểu biết về khí hỗn độn.

Nhưng nếu ở Thần Vực thì chắc chắn sẽ khiến đám thần phải sôi trào.

Con đường chân nguyên đã được diễn hóa đến đỉnh điểm ở Thần Vực, không có khả năng tiến triển thêm nữa.

Nhưng các vị thần ở Thần Vực còn chưa hiểu quá rõ về khí hỗn độn. Nếu tên này đã có thể vận dụng khí hỗn độn như vậy, sợ rằng hắn sẽ mang đến một sự thay đổi cho Thần Vực.

Nhưng thanh kiếm lại không nhìn ra được pháp bảo của La Chinh.

Sau khi trở thành thần khí, thân thể La Chinh càng lúc càng hoàn thiện hơn, cũng che giấu được khí tức của binh khí.

Cho dù có truyền bí thuật Hỗn Độn đi khắp Thần Vực thì cũng chẳng ai có thể tu luyện được.

Trên bàn cờ thiên địa, hai người lập tức đổi vai.

Trước đó, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cứ thế dùng kiếm mà đâm chém La Chinh, ép La Chinh về góc bàn cờ.

Khi La Chinh sắp bị giết chết thì chỉ trong chớp nhoáng, toàn bộ tình thế đã nghịch chuyển. Bây giờ đến lượt La Chinh truy sát Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

“La Chinh cũng đang khống chế khí hỗn độn. Chuyện này... rốt cuộc hắn đã gặp được chuyện gì?” Lão tộc trưởng của Thiên Vị tộc lẩm bẩm.

Thanh kiếm cho rằng võ giả của vũ trụ này không có ai biết về khí hỗn độn, nhưng chính điều này đã chứng tỏ nó thật sự xem thường cường giả ở đây quá rồi.

Trong vũ trụ, ngoại trừ thần khí chí tôn trên bia hoàn vũ vạn linh thì còn có một số bảo vật thần khí chí tôn siêu việt khác chưa từng có mặt trên bảng.

Thiên Đạo không thể vận dụng quy tắc để dò xét sự tồn tại của những bảo vật này. Mà bia hoàn vũ vạn linh lại phải dựa vào luật nhân quả mới có thể thu thập và xếp hạng tất cả bảo vật, thậm chí còn phân chia đẳng cấp cho chúng.

Ngoài thanh kiếm kia vẫn còn hai chí bảo hỗn độn và chí bảo Hồng Mông, mà chí bảo hỗn độn đã rơi vào tay lão tộc trưởng rồi.

Khi Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đâm ra một chiêu Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm, các vị Thiên Tôn đã bắt đầu chú ý đến thanh kiếm này. Trước đó, bọn họ không ngờ thanh kiếm ấy lại là chí bảo hỗn độn.

Nhưng bọn họ lại càng bất ngờ hơn...

Bởi một thương cuối cùng mà La Chinh đâm ra cũng ẩn chứa khí hỗn độn.

Võ giả bình thường không thể nhìn ra huyền cơ trong đó, chỉ cho rằng La Chinh bỗng nhiên oai hùng hẳn ra, đuổi theo Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, chuyển bại thành thắng.

Nhưng tại sao La Chinh lại có thể chuyển bại thành thắng? Tại sao hắn lại thay đổi được thế cục? Chuyện này thì đám võ giả lại hoàn toàn không hiểu.

Ngược lại, các vị Thiên Tôn đã thấy rõ nguyên nhân trong đó, nhưng thấy rõ không có nghĩa là biết rõ ngọn nguồn. Bọn họ cũng như thanh kiếm kia, hoàn toàn không biết La Chinh lấy đâu ra khí hỗn độn.

“Không phải trong cơ thể tên này là một biển hỗn độn đó chứ?”

Trong đầu Nguyên Tội Thiên Tôn của Chư Thần Vô Niệm chợt lóe lên suy nghĩ này.

Suy đoán này sát với thực tế nhất, nhưng lại rất không hợp lý. Tại sao La Chinh lại có được biển hỗn độn?

“Khoan đã...”

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cứ lui thẳng một mạch, nay bỗng nhiên lại lên tiếng. Nhìn biểu hiện của hắn thì hình như định nhận thua.

La Chinh cầm trường thương trong tay, lạnh lùng nhìn Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu: “Khoan cái gì?”

“Khí hỗn độn mà ngươi vận dụng rốt cuộc từ đâu mà ra?” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Lúc này, linh hồn của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã hoàn toàn bị đóng chặt, cho nên kẻ lên tiếng chính là thanh kiếm kia.