Bách Luyện Thành Thần

Chương 1342





Bí thuật Hỗn Độn liên quan đến sư phụ của hắn, thậm chí còn là bí mật cơ thể hắn, làm sao hắn có thể tùy tiện nói cho đối phương biết?

Vừa nãy, khi hắn nhìn thấy Hỗn Nguyên Quy Nhất Kiếm thì đã đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, nên cũng bắt chước làm theo.

Hiệu quả vô cùng kinh người.

Vậy cũng coi như phương pháp mà thanh kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bày ra đã mở cho La Chinh một cánh cửa để ngộ ra thêm một con đường.

La Chinh chỉ cười khẩy: “Nhặt được!”

Nói xong, thương của hắn giống như con rồng cứ thế lao thẳng xuống.

Sát Lục Thánh Thương không gì là không phá được. Có lẽ nó không địch nổi chí bảo hỗn độn, nhưng lực phá hoại lại cực kỳ kinh người.

Huống chi, trên ánh thương còn ẩn chứa quy tắc hệ Kim và ánh sáng màu xám do khí hỗn độn ngưng tụ ra.

Cho dù bị La Chinh đẩy vào đường cùng, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng không từ bỏ.

Thanh kiếm này cũng là vật rất có lai lịch ở Thần Vực.

Nó và chủ nhân của nó đã làm bạn với nhau hàng chục tỉ năm. Trong trận chiến Linh Sơn, chủ nhân của nó đã chết, bản thân nó cũng bị hư hại nghiêm trọng. Cho nên nó đã biến thành một thanh kiếm mẻ không có thần thái.

Mục đích cuối cùng của thanh kiếm chính là giúp Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu không ngừng trưởng thành, trở thành thần rồi mang nó trở về Thần Vực, sau đó tu sửa nó, hoàn thành công cuộc báo thù cho nó.

Cho nên, nó mới trả cái giá rất lớn để lẻn vào trong chiến trường mộng ảo, trợ giúp Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đứng được ở nơi này.

Nằm trong tốp mười thì cũng chỉ được có một bàn thần cách mà thôi.

Là vật của Thần Vực, nó đương nhiên biết rõ bàn thần cách là vật quan trọng để trở thành thần, nhưng không phải cứ có bàn thần cách là có thể trở thành thần được. Muốn thực sự có thể tu luyện thành thần thì còn cần rất nhiều điều kiện.

Cho nên, trợ giúp Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đi được càng xa thì khả năng thành công sẽ càng lớn.

Không ngờ bây giờ lại thua trong tay tên nhóc này, bảo thanh kiếm lại cam lòng cho được?

Tất cả mọi sự không cam lòng đều hiện trên mặt Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

“Ngươi cho rằng... ngươi sẽ thắng?”

Thấy một thương của La Chinh mạnh mẽ đâm tới, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vung kiếm lên.

Động tác của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu giống như động tác gác kiếm lên kệ, đặt thanh kiếm giữa không trung, còn bản thân thì không ngừng lùi về phía sau.

Sau khi lùi được hai bước, thân hình Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đột nhiên ngã ra đất, nhắm mắt bất tỉnh nhân sự.

Còn thanh kiếm bỗng nhiên xoay tròn, bay thẳng đến La Chinh.

Không ngờ thanh kiếm này đã tự mình đón địch...

Thắng bại trên lôi đài chỉ được quyết định khi một bên bị giết hoặc một bên nhận thua.

Sau khi Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bị thanh kiếm điều khiển, linh hồn hắn đã chìm vào giấc ngủ say, chẳng khác gì La Chinh chiến đấu với thanh kiếm. Mà bây giờ, bản thân Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng đã nằm luôn trên mặt đất rồi.

“Ồ, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đang dùng phương pháp gì vậy? Dùng cảm giác điều khiển kiếm ư?”

“Ta thấy hình như Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bị ngất, thế thì làm sao dùng cảm giác được?”

“Không đúng. Tại sao ta lại có cảm giác kiếm mới là nhân vật chính?”

Đa số mọi người đều không rõ tình hình bên trong.

Năm đó, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã khiến cường giả ở Chư Thần Vô Niệm chú ý, trong đó bốn gia tộc lớn cũng đã đích thân hỏi đến hắn.

Thậm chí Nguyên Tội Thiên Tôn cũng còn mở miệng hỏi, muốn nhận thanh kiếm này...

Nhưng thanh kiếm này rất kiên quyết. Nó chỉ muốn trở về Thần Vực, mà thân là chí bảo hỗn độn trong Thần Vực, nên tuyệt đối không thể chấp nhận bị người ta chi phối, dù là Thiên Tôn cũng vậy.

Chỉ có chuyện nó chọn chủ nhân, chứ không phải chủ nhân chọn nó.

Nếu người của Chư Thần Vô Niệm ra tay với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, nó sẽ tự hạn chế chính mình. Đến lúc đó thì nó lại chẳng khác nào một thanh sắt vụn.

Dù sao Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vẫn là võ giả của Chư Thần Vô Niệm. Thái độ của thanh kiếm đã quyết như thế thì cả bốn gia tộc lớn cũng đành ép chuyện này xuống, không có ý đồ gì với thanh kiếm nữa. Nếu không, với tu vi và thực lực của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, nếu có một vật thần như thế thì có lẽ đã bị người khác cướp rồi.

Chuyện này chỉ có rất ít người biết, nên tất nhiên người ngoài sẽ không hể nào biết được.

“Keng!”

Cho dù thanh kiếm này chỉ là một thanh kiếm đã bị hỏng, nhưng nó vẫn là một chí bảo hỗn độn đến từ Thần Vực.

Giết Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu thì đơn giản rồi, nhưng muốn làm hỏng thanh kiếm? Vậy thì không có khả năng.

Một thương La Chinh đâm ra, ánh thương hai màu vàng xám đâm vào thanh kiếm, phát ra một âm thanh giòn vang. Thanh kiếm chấn động một phen, sau đó xoay quanh, vòng về phía sau La Chinh, định tấn công hắn từ đằng sau.

Không cần bảo vệ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, nên thanh kiếm không hề kiêng nể chút nào.

Phản ứng của La Chinh cũng vô cùng nhanh. Mũi thương thuận thế trượt đi, ma sát với mặt đất, tạo thành một đường dài, sau đó đột nhiên vẩy ra sau một cái.

Quy tắc hệ Kim tuôn ra.

“Kim Nguyên Quy Nhất.”

Chiêu này chỉ là học lén, nhưng uy lực lại vô cùng lớn.

Huống chi, La Chinh không thể không làm như vậy. Thanh kiếm này quá mạnh, nếu bị nó chém trúng, dù hắn có được cơ thể thần khí thì đầu cũng phải lìa khỏi cổ mất.

“Keng!”

Một âm thanh giòn vang lại truyền đến. Ánh thương màu vàng xám một lần nữa bắn về phía thanh kiếm.

Hiện tại, La Chinh đang đưa lưng về phía Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, đối mặt với thanh kiếm.

Nhưng thương này vừa mới cản được một kiếm kia thì trên không trung, thanh kiếm lại khẽ rung lên. Mặt ngoài thanh kiếm xuất hiện một vòng ánh sáng nhạt màu, đồng thời toàn bộ thân kiếm bắt đầu chấn động. Khi thân kiếm chấn động, một đạo uẩn khiến người ta sợ hãi khuếch tán ra.

Đạo uẩn này không mạnh, nhưng lại là đạo uẩn hoàn chỉnh, hoàn toàn không phải thứ mà đạo uẩn của các Đạo Tử có thể so sánh.

Hoa Thiên Mệnh vẫn luôn quan sát thế cục trên bàn cờ bỗng nhiên mở to mắt, vỏ kiếm phía sau hắn xuất hiện từng vết nứt.

“Rắc rắc...”

Vỏ kiếm được chế tạo từ da rồng, mặt ngoài màu đen bám vào vỏ kiếm thì được làm từ gân rồng.

Nhưng lúc này, gân rồng cũng đang bị căng ra. Trường kiếm bên trong giống như một con dã thú đang muốn thoát ra ngoài.

Hoa Thiên Mệnh đưa tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, đừng vội...”

Dưới sự trấn an của hắn, thanh kiếm đang chấn động dần dần bình tĩnh lại.

Khí tức cường đại như vậy khuếch tán ra, biểu hiện của tám vị Đạo Tử còn lại trên bàn cờ đều khác nhau.

Ánh mắt của Liệt Thiên Hàn và Hiên Viên Thần Phong đều rất chăm chú.

Mục tiêu của hai người là vị trí thứ nhất, tất nhiên phải chú ý tới đối thủ tiềm ẩn của mình.

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã thi triển con át chủ bài của mình, như vậy hắn sẽ không thể uy hiếp được bọn họ.

Nhưng bọn họ không ngờ kiếm này lại mạnh như thế.

Khinh Ngữ của Yêu Dạ tộc vẫn im lặng, cũng không có phản ứng gì quá lớn đối với tình huống trước mắt.

Khổ Đăng của thánh vực Vạn Phật chắp tay trước ngực, Phật châu phỉ thúy chậm rãi chuyển động trong tay, nhẹ giọng niệm: “A di đà Phật...”

Về phần Khê Ấu Cầm, gương mặt của nàng đầy vẻ lo lắng. Nếu La Chinh bị loại, nàng lập tức nhận thua ngay, sau đó đến vũ trụ tìm La Chinh.

Sau khi bộc phát khí thế, thanh kiếm không cho La Chinh quá nhiều thời gian để cân nhắc, nó đột nhiên xuyên qua người La Chinh.

Lúc này, La Chinh lại mỉm cười.

Trường thương của hắn quét ngang, ngón tay đặt sau lưng nhẹ nhàng bắn ra. Một đường đao gió mỏng như một sợi dây nhỏ bỗng xuất hiện, phương hướng không phải là thanh kiếm, mà là Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu sau lưng hắn.

“Phập!”

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vẫn còn đang hôn mê, hoàn toàn không có sức chống cự, đương nhiên không thể ngăn cản được đao gió bắn ra từ đầu ngón tay La Chinh.

Hắn đã dễ dàng cắt đầu Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Cùng lúc đó, thanh kiếm cũng lao đến, nhưng cuối cùng lại dừng trước ngực La Chinh, không thể tiến thêm.

“Trận chiến này, La Chinh thắng. Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu bại.”

Giọng nói của cô gái thần bí vang lên.

Quy tắc trên bàn cờ thiên địa chính là: giết chết đối phương, hoặc đối phương nhận thua.

Một kiếm này, La Chinh không chắc mình có thể đỡ được, nhưng hắn cũng không cần phải đỡ thanh kiếm. Chỉ cần giết chết Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu sau lưng, hắn sẽ thắng. Đây có thể coi là mánh khóe của La Chinh.

“Vù vù vù...”

Thanh kiếm điên cuồng chấn động trước ngực La Chinh, dường như không cam lòng, muốn giết La Chinh cho bằng được.

Nhưng cô gái thần bí đang chăm chú quan sát, lại có thể giới hạn quy tắc thì làm sao có thể để La Chinh bị ám sát được chứ?

“Trên bàn cờ không đủ điểm hạ cờ, thế nên mười người đứng đầu sẽ đấu lần lượt, không có ai bị loại.” Giọng nói lạnh lẽo của cô gái thần bí lại vang lên lần nữa.