Bách Luyện Thành Thần

Chương 1343





Điểm hạ cờ trên bàn cờ chính là nơi diễn ra trận chiến của hai quân cờ đen trắng.

Trên bàn cờ bình thường sẽ có mười chín đường dọc và mười chín đường ngang, tạo thành ba trăm sáu mươi mốt điểm. Quân đen có một trăm tám mươi mốt điểm, quân trắng có một trăm tám mươi hai điểm.

Theo lý thuyết thì phải có ba trăm sáu mươi mốt trận chiến mới có thể chiếm được hết toàn bộ bàn cờ.

Nhưng bàn cờ thiên địa này lại có đến ba mươi sáu đường dọc và ba mươi sáu đường ngang, cũng chính là một nghìn hai trăm chín mươi sáu điểm.

Lúc trước đã có ba trăm võ giả bị loại, như vậy tính ra đã có hai trăm chín mươi cuộc chiến loại bỏ. Ngoài ra còn có những cuộc chiến không phải loại trực tiếp. Cộng cả hai lại thì tổng cộng cũng có tám trăm lẻ ba trận chiến rồi.

Nhưng sau khi đánh tám trăm lẻ ba trận, thế cục trên bàn cờ thiên địa vẫn chưa được rõ ràng.

Ở diễn kỷ trước, tình huống này chưa từng xuất hiện.

Diễn kỷ trước cũng do cô gái thần bí này suy diễn ra, nhưng khi đó đã sớm có kết quả rồi. Chỉ sau bảy trăm hai mươi sáu cuộc chiến, cờ trắng đã có được ưu thế không thể xoay chuyển.

Thế cục trên bàn cờ càng rõ, lại càng dễ suy tính...

Nhưng thế cục quân cờ đen trắng trước mắt vẫn rất hỗn loạn, thế nên cô gái thần bí liền thay đổi luật chơi, định ra cách đấu lần lượt.

Thật ra, khi các Thiên Tôn phân tích thế cục trên bàn cờ, bọn họ vẫn còn rất nghi ngờ.

Mặc dù thắng bại trên bàn cờ đã khá nhiều, nhưng số còn sót lại không đủ lấp đầy bàn cờ thiên địa...

Khi quy tắc này được tuyên bố, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và thanh kiếm của hắn đã bay lên bầu trời, rơi xuống trên một quân cờ.

Lúc này, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu mới chậm rãi tỉnh lại, nhìn về phía La Chinh trên bàn cờ, tinh thần còn chưa tỉnh táo hẳn, nên vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

“Bại rồi!” Thanh kiếm nói với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

“Bại? Chẳng lẽ ta sẽ bị loại sao?” Sắc mặt Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu sa sầm.

“Vẫn còn cơ hội!”

“Ừm!”

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và thanh kiếm này gắn bó với nhau như môi với răng.

Hắn đối đãi với thanh kiếm như với ân sư của mình, còn thanh kiếm đã coi hắn như người thân của nó.

Cho dù thỉnh thoảng hắn có bị thanh kiếm khống chế, nhưng hắn không để bụng. Hắn biết rõ, nếu không có thanh kiếm thần khí này thì sẽ không có hắn ngày hôm nay.

“Đáng tiếc!” Hoa Thiên Mệnh khe khẽ lắc đầu.

Hắn biết La Chinh còn có cách để đối chọi với thanh kiếm, nhưng hắn lại không dùng.

Tuy nhiên, La Chinh cũng không làm sai. Trước khi tới trận chiến cuối cùng, tận lực giữ lại thực lực của mình cũng là một chiến thuật.

Không chỉ La Chinh mà Đạo Tử nào ở đây cũng đều làm như vậy.

Đấu lần lượt có thể phân ra được thực lực cao thấp, đồng thời giảm bớt áp lực tâm lý cho mọi người.

Cuộc chiến tiếp theo...

Bàn tay nhẹ nhàng bay xuống, rơi vào quân cờ của Khinh Ngữ, còn bên kia là Cơ Lạc Tuyết.

Cuộc chiến này diễn ra giữa hai cô gái.

“Rốt cuộc cũng đã đến lượt Cơ Lạc Tuyết ra sân.”

“Nghe đồn nàng còn chưa ngộ được thần đạo Ngũ Hành, thực lực còn kém hơn cả Liệt Thiên Hàn?”

“Ta không muốn xem giữa các nàng ai thắng ai thua. Ta chỉ đến xem mỹ nữ thôi! Ha ha...”

Ba chữ Cơ Lạc Tuyết rất nổi tiếng ở Chư Thần Vô Niệm.

Dù sao nàng cũng là nửa Đạo Tử của Cơ gia, xuất thân tất nhiên không cần nói đến. Cơ gia xếp thứ hai trong bốn gia tộc lớn, gần với Hiên Viên gia, cộng thêm dung mạo và tư thái của nàng đều cực kỳ hoàn mỹ, là tình nhân trong mộng của rất nhiều võ giả.

Nhưng nhiều người cũng chỉ mới nghe nói mà thôi. Cơ Lạc Tuyết suốt ngày tu hành trong Cơ gia, nên đại đa số mọi người cũng chỉ nghe tên chứ chưa thấy mặt. Bây giờ gặp được, tất nhiên nàng đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ Nhân tộc.

Lúc này Cơ Lạc Tuyết chậm rãi bước về phía trước, gương mặt nhỏ nhắn luôn lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng linh hồn của người ta, khí chất xinh đẹp và hùng mạnh đang tỏa ra từ người của nàng.

Bên ngoài cuộn tranh, không ít người đàn ông nhìn thấy cô nàng xinh đẹp như vậy thì trong lòng không nhịn được mà sinh ra suy nghĩ bỉ ổi.

Nhưng khi khí chất đó phát ra ngoài, trong lòng bọn họ liền run lên, suy nghĩ bỉ ổi kia cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.

Đương nhiên Cơ Lạc Tuyết khuynh quốc khuynh thành thật, nhưng Khinh Ngữ cũng là một báu vật tuyệt thế.

Mái tóc xoăn như gợn sóng của Khinh Ngữ được buông xõa, tinh thần phấn chấn, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra lực sinh mệnh nồng đậm. Nàng mặc một chiếc áo giáp da màu xanh biếc, làm nổi bật dáng người tuyệt vời của nàng.

Cơ Lạc Tuyết duyên dáng đứng trên bàn cờ, nhưng sau khi Khinh Ngữ bước xuống khỏi quân cờ, nàng lập tức thẳng hướng đi về phía Cơ Lạc Tuyết.

“Cộp cộp cộp...”

Đôi bốt da cao cổ của Khinh Ngữ phát ra những tiếng cộp cộp trên bàn cờ. Trên gương mặt tròn như quả trứng ngỗng của nàng là nụ cười ưu nhã: “Ngươi tên Cơ Lạc Tuyết đúng không?”

Cơ Lạc Tuyết hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái Yêu Dạ tộc trước mặt.

Khinh Ngữ?

Trước đây, nàng nghe nói Yêu Dạ tộc có một vị Đạo Tử, hình như là đột nhiên xuất hiện…

Ánh mắt của cô gái này khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Đó là ánh mắt của những người ngồi trên cao đã lâu mới có.

Ánh mắt này, khi Cơ Lạc Tuyết đối mặt với các trưởng bối của bốn gia tộc lớn, thậm chí là Cơ lão tổ mới có thể cảm nhận được.

“Ta chính là Cơ Lạc Tuyết.” Nàng lạnh lùng đáp lại.

Khinh Ngữ mỉm cười nói: “Là một hạt giống tốt. Đạo cơ của ngươi rất vững chắc. Nếu ngươi thật sự bước chân vào thần đạo Ngũ Hành, ngươi sẽ phát triển rất nhanh. Nhưng...”

“Cảm ơn đã khích lệ, chúng ta có thể bắt đầu rồi.” Cơ Lạc Tuyết lạnh nhạt cắt ngang lời của Khinh Ngữ. Nàng ghét nhất là giọng điệu này, giống như một người đang đặt mình ở vị trí cao mà bình luận nàng vậy.

“Ta còn chưa nói xong mà, chẳng lễ phép gì cả.” Khinh Ngữ lắc đầu nói.

“Hừ!”

Với tính cách cao ngạo của Cơ Lạc Tuyết, nàng làm gì chịu nghe tiếp? Nàng cũng đã bước ra bước đầu tiên.

“Vù vù vù…”

Một luồng hơi lạnh bỗng nhiên tỏa ra từ trên người Cơ Lạc Tuyết.

Trong vòng tay ngũ hành trên tay nàng tỏa ra ánh sáng của quy tắc ngũ hành. Khi nàng xông ra, ngón tay nhỏ của nàng biến thành móng vuốt sắc bén, quét ngang Khinh Ngữ.

“Ngũ Hành Thiên Tuyệt Trảo!”

Cơ Lạc Tuyết của bây giờ và Cơ Lạc Tuyết đã gặp La Chinh hôm đó hoàn toàn khác nhau.

Khi đó, Cơ Lạc Tuyết đã chia thành hai phân thân, thực lực của nàng cũng giảm bớt đi nhiều.

Lúc này, nàng vừa ra tay đã là tuyệt học của lão tổ Cơ gia.

“Xoạt!”

Không gian bên cạnh Khinh Ngữ truyền đến tiếng xé rách chói tai.

Không gian đó giống như trang giấy, bị thiên tuyệt trảo vô hình xé nát. Một vết rách dài kéo đến chỗ Khinh Ngữ.

Nếu Khinh Ngữ bị một trảo này quét ngang thì chắc chắn cả người sẽ nát ngay.

Nhưng Khinh Ngữ chỉ mỉm cười. Nụ cười giống như một đóa hoa thủy tiên nở rộ, khiến mọi người cảm thấy phấn khích.

Sau đó, nàng vươn tay ra.

Nói chính xác là vươn một ngón tay...

Ngón tay này đã ngăn lại Ngũ Hành Thiên Tuyệt Trảo ngay trên không trung.

“Răng rắc răng rắc...”

Tiếng nứt vỡ truyền đến, trảo ấn trong nháy mắt đã vỡ tan.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mặt Cơ Lạc Tuyết biến sắc, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên bàn cờ, chiếc váy tung bay, cơ thể lướt ngang, lại một trảo từ trên lao xuống.

Khinh Ngữ giơ tay lên, đôi bàn tay ngọc ngà không chút tì vết đặt lên đỉnh đầu, ngón tay duỗi cao ngăn trước trán, giống như ánh nắng mặt trời hôm nay quá gắt, nên nàng muốn che ánh mặt trời đi một chút.

Một lần nữa nàng chỉ dùng một ngón tay để ngăn cản đòn tấn công của Cơ Lạc Tuyết.

Cảnh tượng này không chỉ khiến mặt Cơ Lạc Tuyết biến sắc, mà còn làm cho toàn bộ Cơ gia sôi trào.

“Ngũ Hành Thiên Tuyệt Trảo, cho dù là Hiên Viên Thần Phong thì cũng không thể đỡ được một cách nhẹ nhàng như vậy.”

“Khinh Ngữ này rốt cuộc là ai?”

“Bởi vì nội loạn nên mấy năm qua Yêu Dạ tộc không có thiên tài nào kinh diễm. Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một người như vậy?”

Mấy năm qua, hai vị Vương của Yêu Dạ tộc tranh chấp với nhau, mặc dù không ảnh hưởng đến toàn bộ căn cơ chủng tộc, nhưng cũng không còn thịnh vượng như ngày xưa. Rõ ràng nhất chính là số lượng thiên tài giảm đi rất nhiều. Đại thế sắp đến, thiên tài của các chủng tộc lớn đều xuất hiện rất nhiều, nhưng Yêu Dạ tộc lại không. Thiên tài hiện có của bọn họ không thể nào chống lại thiên tài của các chủng tộc khác.

Lần này bỗng nhiên xuất hiện một người nên khiến Cơ gia vô cùng hoang mang.

“Ta đã bảo ta còn chưa nói xong, ngươi có muốn nghe tiếp không?” Khinh Ngữ vẫn cố chấp, giống như không nói xong thì nàng sẽ không có ý định ra tay vậy.

Cơ Lạc Tuyết nhăn mày, nhìn chằm chằm vào Khinh Ngữ: “Ngươi muốn nói gì?”

“Thế này mới đúng chứ.” Khinh Ngữ mỉm cười, một gốc cây nhanh chóng sinh trưởng trong tay nàng, sau đó nở thành một đóa hoa hồng màu đỏ: “Tư chất và tiền đồ của ngươi đều không đong đếm được, nhưng nếu gặp phải ta, ngươi mau chóng nhận thua đi. Dù sao đây cũng là đấu lần lượt. Thua một trận, ngươi cũng không bị loại. Mặc dù ngươi không chết trong chiến trường mộng ảo này, nhưng đả kích về tinh thần và thể xác của người thừa kế một phương thì đó chính là tội lỗi của ta rồi.”