Bách Luyện Thành Thần

Chương 1349





“Liệt Thiên Hàn không nên cậy mạnh để tấn công. Cậy mạnh như vậy chẳng khác nào thỏa mãn ý nguyện của La Chinh, nên mới bị một quyền của La Chinh giết chết vậy. Nếu không thì thắng bại đã khó phân rồi.” Cửu cung chủ bên cạnh Ninh Vũ Điệp bình luận.

Ninh Vũ Điệp mỉm cười, không phản bác lại quan điểm của Cửu cung chủ. Nàng chỉ cần tin tưởng La Chinh là đủ.

Liệt gia từ trên xuống dưới cũng không dự liệu được kết quả như vậy.

Bởi vì cái gọi là kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

Bọn họ nào ngờ Liệt Thiên Hàn luôn chiếm ưu thế trong từng trận chiến lại có kết cục như vậy.

Liệt Thiên Hàn là hy vọng của Liệt gia.

Một thế lực lớn trong vũ trụ, đầu tư mấy chục năm mới tạo ra được một quái vật như thế.

Toàn thân Liệt Thiên Hàn, từ trên xuống dưới, mỗi đốt xương, mỗi tấc da thịt đều là trong trạng thái hoàn mỹ nhất. Ngoài bản tính quá cuồng vọng, không đủ thâm trầm ra thì người này chính là thiên tài mạnh nhất mà Liệt gia đã bồi dưỡng được.

Những gì đã đầu tư vào Liệt Thiên Hàn, cho dù là Hiên Viên Thần Phong cũng không sánh bằng được.

Nhưng thế mà lại bị một quyền của La Chinh đánh thành tan tro bụi?

Một quyền của La Chinh dường như không phải đánh vào người Liệt Thiên Hàn, mà là đánh vào người, vào mặt của toàn bộ Liệt gia.

Thất bại này, sỉ nhục này khiến Liệt gia không thể chấp nhận được.

“Liệt Thiên Hàn không thể nào yếu như vậy.”

“Liệt Thần Binh ta không phục. Ta muốn khiêu chiến La Chinh.”

“Mẹ nó, tên La Chinh xảo quyệt kia, vậy mà lại sử dụng thủ đoạn như thế.”

Sau một lúc lặng thinh, Liệt gia bắt đầu sôi trào. Rất nhiều võ giả Liệt gia vô cùng tức giận, khó mà kềm chế được. Những tiếng ồn ào, sục sôi như chảo dầu đang sôi trên bếp lửa, cứ thế sôi ùng ục.

“Câm miệng hết cho ta.”

Tộc trưởng Liệt gia gầm lên.

Trong nháy mắt, toàn bộ Liệt gia đều im lặng.

Lão tổ của bốn gia tộc lớn đều là Thiên Tôn, nhưng Tộc trưởng mới là người cầm quyền gia tộc.

“Con ta lỗ mãng xem thường La Chinh nên mới chịu thiệt như thế. Nó thua tâm phục khẩu phục.” Tộc trưởng Liệt gia nói: “Hy vọng trận chiến này sẽ cho Liệt Thiên Hàn một bài học, ít ra nó vẫn còn cơ hội.”

Trên bầu trời trong cuộn tranh, một quân cờ chậm rãi xuất hiện. Ánh sáng ngưng tụ trên quân cờ đó, cơ thể Liệt Thiên Hàn cũng dần dần xuất hiện.

Liệt Thiên Hàn đứng trên quân cờ, ánh mắt hơi ngơ ngác.

Hiển nhiên hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Bị một quyền của La Chinh đánh bại?

Nếu trước đó một nén nhang, hắn sẽ cho rằng đây là chuyện buồn cười nhất mà hắn nghe được trong cuộc đời mình.

Trên thực tế, nếu không phải La Chinh đánh bật lại sức mạnh của Liệt Thiên Hàn, cộng thêm sức mạnh của bản thân La Chinh thì chắc chắn La Chinh sẽ không thể giết chết được Liệt Thiên Hàn, cùng lắm thì cũng chỉ có thể đánh Liệt Thiên Hàn trọng thương mà thôi.

Nhưng dù Liệt Thiên Hàn có bị trọng thương đi chăng nữa thì cũng sẽ hồi phục chỉ trong vòng mười nhịp thở. Năng lực hồi phục của hắn mạnh hơn võ giả bình thường rất nhiều.

Thần đạo mà hắn tu luyện cũng vô cùng đặc biệt.

Nhưng bây giờ, điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.

Liệt Thiên Hàn buồn bực suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn sang Hiên Viên Thần Phong.

Trên mặt Hiên Viên Thần Phong đã sớm có nụ cười như có như không.

“Ngươi cười cái gì?” Liệt Thiên Hàn cả giận nói.

“Đáng đời.” Hiên Viên Thần Phong bật cười. Hắn rất thích cảnh Liệt Thiên Hàn bị người ta dạy cho một bài học. Tuy hơi khó chịu một chút vì người dạy cho Liệt Thiên Hàn bài học này lại là La Chinh, nhưng một quyền đã giết chết Liệt Thiên Hàn thì đến cả Hiên Viên Thần Phong cũng không làm được.

Mặc dù hắn nhìn ra quyền này của La Chinh ít nhiều có chút may mắn, nhưng nếu đã làm được thì đó cũng chính là bản lĩnh.

Trước giờ, Hiên Viên Thần Phong thường không biết kiếm cớ.

“Hừ.” Liệt Thiên Hàn hừ một tiếng, không nói gì thêm mà chìm vào suy nghĩ.

Mặc dù là một kẻ điên cuồng, nhưng cũng không vì sự đả kích này mà không gượng dậy nổi. Hắn vẫn còn cơ hội. Nếu lãng phí hết cơ hội phía sau thì đó mới chính là thất bại.

Võ giả có thể trở thành Đạo Tử thì ai cũng có tâm cảnh đặc biệt của riêng mình.

Liệt Thiên Hàn điên cuồng chấp nhất, không biết tiến lùi, nhưng lại biết hối cải.

Cơ Lạc Tuyết tuyệt đối không từ bỏ. Cho dù thất bại cũng sẽ lạc quan đón nhận, quyết chí tự cường...

Giang Chính Nghĩa thì theo đuổi chính nghĩa tuyệt đối, trong mắt hắn không thể chứa nổi một hạt cát.

Về phần Hiên Viên Thần Phong thì chính là sự tự tin, tâm võ đạo gần như không thể công phá.

Muốn đánh bại, thậm chí giết chết bọn họ có lẽ sẽ rất dễ dàng, nhưng muốn phá tâm võ đạo của bọn họ thì dường như không có khả năng. Đây chính là những quái vật mà các thế lực lớn đã đào tạo ra.

Tiếp theo là trận đấu giữa Khinh Ngữ và Giang Chính Nghĩa.

Xét thấy thực lực quá mức cao siêu của Khinh Ngữ so với võ giả cùng thế hệ, đến ngay cả Cơ Lạc Tuyết mà cũng có thể bị đánh bại một cách dễ dàng nên trận chiến này, dường như tất cả mọi người đều nghiêng về Khinh Ngữ.

Mấy năm qua, có thể nói Thiên Vị tộc nổi lên như diều gặp gió.

Chỉ cấp bậc Thiên Tôn thôi cũng đủ để sánh vai với Chư Thần Vô Niệm.

Không ngờ trong chiến trường mộng ảo có hai vị Đạo Tử thì đã bị loại mất một, chỉ còn lại một vị đầu óc không được nhanh nhạy lắm là Giang Chính Nghĩa.

Thiên tài xuất thân từ Thiên Vị tộc mà lại chỉ có được chút thành tích này, chỉ có một người tiến vào mười vị trí đầu, đúng là không còn lời nào để nói.

Theo mọi người phán đoán thì thực lực của Giang Chính Nghĩa thậm chí còn yếu hơn cả Cơ Lạc Tuyết.

Trận chiến này chắc không có gì phải lo lắng.

Trong mười người, người có thể ngăn được Khinh Ngữ cũng không có mấy. Hiên Viên Thần Phong thì còn có khả năng, những người khác có lẽ không có cơ hội.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài suy nghĩ của mọi người.

Ngay từ đầu, Giang Chính Nghĩa đã bị Khinh Ngữ trói chặt toàn thân, dùng dây tiên đằng quấn quanh cơ thể hắn, khiến hắn không thể động đậy.

Dây tiên đằng giống như một con rắn lớn, quấn chặt quanh Giang Chính Nghĩa. Dây tiên đằng ngày càng dài ra, bên trong còn mọc ra gai nhọn, đâm thẳng vào người hắn.

Nhưng gương mặt đầy chính khí của Giang Chính Nghĩa lại không hề có vẻ bối rối.

Một tấm chắn màu vàng nhạt giống như vỏ trứng bao phủ toàn thân Giang Chính Nghĩa, bảo vệ hắn cực kỳ chặt chẽ.

Tấm chắn này là do tín niệm của Giang Chính Nghĩa ngưng tụ mà thành, lực phòng ngự vô cùng bá đạo.

Giằng co một hồi, Khinh Ngữ cũng ý thức được nếu chỉ dùng dây tiên đằng để trói thì sẽ không cách nào đánh bại được đối thủ. Nàng ta vung tay xuống, một gốc thực vật khác nhanh chóng lớn lên, nở ra một đóa hoa xương rồng màu đen.

Đó là hoa xương rồng Âm Ma Phệ Cốt. Nếu đặt đóa hoa này vào trong một bể đựng nước đầy xương thì nó có thể hòa tan hết thảy.

Nó chính là một loài thực vật mà người trong vũ trụ chỉ cần nghe tên thôi mặt cũng đã biến sắc.



Thế mà dù có ném cả người Giang Chính Nghĩa vào trong đó thì vẫn không thể nào hòa tan được tấm chắn của hắn.

Như vậy chẳng khác nào đã đặt ra một câu hỏi khó cho Khinh Ngữ.

Tên nhóc Thiên Vị tộc này nhìn thì giống như một tên ngốc, nhưng lại có được lực phòng ngự khiến người ta giận sôi gan. Một tấm chắn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt lại có thể bền chắc không gì phá nổi như thế.

Giằng co suốt một nén nhang, Khinh Ngữ dùng rất nhiều phương pháp nhưng vẫn khó mà phá được phòng ngự của Giang Chính Nghĩa. Cuối cùng, cho đến khi nàng dùng sâu ăn quả cắn xé thì mới phá được lớp phòng ngự ấy.

Trận chiến này, Khinh Ngữ của Yêu Dạ tộc thắng.

Tính đến bây giờ, Khinh Ngữ và La Chinh đã liên tiếp đánh bại hai vị Đạo Tử.

Các Đạo Tử còn lại sớm muộn gì cũng sẽ gặp Khinh Ngữ. Bọn họ trầm tư đứng trên quân cờ, suy nghĩ xem làm thế nào để đánh bại Khinh Ngữ.

Chỉ tiếc, trong bàn cờ thiên địa này bọn họ không được các trưởng bối chỉ điểm, nên không biết có phương pháp gì để khắc chế sâu ăn quả.

Người khác có lẽ không có trưởng bối chỉ điểm, nhưng Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu thì lại ngoại lệ. Hắn đang khẽ gật đầu, thanh kiếm trong tay hắn đã nói cho hắn cách phá giải, khiến việc đánh bại Khinh Ngữ cũng chắc chắn thêm vài phần.

Cuộc chiến trên bàn cờ thiên địa tiếp tục kéo dài.

Tiếp theo là Hiên Viên Thần Phong đối chiến với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Lúc trước, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã thua La Chinh một trận. Lần thứ hai xuất chiến, vốn trong lòng còn có lòng tin, thề nhất định phải đánh bại đối phương, nhưng sau khi nhìn thấy đối thủ là Hiên Viên Thần Phong, gương mặt hắn liền tối sầm lại.

Hắn đã từng bại trong tay Hiên Viên Thần Phong.

Trận chiến này, hắn hoàn toàn không chắc có thể đối đầu Hiên Viên Thần Phong được hay không.

Thanh kiếm chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nhưng nó vốn đã bị hư hại nặng. Trước khi tiến vào chiến trường mộng ảo, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng đã từng mang thanh kiếm đi khắp nơi để tu sửa...

Trước mặt Hiên Viên Thần Phong, hắn miễn cưỡng đánh vài hiệp, sau đó chủ động nhận thua. Mà Hiên Viên Thần Phong cũng không làm khó Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Lại thêm một trận chiến nữa trôi qua, cuối cùng lại đến lượt La Chinh.

Khi La Chinh đứng trên bàn cờ, hắn phát hiện đối thủ của mình là Khê Ấu Cầm.

Mặc dù biết sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải Khê Ấu Cầm, nhưng khi đối mặt, hắn vẫn cảm thấy không được thích ứng.

Nhưng Khê Ấu Cầm lại mỉm cười, chắp tay sau lưng, khoan thai bước đến trước mặt La Chinh. Nhìn nụ cười duyên dáng của nàng, nào có chút ý chí chiến đấu?

Khi đã đến trước mặt hắn, nàng ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: “Nếu ta để chàng thắng, chàng sẽ thưởng cho ta cái gì?”