Một chưởng này giáng tới khiến La Chinh không có chỗ né tránh…
Thế nhưng, hắn vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh.
Có lẽ những bản sao “La Chinh” này vô cùng chân thực, còn nắm giữ tất cả những chiêu thức của hắn.
Nhưng dù gì chúng cũng chỉ là một bộ cơ thể mà thôi.
Quả thực cơ thể của La Chinh rất mạnh, nhưng rốt cuộc sự bùng nổ sức mạnh của hắn đều dựa vào lực vảy rồng.
Chẳng nhẽ cô gái kia còn có thể sao chép hoàn chỉnh được cả Chân Long và đỉnh Thần Hỏa nữa hay sao?
Khả năng này không lớn…
Quy tắc sinh mệnh vô cùng mạnh, nhưng dẫu sao cũng không thể nào sao chép được vạn vật trong trời đất, chỉ có thể tạo ra những thứ có liên quan đến sinh mệnh mà thôi.
Đối mặt với một chưởng này, La Chinh lập tức phản kích.
Tên kia nghe theo mệnh lệnh của Khinh Ngữ, phát ra toàn bộ cương nguyên trong cơ thể trong nháy mắt. Mặc dù không mượn sức mạnh của vảy rồng, nhưng uy thế phát ra vẫn vô cùng kinh khủng!
Có điều trước mắt tên đó là La Chinh thật, sức mạnh của hai bên chắc chắn không cùng một cấp bậc.
“Phù!”
Lúc này, La Chinh cảm thấy mình đã hơi xem thường “chính mình”.
Những tên La Chinh do Khinh Ngữ tạo ra có lẽ sẽ không mạnh bằng La Chinh thật.
Nhưng bọn họ vẫn có thể coi như là một “La Chinh” sống.
Sau khi tung ra chưởng đó, đối phương lại sử dụng Bát Khúc Phi Yên, nương theo cổ tay xoay một vòng, tránh được chưởng này trong khoảng cách ba tấc.
Đúng lúc đó, một quầng sáng nhạt bao trùm lấy La Chinh.
“Lôi Kiếp Sát!”
Ánh mắt La Chinh nghiêm lại.
Trên bầu trời, bắt đầu có quy tắc kỳ ảo xuất hiện, sau đó Thiên Kiếp cũng dần nổi lên.
La Chinh hiểu rõ sức mạnh của Lôi Kiếp Sát nên hành động ngay lập tức. Hắn bước ra một bước, trực tiếp vượt qua không gian, trốn khỏi khu vực này.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới lao ra khỏi quầng sáng này, một quầng sáng sáng khác bỗng lại xuất hiện dưới chân hắn.
Hắn đang đối mặt với mười người, còn là mười bản thân.
Những tên La Chinh này thi triển Lôi Kiếp Sát cùng một lúc hoàn toàn bao phủ lấy bốn phía xung quanh La Chinh.
La Chinh chưa kịp lao ra khỏi phạm vi của Lôi Kiếp Sát đã bị những tia sét của Thiên Kiếp kia đánh xuống ầm ầm.
“Đùng đùng đùng!”
Một luồng Lôi Kiếp Sát phủ xuống cũng đủ khiến người ta sợ hãi không thôi.
Vậy mà lúc này có tới mười luồng Lôi Kiếp Sát cùng nhau giáng xuống, hơn một nửa không gian trên bàn cờ thiên địa như thể chìm trong ngục sấm sét.
Cả người La Chinh cũng bị che lấp giữa màn mưa lôi kiếp này, không có có cách nào đoán ra hắn đang ở chỗ nào.
Nhìn thấy sức mạnh của “Lôi Kiếp Sát”, Khinh Ngữ cũng tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
Nàng ta sáng tạo ra những “La Chinh” này, nhưng dù gì bọn họ cũng không phải là con rối mà là người đang sống sờ sờ ra đó. Nàng ta không thể điều khiển bọn họ như điều khiển con rối được, chỉ có thể đưa ra mệnh lệnh nhất định mà thôi.
Nhưng không ngờ bọn họ lại phát huy được sức mạnh đến bậc này.
Một lúc lâu sau…
Lôi kiếp dần dần tan.
Giữa bàn cờ thiên địa, La Chinh vẫn đứng sừng sững nơi đó.
Lúc này, trông dáng vẻ của La Chinh có phần nhếch nhác, toàn thân hắn cháy đen thui, cho dù cơ thể hắn mạnh mẽ, nhưng bị nhiều lôi kiếp đánh trúng như vậy, hắn cũng chẳng thể nào bình thường cho nổi.
Mà sau khi những tên “La Chinh” kia thi triển xong vòng “Lôi Kiếp Sát” thứ nhất thì dường như lại định liên thủ tiếp lần nữa.
“Còn định tiếp à?” Ánh mắt của La Chinh trầm xuống, sau đó bỗng nhiên bước ra một bước, xuyên qua một khoảng trong không gian, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt một người trong đó.
Có vết xe đổ lần trước, La Chinh đồng thời thi triển ra Bát Khúc Phi Yên ngay lập tức…
Nếu hai người cùng tu luyện Bát Khúc Phi Yên thì sẽ trung hòa lẫn nhau, bởi vì bản thân La Chinh cũng sẽ trở nên không có trọng lượng, đối phương cũng sẽ không thể dùng Bát Khúc Phi Yên để né tránh đòn tấn công của hắn.
“Uỳnh!”
Một âm thanh trầm trầm vang lên, tên thứ nhất không kịp đề phòng, bị La Chinh giáng cho một chưởng.
Trong khi tung ra chưởng này, cả người La Chinh nhoáng cái chỉ còn lại chiếc bóng, né được đòn tập kích của người bên cạnh, sau đó lại đánh ra một chưởng nữa.
Nếu là trận đấu đọ sức thuần túy, La Chinh gần như thắng áp đảo mười người trước mặt này.
Những tên “La Chinh” kia như những cái bao cát bị La Chinh nện từng cú đấm, văng ra khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ một chốc đã phân ra thắng bại.
“Mặc dù rất ghét kiểu chiến đấu như thế này…” Một tay La Chinh cầm kiếm, tay kia thì huơ huơ nắm đấm nói, “Nhưng không thể không nói… những con rối mà ngươi tạo ra thực sự yếu kinh khủng.”
Thực sự, Khinh Ngữ không ngờ tới mọi thứ lại thành ra thế này.
“Sức mạnh của ngươi không phải là đến từ chính ngươi.” Ngay lúc này, Khinh Ngữ nói ra nguyên nhân.
Mặc dù Khinh Ngữ tạo ra được mười La Chinh, nhưng dẫu sao đó cũng không phải là con rối của nàng ta. Nàng ta không thể tùy ý điều khiển, đã vậy những bản sao này cũng không thể mượn sức mạnh của vảy rồng được.
Nét mặt của La Chinh vẫn thản nhiên như trước, không hề đáp lại câu hỏi của nàng ta. “Nếu màn biểu diễn của ngươi đã kết thúc thì để ta khép lại nó đi…”
Vừa dứt lời, La Chinh bèn nhảy lên một cái, thanh kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh lam kia bắt đầu ngưng tụ ra từng luồng kiếm ý.
Sau khi những luồng kiếm ý nhạt dần, nó tỏa ra ánh sáng màu vàng đất, lưu chuyển quanh thân thanh Lôi Phong U Thần Kiếm.
Lần này, La Chinh trực tiếp rút ra một phần khí hỗn độn ở trong cơ thể.
Một nửa khí hỗn độn trong đó được hắn chuyển hóa trực tiếp thành kiếm ý, không ngừng nén lên trên thân thanh Lôi Phong U Thần Kiếm.
Một nửa còn lại thì được chuyển hóa thành quy tắc hệ Kim, sau đó sử dụng phương pháp Kim Nguyên Hợp Nhất để dung hợp vào trong kiếm ý.
Đây coi như là phiên bản Dịch Thần Nhất Kiếm cải tiến của La Chinh.
Đó cũng là chiêu mà La Chinh ngộ ra trong trận chiến với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.
Sau khi hai thứ áp súc đến cao độ, một kiếm này của hắn cũng hoàn thiện!
Dịch Thần Nhất Kiếm dung hợp từ quy tắc hệ Kim và khí hỗn độn có thể coi như là chiêu do La Chinh tự nghĩ ra.
Lúc này, quy tắc hệ Kim đã trở thành những hình thoi khảm trong kiếm ý. Mà ở giữa những hình thoi đó là một loại hình thái của khí hỗn độn.
Sau khi được gợi ý từ trận đấu với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, La Chinh như thể khám phá ra một chân trời mới.
“Vút vút vút…”
Mặc dù nhát kiếm này của La Chinh còn vận sức chưa chém ra ngoài, nhưng cả trời đất đã đổi sắc.
Tuy rằng nguyên khí đất trời trong bức vẽ này rất dồi dào, nhưng lúc này lại bị kiếm thế của La Chinh quấy loạn hết lên.
“Một chiêu kiếm này có thể gọi là Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm.”
Thế nhưng đúng lúc La Chinh đang vận sức, Khinh Ngữ lại quyết đoán ra chiêu ứng đối.
Mười tên La Chinh ngay lập tức lùi lại bảo vệ phía trước Khinh Ngữ, mà nàng ta thì phất tay một cái, mười thanh kiếm liền bay vọt về phía những tên “La Chinh” đó.
“Thành tựu lớn nhất của ngươi có lẽ chính là kiếm, nếu thế… bọn họ cũng vậy!” Khinh Ngữ bình thản nói.
Những tên “La Chinh” này chẳng cần quay đầu, đồng loạt với tay phải ra sau lưng, đón lấy thanh kiếm mà Khinh Ngữ ném tới một cách dễ dàng.
Những thanh kiếm này đều là thần khí vô cùng bình thường, hầu hết là tam phẩm tới nhị phẩm, chỉ có hai thanh kiếm là thần khí nhất phẩm.
Kiếm tốt hay dở không quan trọng, quan trọng là người dùng kiếm.
Những tên “La Chinh” này cầm kiếm lên xong cũng tiến vào trạng thái Đoạn Tình.
Cũng là Dịch Thần Nhất Kiếm!
Nhưng đó lại là mười tên “La Chinh”.
Nếu mười tên đó đồng thời thi triển chiêu Dịch Thần Nhất Kiếm, uy lực sẽ kinh khủng đến nhường nào.
Cho dù là thế, La Chinh vẫn không hề do dự.
Hắn chém ra một nhát kiếm.
Ánh sáng gồm hai màu vàng và xám không ngừng tỏa ra trên kiếm ý. Sau khi cả ba dung hợp với nhau xong liền tạo thành một luồng ánh sáng màu vàng kim rất kỳ lạ, giống như ánh hoàng hôn vậy. Nó tự lan ra từ mũi kiếm, sau đó nhuộm một tầng ánh chiều tà vàng nhạt lên toàn bộ bàn cờ thiên địa.
Cũng phủ một lớp phấn vàng lên những tầng mây trên bầu trời mà các Đạo Tử đang xem chiến ở phía trên.
Cho dù là Khinh Ngữ thì bây giờ cũng tỏ ra hơi thận trọng.
Đối thủ của La Chinh là chính hắn, đã vậy còn là chiêu kiếm mạnh nhất của hắn.
Thế nhưng, lúc này uy thế phát ra từ chiêu Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm do La Chinh tự nghĩ ra lại không hề lép vế hơn, dường như ánh sáng của chiêu kiếm kia có thể nhuốm màu cả thiên hạ.