Trận chiến này đã kích phát hoàn toàn sức mạnh chân chính của La Chinh.
Mọi người bỗng chốc lại bắt đầu có những suy đoán khác nhau về người đứng nhất.
Ban đầu, tất cả mọi người đều nghiêng về phía Hiên Viên Thần Phong.
Hắn là Đạo Tử đứng đầu mà mọi người phải ngước nhìn, không gì là không tinh thông, chỉ có một phiền toái duy nhất là Khinh Ngữ.
Nhưng giờ La Chinh đã đánh bại Khinh Ngữ, thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình, lúc này mọi người mới thấy bất ngờ. Cái người phi thăng nắm Thét Lệnh trong tay thổi ầm ầm bên tai bọn họ năm nào giờ đã có tư cách đấu với người đứng nhất trong vũ trụ rồi.
Hiên Viên Thần Phong đang đợi.
Hoa Thiên Mệnh cũng đang đợi.
Chỉ có Khổ Đăng là chắp tay trước ngực, nét mặt trầm tĩnh.
“Hoa Thiên Mệnh của Chư Thần Vô Niệm đấu với Khổ Đăng của thánh vực Vạn Phật.”
Khi giọng nói lạnh lẽo vang lên, Khổ Đăng mở bừng hai mắt, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn, khí thế của hắn bỗng dưng thay đổi hẳn.
Một khắc trước, hắn còn trầm tĩnh như một tảng đá lù lù bất động, vậy mà một khắc sau đã mạnh mẽ như rồng như hổ.
Khí thế tản ra từ người hắn vô cùng nghiêm trang, hùng dũng, thậm chí là hung dữ.
“Vút.”
Khổ Đăng nhảy lên bàn cờ thiên địa, dáng vẻ nặng nề như một quả cầu sắt chìm xuống nước. Ngay sau đó, quân cờ của hắn liền rơi ầm xuống bàn cờ.
Tiếng tăm của Khổ Đăng trong các Đạo Tử không quá lớn, hắn thuộc hàng nhân vật âm thầm.
Ban đầu, có không ít các đại năng dự đoán rằng bốn người trong Chư Thần Vô Niệm thì chí ít sẽ có ba người là có thể xếp vào năm vị trí đầu. Nếu cục diện diễn ra như vậy thật thì người trong Chư Thần Vô Niệm sẽ trở thành chủ chốt của trận Đại Thế này.
Nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài dự đoán của mọi người.
Trong số năm người đứng đầu của Chư Thần Vô Niệm, chỉ có một người là chiếm được một ghế, ba người còn lại đều bị loại khỏi năm vị trí đầu.
Khổ Đăng của thánh vực Vạn Phật cũng phát huy rất ổn định nên mới đi tiếp được đến bây giờ.
Còn Hoa Thiên Mệnh thì càng khiến người ta không nói được gì.
Quả thực là hắn xuất thân từ Chư Thần Vô Niệm, nhưng hắn lại nói rằng mình đến từ Vân Điện vô danh nào đó.
Mà thực lực lúc trước người này thể hiện ra cũng khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Hắn trực tiếp loại Đạo Tử Lạc Tích Huyên của Thiên Vị tộc khỏi trận chiến…
Chính vì hắn loại Lạc Tích Huyên quá sớm nên mới dẫn tới việc Lạc Tích Huyên không vào được bảng mười người mạnh nhất, tạo ra một sự chú ý vô cùng lớn.
Không biết Hoa Thiên Mệnh có thể địch lại Khổ Đăng hay không? Có thể tiếp tục duy trì sự chú ý nữa không?
Sau khi Khổ Đăng vào bàn cờ, Hoa Thiên Mệnh cũng bước ra một bước, cơ thể nhẹ nhàng đáp xuống bàn cờ thiên địa.
Trên khuôn mặt anh tuấn kia dần dần xuất hiện nét mong chờ.
Vượt qua người này, hắn sẽ trực tiếp đối mặt với La Chinh.
“Thí chủ có lòng hiếu thắng rất mạnh mẽ.” Khổ Đăng nói với Hoa Thiên Mệnh.
Hoa Thiên Mệnh chỉ khẽ cười nói: “Nếu ngươi không có lòng hiếu thắng thì sao không trực tiếp chịu thua luôn đi?”
Khổ Đăng hơi gật đầu nói: “Thí chủ nói đúng! Tiểu tăng cũng có lòng hiếu thắng, nhưng khác với thí chủ…”
“Làm sao để phân ra cao thấp?” Hoa Thiên Mệnh thong dong hỏi lại.
“Không cần phân.”
Nói tới đó, Hoa Thiên Mệnh tiện tay cầm chuôi kiếm phía sau lên rồi giơ lên cao.
Vỏ kiếm biến thành từng cái bóng mờ giữa không trung, sau đó khảm trên mặt võ đài sâu hai tấc.
Hoa Thiên Mệnh cần dốc hết sức để ứng phó với trận chiến này.
Biểu cảm của Khổ Đăng vẫn rất bình tĩnh, nhưng lúc này, trong mắt hắn cũng lộ vẻ thận trọng. Hắn lấy một cây trượng trong áo cà sa ra.
Cả cây trượng làm bằng vàng ròng, tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Đầu trượng có chín cái vòng, va vào nhau sẽ vang lên tiếng kêu lanh lảnh, liên miên không dứt.
Cửu Hoàn Thiền Trượng!
Chí bảo của chùa Linh Ẩn…
Thần khí chí tôn xếp hạng thứ bảy trên bia hoàn vũ vạn linh.
Món thần khí chí tôn này đã lâu rồi chưa từng xuất hiện, Khổ Đăng là người đứng thứ nhất trong thánh vực Vạn Phật, giao chí bảo này cho hắn cũng là điều bình thường.
“A di đà Phật! Thí chủ có thể ra tay trước!” Khổ Đăng cầm trượng đứng nói với Hoa Thiên Mệnh.
Câu nói y hệt như lúc đấu với Liệt Thiên Hàn.
Khổ Đăng chưa bao giờ ra tay trước.
Mỗi khi Liệt Thiên Hàn thi triển một chiêu, Khổ Đăng mới dùng chiêu càng nguy hiểm hơn để hóa giải.
Thông thường, khi các võ giả chiến đấu thường ra tay trước để chiếm lợi thế.
Nhưng tuyệt học của Khổ Đăng lại là ra tay sau mà quật địch trước, coi trọng tính toán rồi mới hành động.
Nghe Khổ Đăng nói xong, trong ánh mắt La Chinh hiện lên vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Trong trận chiến với Lạc Tích Huyên, Hoa Thiên Mệnh đã thể hiện ra tốc độ nhanh như chớp, tốc độ như thế đã là cực kỳ nhanh rồi.
Tính toán kỹ càng rồi mới hành động khá là lợi thế trong nhiều trường hợp. Đợi đối thủ ra chiêu, sau đó lại dùng chiêu khác để hóa giải, trong quá trình phá giải lại tiến hành phản kích.
Nhưng Hoa Thiên Mệnh hay chiến thắng bằng tốc độ, liệu Khổ Đăng có đối phó được hay không?
Hoa Thiên Mệnh không hề nhường nhịn, người luyện kiếm chú trọng công bằng, nhưng trong kiếm đạo cũng có chứa chữ tranh!
Hắn lật bàn tay cầm lấy chuôi kiếm, sau đó bước một bước về phía trước, nhưng vỏ kiếm vẫn khảm trên mặt đất.
Nếu hắn bước thêm một bước là sẽ rút kiếm ra.
Bước ra một bước này, thân kiếm đã bị kéo ra hai thước. Hơn phân nửa còn lại vẫn ở trong vỏ kiếm, còn hai thước thân kiếm kia thì tỏa ra sánh sáng chói lọi, làm bọn họ khó mà nhìn rõ được.
Trong vũ trụ, có vô vàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, muốn nhìn thử xem thanh kiếm kia có thể bộc phát ra bao nhiêu uy lực.
Khổ Đăng vẫn bình tĩnh, thong dong nhìn Hoa Thiên Mệnh, Cửu Hoàn Thiên Trượng trong tay hắn hơi nghiêng nghiêng.
Hắn biết tốc độ của Hoa Thiên Mệnh rất đáng sợ…
Nhưng chỉ dựa vào tốc độ thì không thể là đối thủ của hắn…
Cho đến khi một bước kia của Hoa Thiên Mệnh giẫm lên mặt đất…
“Keng!”
Tiếng kiếm rút vỏ liền truyền tới!
Trong tay của Hoa Thiên Mệnh có thêm một luồng sáng…
Tốc độ quá nhanh!
Mọi người không nhìn thấy rõ kiếm của Hoa Thiên Mệnh hóa thành thứ gì, chỉ coi như là hắn đang nắm lấy một luồng sáng.
Giẫm lên ánh sáng mà đi, nắm lấy ánh sáng mà chém tới!
Chỉ trong một chớp mắt, Hoa Thiên Mệnh đã xông tới trước mặt Khổ Đăng.
“Keng keng keng!”
Bóng hình của Hoa Thiên Mệnh thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh Khổ Đăng..
Sau đó hắn trực tiếp xuất hiện ở phía trước Khổ Đăng. Nhưng chưa kịp chém ra một nhát kiếm, cơ thể hắn bỗng dưng biến mất, nhát kiếm kia lại xuất hiện ở phía sau của Khổ Đăng.
Bổ! Chém! Đâm! Chọc!...
Mỗi một nhát kiếm đều là trí mạng.
Mỗi một bước của hắn có liên kết chặt chẽ với nhau.
So sánh ra thì tốc độ của Khổ Đăng chậm hơn nhiều.
So với tốc độ chớp mắt của Hoa Thiên Mệnh, tốc độ của Khổ Đăng có thể xem như là tốc độ của ốc sên.
Nhưng cho dù tốc độ của Khổ Đăng có chậm thì nó cũng chính xác đến mức làm người ta phát điên.
Mỗi một lần hắn vung cây trượng ra đều có thể đỡ được một nhát kiếm của Hoa Thiên Mệnh, từ đầu đến cuối đều rất đúng lúc.
Nếu người khác không biết còn tưởng rằng hai người đã sớm tập luyện trước với nhau cũng nên. Bởi lẽ, thời gian, tốc độ, độ mạnh yếu đều khớp nhau từng li từng tí…
“Đó là sức mạnh của ‘kiếp Tương Lai Tinh Tú’.”
“Ha ha, tên nhóc này nắm giữ quy tắc thời gian đến độ này thật làm người ta ngạc nhiên!”
“Tên Khổ Đăng này có tư cách để tranh giành vị trí số một!”
Lấy tốc độ của Khổ Đăng, chắc hắn tung ra được một trượng thì Hoa Thiên Mệnh đã chém ra được hàng trăm nhát kiếm rồi.
Nhưng dựa vào chiêu kiếp Tương Lai Tinh Tú, hắn lại có thể có thể hơi suy đoán được chiêu kiếm và thế công của Hoa Thiên Mệnh, do đó mới có thể lấy nhanh đánh chậm!
Tất cả những chiêu kiếm cực nhanh của Hoa Thiên Mệnh đều không hề làm Khổ Đăng bị thương trí mạng, ngược lại hắn bị cây trượng của Khổ Đăng nắm được vị trí trước.
Khổ Đăng chỉ cần để cây trượng ở một chỗ là có thể ép được Hoa Thiên Mệnh thay đổi thân pháp, làm Hoa Thiên Mệnh khó chịu vô cùng.
Vòng chiến đấu đầu tiên kéo dài trong mấy nhịp thở, Hoa Thiên Mệnh biến thành một luồng sáng nhanh chóng bay về sau.
“Keng!”
Thanh kiếm lại thu vào trong vỏ.
Hoa Thiên Mệnh thở dài một hơi.
Thực tế, trong mấy nhịp thở này hai người đã trải qua mấy nghìn chiêu liền.
Hai người không dùng uy thế quá lớn, nhưng sự nguy hiểm trong đó không hề ít chút nào.
“Tốc độ của thí chủ vô dụng đối với ta, có thể thử cách khác.” Khổ Đăng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định đuổi theo, chỉ thong dong nói.
Hoa Thiên Mệnh khẽ gật đầu, nhưng nét mặt lại lộ vẻ tươi cười: “Không thể nói chắc chắn là vô dụng phải không?”
Khổ Đăng hơi nheo mắt, đồng thời cây Cửu Hoàn Thiền Trượng của hắn bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.
Trong chín vòng liền nhau này có một vòng bị đứt.
“Vũ khí của thí chủ thật là sắc bén, hẳn là còn vượt qua cả bảo kiếm trên bia vạn linh.” Khổ Đăng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thần khí chí tôn xếp thứ bảy sao có thể dễ dàng bị hao tổn như vậy chứ?
Nhưng chỉ qua một lần giao đấu vừa rồi, Cửu Hoàn Thiền Trượng đã bị hỏng mất một vòng!
Cho dù là Sát Lục Thánh Thương cũng không làm được điều này.
“Vượt trên cả bảo kiếm trên bia vạn linh! Đó chẳng phải là còn hơn cả thần khí chí tôn hay sao?”
“Vậy thanh kiếm của Hoa Thiên Mệnh kia thuộc phẩm cấp gì?”
“Cái gì? Còn có cả vũ khí không được ghi trên bia vạn linh sao?”
Thanh kiếm của Hoa Thiên Mệnh lại lần nữa làm dấy lên sự tranh luận của vô số võ giả khác.