Vì chưa bước vào thần đạo nên Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm của La Chinh vẫn chưa hoàn hảo, vẫn còn có một lỗ hổng…
Hắn cũng biết thanh kiếm trong tay mình đang cố hết sức để giúp hắn lấp đi lỗ hổng ấy.
Nhưng lỗ hổng này bắt nguồn từ thần đạo Đoạn Tình của hắn, mà hắn lại chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được hết nên không thể nào lấp được lỗ hổng kia.
Thêm nữa, mũi kiếm của Hoa Thiên Mệnh lại sắc bén ngoài sức tưởng tượng!
Nó nhạy bén bắt được sơ hở của La Chinh, từ đó dễ dàng phá giải Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm của hắn…
Nhưng lúc này thì khác.
Hắn cảm nhận được một luồng đạo uẩn vô cùng mạnh trong luồng sức mạnh lạnh lẽo vô cùng vô tận kia.
Đó không phải là thần đạo Đoạn Tình…
Nhưng sau khi luồng đạo uẩn này nhập vào Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm, nó liền hoàn toàn lấp đầy kẽ hở kia.
Có lẽ cũng không thể dùng từ lấp đầy để miêu tả.
Luồng đạo uẩn kia còn thuần túy hơn, cũng mạnh hơn nhiều thần đạo Đoạn Tình của La Chinh. Thậm chí nó còn thay đổi hoàn toàn thuộc tính trong nhát kiếm này của La Chinh.
“Ong.”
Khi La Chinh chém nhát kiếm này về phía Hoa Thiên Mệnh, ánh sáng lạnh lẽo bỗng tỏa ra.
Luồng sáng của nhát kiếm này được chia làm ba tầng, ngoài cùng là một luồng sáng màu xanh nhạt, phía bên trong thì chứa ánh sáng hai màu vàng và xám của quy tắc hệ Kim và khí hỗn độn.
Đối mặt với nhát kiếm đó, trong mắt Hoa Thiên Mệnh bỗng bùng lên ý chí chiến đấu.
Ý chí chiến đấu của hắn bắt đầu rực cháy!
Có vẻ hắn chẳng thể nào đỡ được nhát kiếm này. Nhưng không đỡ được thì không có nghĩa hắn sẽ từ bỏ!
“Phụt!”
Hắn vươn tay nắm chặt Đằng Xà Kiếm, tay kia thì đâm vào mũi kiếm.
Máu tươi bắn ra tung tóe, nhưng lập tức bị đông lại thành từng khối nhỏ giữa không trung.
Nhiệt độ trên bàn cờ thiên địa lúc này cực thấp.
Hoa Thiên Mệnh khẽ nhăn mày. Một ngọn lửa bỗng xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn, hắn nắm lấy những khối máu kia, làm chúng lập tức tan ra. Sau đó hắn dùng máu loãng để vẽ.
Mười ba bức huyết phù liên tiếp lơ lửng bay quanh người hắn.
“Khè…”
Những bức huyết phù này đều là tinh huyết của Hoa Thiên Mệnh.
Dùng tinh huyết để kích hoạt huyết phù là công pháp hắn lấy được trong kho tàng của Xi Vưu.
Mười ba bức huyết phù vừa ngưng tụ thành mau chóng bốc hơi, tạo thành từng làn sương màu đỏ máu không ngừng quay quanh Đằng Xà Kiếm.
Khi cầm kiếm lên, một luồng ánh sáng đỏ chợt bay thẳng lên trời. Trong ánh sáng màu đỏ máu ấy ngập tràn ý chí của Hoa Thiên Mệnh!
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Hoa Thiên Mệnh bỗng đỏ bừng lên, khí thể cũng thay đổi hẳn.
Nâng kiếm đến bạc đầu, rắn xanh ba thước* không uốn khúc.
* Rắn xanh ba thước ở đây ý chỉ thanh kiếm của Hoa Thiên Mệnh.
Bấy giờ, trong đầu Hoa Thiên Mệnh chợt nhớ lại những ký ức từng diễn ra trước mắt mình.
Theo lịch Hỗn Độn Hỗn, ngày mùng ba tháng Đinh Mão, năm thứ nhất khi Hỗn Độn mở ra.
Từ khi Hỗn Độn mở ra tới nay, cũng mới chỉ được một kỷ nguyên thần mà thôi.
Xi Vưu nói ở đây quá chật.
Búa Tạo Hóa đã vỡ nát trước ngày mùng một tháng Bính Dần…
Thế nên rất khó để mở ra không gian.
Sau đó, Xi Vưu bèn lên Cửu Trọng Lâu, ra lệnh cho Đằng Xà nhập vào thanh kiếm, thu lại thần thông gió và sấm sét, loại nó khỏi Thiên Kiếm Đồ Lục rồi chém về hướng nam.
Một nhát kiếm dài ba mươi tầm*, mà một tầm đã bằng cả triệu dặm.
* Tầm: Đơn vị đo lường thời xưa, một tầm tương đương một triệu dặm, khoảng năm trăm nghìn km.
Xi Vưu chém một nhát kiếm đã phóng ra ba mươi triệu dặm hỗn độn.
Vẫn còn quá nhỏ.
Thế nên hắn chém từ ngày mùng ba tháng Đinh Mão tới tận tháng Canh Ngọ.
Trong thời gian đó hắn đã chém một trăm nghìn nhát kiếm.
Hơn một nửa Thần Vực Nam Đẩu gần như chỉ do một mình Xi Vưu mở ra. Sau đó hắn mời người khác trồng cây Tầm Mộc để ổn định khoảng không gian kia.
Thanh kiếm trong tay hắn có thể coi là Khai Thiên Kiếm!
Cho dù là Xi Vưu thì sau khi dùng thần thông tới mức này để chém ra một trăm nghìn nhát kiếm cũng cảm thấy mệt mỏi, sau đó bắt đầu ngủ say.
Thanh kiếm này có uy thế mở ra trời đất, còn con Đằng Xà này cũng có công trong đó.
Thiên Kiếm Đồ…
Chẳng qua chỉ là một trong bốn thuyết quan trọng của “Khai Thiên Kiếm Đồ Lục”.
Có điều, khi trở thành chiếc chìa khóa của Khai Thiên Kiếm Lục Đồ rồi bay theo gió, nó đã bị Hoa Thiên Mệnh nhặt được.
Thời khắc Hoa Thiên Mệnh nhặt được chiếc chìa khóa này, vận mệnh của hắn đã được định sẵn là sẽ không tầm thường.
Thế rồi từng bước từng bước, hắn cứ thế tiến lên. Ở Đông Vực, mọi sự thuận lợi, sau khi rèn luyện mấy năm liền có được kho tàng của Xi Vưu.
Là kho tàng của một người, cũng là truyền thừa hắn nhất định phải nhận.
Số mệnh ấy tựa như đã khắc vào tương lai của hắn từ sau khi hắn lĩnh ngộ Thiên Kiếm Đồ.
Khai Thiên Kiếm Đồ Lục quá phức tạp.
Trong đó, Khai Thiên không chỉ có vòng Thiên Đạo này.
Mặc dù vũ trụ rộng lớn, nhưng lại không phải vô cùng vô tận.
Đứng trước Hỗn Độn vô tận, nó rất nhỏ bé…
Kiếm pháp sơ khai chính là kiếm pháp căn bản của Xi Vưu.
Hoa Thiên Mệnh tu luyện nó đến tiểu thành, tới bây giờ cũng coi như đã đột phá tiểu thành, có thể xông thẳng vào cảnh giới đại thành viên mãn.
Tiến độ như thế đã khá nhanh rồi…
Song, Hoa Thiên Mệnh mới chỉ lĩnh ngộ được nửa chiêu Khai Thiên Kiếm Đồ Lục này.
“Chiêu này tên là Nam Đẩu Vô Hạ…”
Ngày mùng sáu tháng Canh Ngọ, Xi Vưu đã ngủ say tới một kỷ nguyên thần…
Thời gian của các vị thần khác với những gì Hoa Thiên Mệnh được biết.
Một kỷ nguyên thần là quãng thời gian như thế nào, hắn không tưởng tượng được.
Sau khi tỉnh giấc, nhìn thấy cầu vồng trên trời xanh, làn khói bay trên không từ thác nước trông như dải lụa trắng treo trên bầu trời, đúng lúc lại lĩnh ngộ được một chút về một trăm nghìn nhát kiếm kia, thế nên bèn lấy tên là Nam Đẩu Vô Hạ, ý là mọi sự đang ở độ hoàn hảo.
Mặc dù mới chỉ lĩnh ngộ được nửa chiêu, nhưng khi đối mặt với nhát kiếm của La Chinh, Hoa Thiên mệnh không thể không thi triển!
Có thể sẽ bị thiếu tinh huyết trong cơ thể, nhưng trong chiến trường mộng ảo này thì hao tổn tinh huyết cũng không đáng ngại…
Nếu bỏ lỡ trận chiến với La Chinh lần này, e rằng về sau sẽ rất khó có cơ hội nữa…
Đằng Xà Kiếm bay lên, ánh sáng màu đỏ máu kia bỗng thay đổi, tỏa ra muôn vàn màu sắc…
Một chiếc cầu vồng đột nhiên trải ra, bên dưới là một thế giới tươi đẹp rực rỡ. Khắp nơi trong thế giới ấy đều là bậc thềm bằng ngọc, đẹp mê người, là chốn thần tiên người người mơ ước.
Khê Ấu Cầm quỳ gối ngồi trên quân cờ. Nàng vốn định tán dương một phen, nhưng nhìn khí thể tỏa ra từ trong cơ thể La Chinh lại khiến nàng khó thốt nên lời…
Những người ở bên ngoài cuộn tranh rõ ràng không phải chịu áp lực tỏa ra từ La Chinh.
“Đẹp quá!”
Vô số các cô gái đều lên tiếng khen ngợi.
Ánh mắt các nàng chăm chú nhìn vào hình ảnh dưới cầu vồng, như thể đã bị ghim chặt vào đó. Bức tranh thần tiên kia dường như có một sức hút thần bí nào đó rất kỳ lạ.
Cho dù cảnh giới cao thấp thế nào, cho dù thần hồn mạnh yếu ra sao thì ánh mắt họ đều không thể rời khỏi khung cảnh đó.
Như thể chỉ cần bỏ lỡ bức tranh kia một giây thôi thì bọn họ sẽ tiếc nuối cả đời.
Hoa Thiên Mệnh đứng sừng sững trong đó. Mày kiếm, mắt sáng, môi hồng, răng trắng, tỏa ra sức hút mãnh liệt với chúng sinh trong vũ trụ, đặc biệt là phái nữ.
Vung kiếm, kiếm rời vỏ.
Nam Đẩu Vô Hạ.
Tinh hoa trong Khai Thiên Kiếm.
Chỉ nửa chiêu cũng đã hoàn hảo ngoài sức tưởng tượng.
“Ong…”
Đằng Xà Kiếm của Hoa Thiên Mệnh vung lên liền sinh ra dải cầu vồng kia, đi qua nơi nào nó liền vẽ nên một bức tranh thần tiên tuyệt đẹp.
Khung cảnh thần tiên này không phải là hoàn chỉnh.
Nếu là hoàn chỉnh, nó có thể hiện lên cả ánh sáng rực rỡ của khung cảnh thần tiên, những hình ảnh trong đó đều sẽ không ngừng múa hát.
Hoa Thiên Mệnh chỉ tu luyện được nửa chiêu, thế nên khung cảnh hiện lên chỉ là một hình ảnh tĩnh mà thôi.
Trong mắt hắn, nó có phần hơi cứng, nhưng trong mắt những người bên cạnh thì nó đã đẹp lắm rồi…
Những hình ảnh này cũng không kéo dài lâu…
Bởi vì nhát kiếm Nam Đẩu Vô Hạ này đã sắp đâm tới Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm.
“Keng!”
Khi hai nhát kiếm đâm vào nhau, khung cảnh kia bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Hai luồng sáng gần như không có thời gian giằng co với nhau, chớp mắt đã định ra kết quả…
Hoa Thiên Mệnh không thể hóa giải nhát kiếm kia của La Chinh.
Với Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm đã được coi là thần đạo hoàn chỉnh, Hoa Thiên Mệnh không thể phá được.
Huống hồ, thực chất nhát kiếm này của La Chinh còn mượn thêm sức mạnh của thần cách Sát Na để thi triển. Mặc dù vẫn còn chênh lệch so với các vị thần, nhưng cũng không phải là đối thủ mà Hoa Thiên Mệnh có để chống lại được.
“Xoẹt…”
Ánh kiếm màu xanh nhạt ấy tựa như một con dao cắt qua Nam Đẩu Vô Hạ của Hoa Thiên Mệnh.
Tất cả các hình ảnh đều vỡ vụn, kèm theo đó là từng tiếng kêu sợ hãi trong vũ trụ.
Sự đẹp đẽ luôn rất ngắn ngủi, giống như pháo hoa chỉ nở bung trong chớp mắt…
Rất nhiều võ giả đều nhắm mắt lại, họ không nỡ nhìn những hình ảnh đẹp đẽ kia vỡ vụn…
Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm cắt một đường, đâm thẳng qua thế giới ấy.
Không thể chống đỡ, Hoa Thiên Mệnh vẫn cầm kiếm trong tay, định dùng mũi kiếm để phá vỡ ánh kiếm của La Chinh như lúc trước.
Nhưng khi hắn chém xuống một nhát kiếm nữa thì đến cả lớp màu xanh lam phủ ở bên ngoài đường kiếm cũng không hề bị sứt mẻ.
“Phập!”
Ánh kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Hoa Thiên Mệnh.
Lúc này đây, vẻ mặt Hoa Thiên Mệnh đã không còn nuối tiếc gì nữa.
Hắn đã dốc hết sức, nhưng cuối cùng vẫn thua trong tay La Chinh. Chỉ có điều, cho dù bại trận thì hắn vẫn cảm thấy rất vui.
.
Con người không thể đánh mất mục tiêu của mình, mà La Chinh lại chính là mục tiêu quan trong nhất của hắn.
Hắn tin rằng sau này mình vẫn sẽ còn cơ hội.
Trận chiến này, La Chinh thắng!
Rất nhiều người trong vũ trụ đều sầu não.
Trước giờ bọn họ chưa từng tin vào thực lực của La Chinh, so ra thì bọn họ tin Hoa Thiên Mệnh hơn.
Thế nên sau trận chiến này, e rằng tất cả các nhà cái lớn nhỏ trong vũ trụ đều kiếm đầy túi...
Còn cả đám cược cho Hoa Thiên Mệnh thì chắc lúc này cũng đã khóc không ra nước mắt rồi.