Trong vũ trụ cũng có dân thích cờ bạc đặt cược cho La Chinh. Chỉ sau một đêm đã giàu to, nên bọn họ đều mừng như điên.
Nhưng dù là kẻ thua hay người thắng hay là nhà cái thì bọn họ đều không biết, đây chính là chuyện vui cuối cùng của bọn họ.
Hiện tại chính là thời kỳ hòa bình cuối cùng của tất cả các võ giả thuộc trăm nghìn Đại Giới của cả vũ trụ này. Chẳng bao lâu nữa toàn bộ vũ trụ đều lâm vào khủng hoảng và thay đổi trầm trọng.
“Cho dù có thế nào thì trận chiến này cũng rất xuất sắc!”
“Một kiếm kia của La Chinh, Giới Chủ có thể đỡ được ư?”
“Ha ha, cứ đùa. Dù sao thì cũng là võ giả Thần Hải Cảnh, chuyện vượt qua cả ba cảnh giới lớn để đánh bại Giới Chủ thì chắc chắn không có khả năng…”
“Đúng thế! Thành thật mà nói thì một kiếm này có thể giết chết được một cường giả Thần Biến Cảnh. Thần Hải Cảnh mà giết chết được Thần Biến Cảnh đã là chuyện khó tưởng tượng nổi rồi!”
Sau khi La Chinh thắng Hoa Thiên Mệnh, cả hai người đều nhắm mắt tĩnh tọa trên quân cờ…
Một người thì tĩnh tọa để khôi phục lại chân nguyên, một người thì để bình ổn tâm tình.
Trong thời điểm chiến đấu, tự ép bản thân đến mức cực hạn thì sẽ dễ có thời điểm lĩnh ngộ.
Trước đây, tuy một kiếm Nam Đẩu Vô Hạ của Hoa Thiên Mệnh không thể ngăn được chiêu kiếm gần như được chém ra từ một vị thần của La Chinh, nhưng tâm tình hắn cũng được rèn luyện rất nhiều.
Sau khi hấp thu một ít ngọc chân nguyên, Hoa Thiên Mệnh liền lâm vào trầm tư.
Việc khôi phục của La Chinh thì lại phiền hơn một chút.
Khí hỗn độn không giống như việc ngưng tụ chân nguyên. Tuy La Chinh hấp thu không ít ngọc chân nguyên, nhưng sau khi cho khí hỗn độn cắn nuốt để chuyển hóa thì cũng chẳng ăn thua lắm…
Thực tế thì với đặc tính của khí hỗn độn, lúc này đã hoàn toàn có thể cắn hết vạn vật rồi chuyển hóa.
Nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể ở trên quân cờ, nên không thích hợp để làm vậy cho lắm.
Đã tiêu hao hết gần một nửa số ngọc chân nguyên có trong tay rồi, nhưng biển hỗn độn trong cơ thể lại mới chỉ khôi phục được khoảng một phần năm. Nếu không có gì bất ngờ thì sắp tới La Chinh còn có một trận chiến cuối cùng nữa.
Trận đấu này được quyết định bởi thắng bại của Hiên Viên Thần Phong…
Nếu Hiên Viên Thần Phong đánh bại Khổ Đăng, vậy thì hắn sẽ đối mặt với La Chinh, tranh danh hiệu đứng đầu.
Nếu Hiên Viên Thần Phong bại dưới tay Khổ Đăng, vậy hắn sẽ đấu với Hoa Thiên Mệnh, tranh vị trí thứ ba. Dù Hiên Viên Thần Phong có thắng hay bại, La Chinh đều muốn đạt được vị trí đứng đầu.
“Nhưng dù sao khí hỗn độn cũng phải được bổ sung cho đủ đã…” Trên mặt La Chinh đầy vẻ buồn rầu. “Hơn nữa, không biết khối pha lê chữ thập kia là cái của nợ gì?”
Sau khi đánh bại Hoa Thiên Mệnh, khối pha lê chữ thập vốn chợt lóe, chợt tắt kia lại biến mất khỏi thế giới trong cơ thể La Chinh.
Cái bàn tròn được ngưng tụ từ khí hỗn độn cũng cứ thế tan đi, cứ như chưa từng xuất hiện.
Nó đã giúp La Chinh thắng được trận này, nhưng cũng khiến hắn ôm một bụng đầy nghi hoặc.
Khi đó La Chinh cũng cảm nhận được khí thế của bản thân. Trong một khắc xuất hiện biến hóa mạnh mẽ ấy, sức mạnh chứa trong khối pha lê hình chữ thập này rõ ràng đã vượt ngoài tầm ảnh hưởng của quy tắc vũ trụ này. Nhưng La Chinh căn bản chưa từng khống chế khối pha lê hình chữ thập thoắt ẩn thoắt hiện này…
Trong lúc đang vô cùng hoang mang, mắt La Chinh bỗng lóe sáng.
Hắn cũng cảm nhận được một luồng nguyên khí trời đất được rót từ trên đỉnh đầu xuống.
Dòng nguyên khí trời đất này rất tinh thuần, trực tiếp truyền xuống từ trên đỉnh đầu. Sau đó nó cứ thế chảy theo đường kinh mạch toàn thân La Chinh, cứ thế khuếch tán ra. Cuối cùng, giống như những con sông luôn đổ ra biển, nó chảy vào thế giới trong cơ thể của La Chinh, cuối cùng bị khí hỗn độn cắn nuốt.
“Đây là…”
La Chinh ngẩng đầu nhìn lên. Trên không trung, các tầng mây dày đặc đang chậm rãi di chuyển, không nhìn ra được động tĩnh gì trên đó.
Chắc là nàng rồi, La Chinh mỉm cười.
Vào lúc này…
Khổ Đăng và Hiên Viên Thần Phong đã đi vào bàn cờ thiên địa.
Quân cờ của hai người được hạ xuống ở vị trí rất kỳ lạ…
Quân cờ đen ở chính giữa vị trí Thiên Nguyên đã bị ăn mất. Giờ phút này, cục diện toàn bộ bàn cờ thiên địa đã vào giai đoạn kết thúc.
Mà Hiên Viên Thần Phong là quân trắng, lại được hạ xuống giữa vị trí Thiên Nguyên.
Quân cờ vừa được hạ xuống, Hiên Viên Thần Phong liền cười rõ tươi.
Đối với hắn, đố chính là cơ hội chuyển biến lớn lao!
Thế cục trên bàn cờ quá phức tạp, mặc dù Hiên Viên Thần Phong cũng chơi cờ khá giỏi nhưng lại không thể nhìn ra nước đi này.
Trước đây, không ít người chơi cờ giỏi đều cho rằng người tự diễn giải kia có thực lực rất bình thường.
Nhưng chẳng ai ngờ được sau một kết cục dường như đã không thể xoay chuyển ấy lại là một cơ hội chuyển biến lớn lao. Cơ hội này trực tiếp cứu vãn tình thế của toàn bộ các quân cờ trắng, cũng đã thay đổi số mệnh của Hiên Viên Thần Phong.
“Ta vẫn sẽ thắng như trước thôi.” Đứng trên bàn cờ thiên địa, trên mặt Hiên Viên Thần Phong là một vẻ ngạo nghễ. Niềm tin của hắn từ trước tới nay vẫn luôn vững vàng…
Chỉ có tin tưởng vào bản thân thì mới có thể thẳng tiến không lùi. Đây chính là niềm tin tuyệt đối của Hiên Viên Thần Phong.
Chẳng qua sự tự tin tuyệt đối này đã bị dao động một chút khi hắn xem trận chiến giữa La Chinh và Hoa Thiên Mệnh.
Thiên tài trong Chư Thần Vô Niệm dường như đều có thể đại diện thiên tài của toàn bộ vũ trụ này. Mà Hiên Viên Thần Phong lại gần như là sự tồn tại vô địch trong số đó.
Trong cuộc so đấu cuối cùng ở tốp ba trăm người, Liệt Thiên Hàn - người hắn luôn coi là đối thủ lớn nhất đã thua dưới tay mình, nên căn bản cũng không đủ để khiến hắn sợ hãi.
Thế nên dường như cái danh hiệu đứng đầu đối với hắn dễ như trở bản tay.
Nhưng vừa rồi, sau khi hai người kia giao đấu, tâm tình của Hiên Viên Thần Phong lại bị dao động thật lớn.
Rốt cuộc hai người này là yêu nghiệt chui ra từ xó nào vậy? Dựa vào đâu mà lại có được thực lực mạnh như thế…
Điều Hiên Viên Thần Phong sợ nhất chính là mất tự tin.
Đối với hắn mà nói, tự tin chẳng khác nào thực lực!
Nhưng đáng hận nhất là chuyện hai người này giao đấu với nhau mà lại làm loạn cả ván cờ. Đã thế cái người trên đám mây kia lại còn không sắp xếp lại, khiến toàn bộ bàn cờ loạn cả lên. Ván tự suy đoán kia liệu còn đúng nữa không?
Trong tình huống không thể dựa vào người khác, vậy thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thắng Khổ Đăng xong thì hắn có thể trực tiếp giao đấu với La Chinh. Sau đó, Khổ Đăng chỉ có thể tranh vị trí thứ tư với Khinh Ngữ. Hắn thực sự hy vọng người trên tầng mây kia có thể hạ những nước cờ cuối cùng đẹp một chút…
Nhưng cũng không thể xem nhẹ thực lực của Khổ Đăng.
Trong tốp năm người đứng đầu, cả Khinh Ngữ, Khổ Đăng, Hoa Thiên Mệnh, và La Chinh, thực lực của mỗi người đều không thể coi thường.
Nghĩ đến đây, Hiên Viên Thần Phong lại không nhịn được mà cảm thán: Đến lúc quan trọng thì nhóm người kia cứ thi nhau nhảy ra. Chẳng hiểu đây là cái thói gì không biết…
Sắc mặt Khổ Đăng trước giờ đều chỉ có một vẻ trầm tĩnh.
Hiên Viên Thần Phong vẫn chưa tung ra lá bài tẩy của hắn. Nhưng người có tên, cũng như cây có bóng, danh hiệu Đạo Tử đứng đầu tuyệt đối không thể dễ dàng đạt được như vậy.
Sau khi Hiên Viên Thần Phong bước vào bàn cờ thiên địa, Khổ Đăng liền giơ Thiền Trượng trong tay lên.
Thiền Trượng Cửu Hoàn vốn có chín vòng tròn bên trên, nhưng chín vòng tròn đó đã bị Hoa Thiên Mệnh chặt đứt. Khi cây trượng được giơ lên, một mùi máu tươi tanh nồng tuôn ra!
“Tu La”
“Vù…”
Khổ Đăng mặt mày vốn hiền hòa mà giờ đây lại hung ác đến cực điểm, giống như một con thú chứ không phải người nữa rồi. Toàn bộ cơ thể của hắn cũng cao lên thêm một nửa nữa, trong đôi mắt là vẻ hung dữ.
Hiên Viên Thần Phong cũng biết, Khổ Đăng khác xa các đối thủ của hắn trước đây, không phải là người không có khả năng đánh bại hắn…
Cho nên, rốt cuộc Hiên Viên Thần Phong cũng trở nên nghiêm túc. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghiêm túc.
Giờ phút này, Hiên Viên Thần Phong lấy một cây thương ra khỏi nhẫn tu di, một cây thương có những sợi tua rua đỏ như lửa.
“Hiên Viên Thần Phong mà cũng có vũ khí?”
“Chẳng phải hắn không dùng vũ khí ư?”
“Ai quy định là hắn không được dùng vũ khí…”
Hiên Viên Thần Phong không như Hoa Thiên Mệnh. Hoa Thiên Mệnh luôn đi cùng với một thanh kiếm, trông vừa già, lại vô dụng, khiến mọi người vô cùng nghi hoặc, thậm chí còn coi đó là một kiểu khoe khoang.
Còn Hiên Viên Thần Phong lại chưa từng lôi vũ khí của mình ra bao giờ. Hơn nữa cú đấm của hắn lại vô cùng mạnh mẽ, vì thế ấn tượng ban đầu của mọi người với Hiên Viên Thần Phong chính là hắn sẽ dùng tay không đối địch.
Có một vài võ giả dốc lòng tu luyện công pháp đặc biệt như chưởng pháp, quyền pháp thì không cầm vũ khí cũng chẳng có gì lạ.
Cho nên sau khi Hiên Viên Thần Phong lôi thương ra, mọi người mới thấy buồn bực.
Ngay trong nháy mắt khi hắn lấy thương ra, Khổ Đăng vẫn luôn lạnh nhạt đã đạp lên quân cờ một cái, sau đó một lực thật lớn đã đẩy hắn đi, cướp đòn tấn công trước.
“Rốt cuộc tiểu hòa thượng này cũng mất bình tĩnh rồi!”
“Xong rồi. Trong chiến đấu, bên nào loạn trận tuyến trước bên đó thua…”
“Chưa chắc đâu. Biết đâu Hiên Viên Thần Phong cũng chỉ được mỗi cái danh!”
Mọi người đang bàn tán, Khổ Đăng đã bắn về phía Hiên Viên Thần Phong đang đứng giơ thương.
Đang tiến lên với tốc độ cao, bóng dáng Khổ Đăng bất chợt ngừng lại. Hắn dừng lại đột ngột đến mức ngay cả những khán giả ở ngoài xem trong cuộn tranh cũng không theo kịp!
Sau khi tạm dừng, Khổ Đăng chợt lui về phía sau hơn mười trượng, đổi một góc độ khác rồi lại tiến lên. Sau đó lại tạm dừng lần nữa…
Còn Hiên Viên Thần Phong thì cầm trường thương trong tay, mũi thương ngắm đúng mặt Khổ Đăng. Mỗi khi Khổ Đăng thay đổi góc độ, hắn cũng chuyển hướng mũi thương, trên mặt vừa có vẻ tự tin lại vừa có nét lạnh nhạt.
Con mắt tinh tú có thể quan sát tương lai của Khổ Đăng…
Lần này, hắn điều chỉnh phương hướng hơn mười lần, là bởi dù có tiến lên từ phía nào, con mắt tinh tú của hắn đều nhận thấy: cảnh tượng của ba nhịp thở sau.
Chính là hình ảnh hắn bị Hiên Viên Thần Phong dùng một thương giết chết!