Bách Luyện Thành Thần

Chương 1387





Kiếm quán này tên là Thanh Phong, thuộc một trong sáu kiếm quán lớn nhất trực thuộc Kiếm Trang. Kiếm bài tám sao và chín sao đều được đổi ở trong kiếm quán này.

Theo La Chinh tính toán, tốt nhất thì phải lấy được kiếm bài chín sao trong vòng một ngày.

Đoạn đường đi qua các kiếm quán này, tốc độ lấy kiếm bài từ một sao đến bảy sao đều rất nhanh, nhưng cũng mất tới hơn nửa ngày. Đến khi La Chinh và Mộ Minh Tuyết chạy đến trước kiếm quán Thanh Phong, kiếm quán đã đóng cửa mất rồi…

“Xem ra chỉ có thể ở lại đây thêm một ngày nữa.” La Chinh mỉm cười bất đắc dĩ.

Rất nhiều võ giả phải mất đến hàng năm mới có thể đi từ kiếm bài một sao đến kiếm bài chín sao. Đó cũng là con đường trưởng thành của một kiếm khách.

Sau khi không ngừng thăng cấp ở các kiếm quán liền kề, lĩnh ngộ kiếm đạo đến một mức nhất định thì dĩ nhiên có tư cách tiến vào Kiếm Trang…

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kiếm Trang có thể hấp dẫn nhiều võ giả độc lập như vậy.

Bởi vì Kiếm Trang không có gì ràng buộc võ giả độc lập, chỉ cần một lòng hướng theo kiếm đạo và lĩnh ngộ kiếm đạo đạt tới một tiêu chuẩn nhất định thì Kiếm Trang đều sẽ mở rộng cửa lớn chào đón.

So với mấy thánh địa thập phẩm thường có mấy chục nghìn người quỳ ở cửa mà không thể tiến vào thì ở cửa Kiếm Trang lại không có cảnh tượng này.

La Chinh thuộc kiểu “chen ngang”, tất nhiên không được tính. Mà thế cho nên hắn mới có thể lấy được kiếm bài bảy sao trong vòng một ngày. Tốc độ này đã nhanh lắm rồi.

“Tối nay tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngày mai lại đi kiếm quán Thanh Phong kia.” La Chinh nói.

Mộ Minh Tuyết nhỏ giọng e dè nói: “Đi dạo trong thành một lát được không?”

Nghe thấy yêu cầu nho nhỏ này của Mộ Minh Tuyết, La Chinh mỉm cười: “Sao lại không được chứ?”

Mộ Minh Tuyết lập tức hưng phấn ra mặt. Tính tình nàng khá chững chạc, nên khi thấy dáng vẻ này thì xem ra đúng là đang hết sức vui vẻ…

Không bao lâu sau, Mộ Minh Tuyết dò hỏi được mấy phố chợ không tồi ở trong tòa thành lớn này.

Từ lúc La Chinh phi thăng tới nay, hắn cũng chưa từng tìm hiểu văn hóa của Nhân tộc ở Thượng Giới. Được Mộ Minh Tuyết chỉ dẫn, xem như đây là lần đầu tiên hắn nhàn nhã thoải mái đi dạo trong phố chợ đèn đuốc ồn ào náo nhiệt.

Trong lúc đó, La Chinh cũng hỏi xem Huân có muốn ra ngoài hay không, nhưng lại không nhận được câu trả lời của Huân…

Trong phố chợ vô cùng náo nhiệt này, hầu như đều là võ giả độc lập.

Võ giả độc lập khác với võ giả thuộc thế lực lớn. Võ giả thuộc thánh địa thì có đan dược và công pháp của thánh địa hỗ trợ, nên có thể chuyên tâm tu luyện. Nhưng cái giá phải trả là giúp thánh địa hoàn thành nhiệm vụ, mà cuối cùng hơn nửa phần thưởng đều phải nộp lại cho thánh địa.

Võ giả độc lập không có những phúc lợi kia, tất cả đều phải tự mình dốc sức mà giành lấy. Một số võ giả ra ngoài thăm dò, kiếm được một vài thứ tốt để trao đổi trong phố chợ.

Dọc đường đi dạo phố chợ này, La Chinh không hứng thú lắm, còn Mộ Minh Tuyết thì hết nhìn trái lại nhìn phải, mua không ít mấy thứ nho nhỏ. Giá của chúng thường đều vào khoảng mấy viên đá chân nguyên cực phẩm.

Sau khi đi dạo mấy vòng, La Chinh phát hiện ra mặt bằng chung ở phố chợ này cao hơn tưởng tượng của hắn không ít.

Trong đó, rất nhiều võ giả đều có tu vi Sinh Tử Cảnh, mà Thần Hải Cảnh cũng có không ít. Trên đường đi, hắn cũng gặp mấy vị cường giả Thần Cực Cảnh. Xem ra Mộ Minh Tuyết có thể đưa hắn tới nơi này thì cũng biết phố chợ này được xem là nơi giao dịch khá “cao cấp” trong Kiếm Trang, thậm chí còn giao dịch một số thần khí.

Đúng lúc này, phía trước lại truyền đến những tiếng ồn ào…

“Là bán đấu giá, chúng ta mau đi xem thôi!”

“Hẳn là ba tấm kiếm bài chín sao cuối cùng của tháng này, bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa!”

“Nhưng giá cao quá, lấy đâu ra nhiều ngọc chân nguyên như vậy chứ?”

Những võ giả này cũng chạy sang bên kia, La Chinh và Mộ Minh Tuyết lại quay qua nhìn nhau, trong mắt hai người đều có vẻ nghi hoặc.

Kiếm bài chín sao có thể mua được?

Thông qua những kiếm quán lúc trước, La Chinh cũng biết kiếm bài vốn là một cách thức để công nhận một kiếm khách, nhưng hắn lại không biết có người lại buôn bán kiếm bài. Không hiểu là có chuyện gì?

Thân hình La Chinh khẽ nhoáng lên, lặng lẽ xuyên qua đám người. Mộ Minh Tuyết cũng bước theo.

Chính giữa phố chợ này có một đài cao, trên đó có ba võ giả Thần Cực Cảnh canh giữ. Có vẻ thấy người đến xem đã đủ nhiều nên võ giả Thần Cực Cảnh cầm đầu lạnh giọng hô: “Trong số năm trăm tấm kiếm bài chín sao của tháng này, đã có bốn trăm chín mươi bảy tấm được phân phát ra. Đây chính là ba tấm cuối cùng, các vị có thể ra giá. Bỏ lỡ cơ hội này thì chỉ có thể đợi đến tháng sau…”

“Giá thấp nhất là một trăm viên ngọc chân nguyên!”

Người nọ vừa nói xong, các võ giả phía dưới đều rối rít ra giá.

“Một trăm lẻ một viên!”

“Một trăm mười lăm viên…”

“Một trăm hai mươi viên.”

Người ra giá chủ yếu đều là võ giả Thần Hải Cảnh, cũng có một vài võ giả Thần Cực Cảnh mở miệng ra giá.

Nghe vậy, chân mày La Chinh lại nhíu chặt hơn.

Trước đây, La Chinh còn kính nể Kiếm Trang một chút. Dù sao Kiếm Trang có thể mở rộng cửa với kiếm khách khắp thiên hạ như vậy thì đã là một việc chính nghĩa rồi.

Chính cái gọi là kiếm đạo chân chính, người chọn kiếm làm binh khí sẽ rất chính trực…

“Anh bạn này, đấu giá kiếm bài là ý gì? Chẳng phải cần so kiếm mới lấy được kiếm bài sao?” La Chinh mở miệng hỏi.

Vị võ giả bên cạnh kia nghe thấy lời nói của La Chinh thì cười lạnh nói: “Điều ngươi nói là chuyện từ xưa rồi. Kiếm bài chín sao kia chính là tư cách để vào Kiếm Trang, làm gì có chuyện để ngươi giành được kiếm bài, thuận tiện vào Kiếm Trang dễ như thế? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?”

“Nhưng chẳng phải đây là quy tắc của Kiếm Trang sao? Bọn họ làm như vậy, khác gì lấy tên tuổi Kiếm Trang để kiếm lợi riêng?” La Chinh lại hỏi. Hắn nghĩ ngày mai là có thể vào Kiếm Trang rồi, nhưng tình hình này thì có vẻ kiếm bài chín sao không dễ lấy như vậy.

Mặc dù giọng nói của hắn không lớn, nhưng vẫn bị võ giả Thần Cực Cảnh trên đài cao nghe được. Võ giả Thần Cực Cảnh kia nhìn La Chinh, giơ kiếm bài chín sao trong tay lên, đi thẳng đến đài cao bên cạnh, nhìn xuống La Chinh nói: “Vị này đang nói đùa đấy à? Kiếm Trang đã giao quyền cho sáu kiếm quán lớn chúng ta, chúng ta lấy ra bán đấu giá thì đã làm sao!”

Nghe nói như thế, La Chinh cũng ngẩng đầu lên lạnh nhạt hỏi: “Vậy nếu ngày mai ta đi kiếm quán Thanh Phong so kiếm, chẳng phải sẽ không đổi được kiếm bài chín sao ư?”

Đối phương cười khẩy: “Đương nhiên là không đổi được, muốn đổi thì phải đợi một tháng nữa. Mỗi một tháng chỉ có thể đổi mười tấm, mà còn phải xem ngươi có trình độ này hay không! Ha ha…”

Dịch Kiếm Thiên Tôn nổi lên, sau đó danh tiếng của Kiếm Trang cũng được truyền đi xa, nên võ giả đến đây rèn luyện ngày càng nhiều. Trong đó không chỉ có võ giả độc lập, còn có rất nhiều kiếm khách của các thế lực lớn.

Nhưng mỗi tháng chỉ có năm trăm người được vào Kiếm Trang. Sáu kiếm quán lớn kia đều giữ chặt kiếm bài chín sao, mới đầu còn làm theo quy tắc, nhưng sau khi Dịch Kiếm Thiên Tôn mất tích, Kiếm Trang cũng dần dần theo đuổi công danh lợi lộc. Tuy quy tắc lúc trước Trần Hoàng Dịch Kiếm định ra vẫn còn đó, nhưng không ai tuân thủ nữa.

“Như vậy là phá hủy quy tắc của Kiếm Trang.” Giọng nói của La Chinh cũng lạnh xuống. Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng coi như có ân đối với La Chinh. Lúc trước, hắn đã học được Dịch Thần Nhất Kiếm, nhưng khi ở trong đại sảnh Nhân Quả lại được đích thân Trần Hoàng Dịch Kiếm mài giũa, cũng có thể coi là nửa sư phụ. Chắc chắn Trần Hoàng Dịch Kiếm sẽ không ngờ được, sau khi hắn “mất tích”, Kiếm Trang lại bán tư cách để lấy tiền. Nếu biết chuyện này thì không biết ông ấy sẽ nghĩ như thế nào?

Võ giả trên đài cao kia vốn còn hơi tươi cười, nhưng nghe nói như thế liền trở nên lạnh lùng: “Thằng nhóc kia, đây là Kiếm Trang. Có câu gọi là cái miệng hại cái thân. Không mua nổi thì cút đi cho ta, đừng có đây này làm chướng mắt!”

Lời này khá thô lỗ, rõ ràng không coi tu vi Thần Cực Cảnh của La Chinh ra gì.

Một võ giả khác ở trên đài cao cũng cười nói: “Giá của kiếm bài chín sao không đắt, cũng chỉ hai ba trăm viên ngọc chân nguyên. Nếu ngươi không có tiền, nhưng thực sự muốn, khà khà, vậy thì bán tỳ nữ Thần Hải Cảnh bên cạnh ngươi cho ta, cộng thêm một trăm viên ngọc chân nguyên nữa thì đủ rồi!”

Mắt võ giả kia rơi ở trên người Mộ Minh Tuyết.

Nữ võ giả tu luyện tới Thần Hải Cảnh vốn không nhiều, trong đám võ giả độc lập lại càng ít hơn. Võ giả kia nhìn trúng sắc đẹp của Mộ Minh Tuyết, vừa thấy Mộ Minh Tuyết đi theo La Chinh thì đã nảy sinh tâm tư.

Nghe thấy thế, ánh mắt La Chinh cũng lạnh lại, từ trong con ngươi đột nhiên lóe lên sát khí.

Trong nháy mắt, các võ giả vốn tham gia bán đấu giá liền đứng cách xa ra. Những võ giả độc lập này đều tinh khôn như thỏ, nhìn tình hình thì có vẻ khó mà yên bình được.

Nhưng rốt cuộc thanh niên này là ai?



Dựa vào tu vi Thần Cực Cảnh mà định ra vẻ ở Kiếm Trang thì chỉ sợ kết cục sẽ rất thảm…

Trong lòng phần lớn các võ giả độc lập đánh giá La Chinh thì đều thầm nghĩ như thế.

Những võ giả độc lập này đều là kiếm khách, có vài người trong số bọn bọ thậm chí còn táng gia bại sản mới vượt qua được Đại Giới. Nghe tiếng tăm của Kiếm Trang mà lặn lội đường xa đến đây, chính là vì muốn tiến thêm một bước trên kiếm đạo.

Nhưng mà đến đây rồi mới biết phải bỏ tiền ra mua tư cách để tiến vào Kiếm Trang. Bọn họ cũng rất thất vọng, nhưng chỉ đành nghĩ cách để lấy một tấm kiếm bài chín sao. Bọn họ không còn lựa chọn nào khác.