Bách Luyện Thành Thần

Chương 1388





Mấy người trên đài quả thực không coi La Chinh ra gì.

Mấy chuyện bán đấu giá kiếm bài chín sao này đã coi như được Kiếm Trang ngầm đồng ý. Thậm chí ngọc chân nguyên bán đấu giá được cũng sẽ nộp lên theo tỷ lệ nhất định.

Chuyện này đã hình thành quy tắc để vào Kiếm Trang.

Nếu thằng nhóc dưới kia muốn gây chuyện, quấy rầy Kiếm Trang, e rằng sẽ trực tiếp bị giết chết.

Thấy thằng nhóc này chẳng hiểu gì, có lẽ là võ giả độc lập không có người chống lưng. Giết chết một võ giả độc lập chắc chắn sẽ không có ai đến can thiệp.

Mộ Minh Tuyết bắt đầu thấy hơi hối hận, hình như nàng lại mang đến phiền phức cho La Chinh rồi. Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, nếu tối nay không đưa La Chinh đi dạo phố chợ này thì chỉ sợ ngày mai cũng không lấy được kiếm bài chín sao, đến lúc đó có lẽ còn rắc rối hơn…

Lúc này, thấy ánh mắt quái gở của võ giả ở trên đài kia, lông mày nàng cũng hơi nhíu lại. Nhưng Mộ Minh Tuyết không nói gì, tất cả còn xem ý La Chinh thế nào.

“Ngươi có chịu hay không?” Võ giả trên đài cao nhìn chằm chằm La Chinh với vẻ trêu tức, cười lạnh nói. Đương nhiên, hắn biết La Chinh sẽ từ chối, chẳng qua nói ra lời này cũng có thể khiến La Chinh chán ghét và buồn nôn. Hắn đoán chắc La Chinh sẽ không dám đánh nhau ở đây.

Nếu La Chinh thật sự có bản lĩnh lớn, xuất thân từ một thế lực lớn thì làm gì phải cần đến kiếm bài chín sao? Đối với thiên tài đến từ thế lực lớn như vậy, nếu trực tiếp vào Kiếm Trang thì Kiếm Trang chào đón còn không kịp!

Nói trắng ra là những võ giả tranh kiếm bài chín sao mỗi tháng chủ yếu đều là võ giả độc lập…

“Phù…”

La Chinh lại thản nhiên thở ra một hơi, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Hắn không muốn quấy rối nhiều khi tới Kiếm Trang, chỉ muốn dựa theo chỉ dẫn của Trần Hoàng Dịch Kiếm, để kiếm đạo của mình tiến thêm một bước.

Nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể như ý.

Có lẽ hôm nay phải thay Dịch Kiếm Thiên Tôn dạy dỗ đám đồ tử đồ tôn này của ông ấy một phen rồi.

Nhưng La Chinh vừa mới di chuyển thì đã có một luồng sát khí nồng đậm phát ra từ cơ thể hắn, một bóng người mảnh khảnh chạy thẳng tới đài cao…

Trong phố chợ cấm đánh nhau, rất ít người sẽ phá vỡ quy tắc ở đây, cho nên những võ giả trong phố chợ này đều thả lỏng tinh thần.

Khi luồng sát khí này bộc phát ra, tất cả các võ giả đều cảm thấy tim của mình như bị một tảng đá đè ép, rất khó chịu. Người bên ngoài vốn không để ý đến, nhưng cũng biết nơi này đã xảy ra mâu thuẫn!

Bóng người mảnh khảnh kia, rõ ràng là Huân.

Sau khi La Chinh trở về từ chiến trường mộng ảo, phản ứng của Huân liền có chút kỳ quái.

Ngoại trừ lúc đầu nhìn thấy Sát Lục Thánh Thương nàng rất vui mừng ra thì phần lớn thời gian đều vô cùng yên tĩnh.

Trước kia Huân cũng không nói nhiều, nhưng Huân của hiện tại lại không hề có tinh thần.

Nhìn thấy Huân đột nhiên bộc phát ra sát khí lớn như thế, La Chinh thầm nghĩ không ổn…

Đám người này nói năng lỗ mãng như thế, tất nhiên La Chinh sẽ không bỏ qua, chắc chắn cũng sẽ dạy bảo.

Nhưng khí thế này của Huân, có vẻ như muốn giết người.

Một khắc trước, ba võ giả trên đài cao kia còn tươi cười chế nhạo, cho rằng La Chinh sẽ không ra tay. Nhưng bây giờ, đúng là La Chinh không ra tay thật, song trong cơ thể hắn lại có một bóng người lao ra!

Cảm nhận được sát khí kinh người kia, ba võ giả bên trên thầm nghĩ không ổn, liền rút ba cây trường kiếm ra!

Nhưng linh hồn của Huân đã khôi phục được hơn nửa, lại là kiếm linh của La Chinh, nên thực lực đã tăng vọt về chất. Huân bây giờ chỉ thiếu một cái thân xác mà thôi, những võ giả Thần Cực Cảnh này căn bản không thể chống lại nàng.

Trường kiếm của một người trong đó vừa mới được rút ra thì tay Huân đã nhẹ nhàng lướt qua mũi kiếm. Không biết vì sao, trường kiếm kia liền tự động chuyển sang tay Huân.

Trường kiếm vừa tới, xoay một vòng trong tay Huân rồi cắt về phía cổ họng một võ giả khác!

Võ giả kia vừa định tránh đi thì mắt Huân đã đỏ lên, uy áp linh hồn mạnh mẽ kết hợp với sát khí bộc phát ra khiến võ giả kia như bị trúng thuật Định Thân vậy, không thể nhúc nhích được…

Thấy kiếm này của Huân vung xuống không hề do dự thì đã có một bóng người khác xuất hiện.

“Bụp!” một tiếng.

Một quyền của La Chinh đánh bay võ giả Thần Cực Cảnh kia, khiến hắn rơi xuống phía xa.

Nhưng Huân không hề dừng lại, trường kiếm xoay tròn, quay ngược lại, xuyên qua xương sườn của chính nàng, đâm về phía của một võ giả Thần Hải Cảnh khác sau lưng…

“Ầm!”

.

La Chinh vẫn dùng một quyền như trước. Người nọ giống như diều đứt dây, bị đánh bay lần nữa, sợ rằng cũng chỉ còn nửa cái mạng.

“Ngươi!”

Huân đột nhiên nhướng mày, hung hăng trợn mắt nhìn La Chinh, sau đó lại liếc qua võ giả Thần Cực Cảnh còn lại.

Lần này, Huân còn chưa ra tay thì bóng dáng La Chinh đã bước ra một bước giống như quỷ mị, lại là một quyền nữa.

“Những người này nói năng lỗ mãng, bị trừng phạt thôi là được rồi, không cần lấy mạng bọn họ.” La Chinh nhìn Huân nhẹ giọng nói.

Huân nhìn chằm chằm vào hai mắt La Chinh, nhưng lại không phản bác lời La Chinh nói. Nàng tiện tay thả trường kiếm vừa giành được xuống đất rồi hóa thành đốm sáng đỏ, trốn vào trong cơ thể hắn.

Mặt La Chinh là vẻ bất đắc dĩ, càng ngày càng không hiểu nổi ý nghĩ của Huân.

“Công tử, kiếm bài.” Trong tay Mộ Minh Tuyết liền có thêm hai tấm kiếm bài chín sao. Vừa rồi thừa dịp tình hình rối loạn, nàng đã lấy được hai tấm kiếm bài này.

Nhưng La Chinh không thèm lấy kiếm bài theo cách này. Vấn đề là người ta không định nghiêm túc thông qua so kiếm để đổi. Ngoài việc đến nơi bán đấu giá để mua thì e rằng cũng chỉ còn cách cướp đoạt.

Dưới đài cao, những võ giả độc lập kia cũng bàn luận sôi nổi.

Bọn họ đã kinh sợ trước thủ đoạn của La Chinh…

Vừa rồi khi Huân xuất hiện, bọn họ cũng không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Bây giờ nhìn thấy Huân hóa thành đốm sáng đỏ rồi chui về trong cơ thể của La Chinh thì mọi người mới hiểu đó là kiếm linh của hắn.

“Sức mạnh linh hồn của kiếm linh kia thật mạnh…”

“Mấu chốt là kết hợp với sát khí của nàng ta?”

“Không biết thanh niên này đến từ đâu, nhưng làm ầm ĩ ở chỗ này như thế thì sợ rằng vẫn sẽ chịu thua thiệt!”

Thật ra thì trong vũ trụ hẳn là không ai không biết cái tên La Chinh, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra thân phận của hắn. Dù sao võ giả Nhân tộc mà có kiếm linh là một cô gái Yêu Dạ tộc thì hết sức hiếm thấy trong vũ trụ.

Nhưng vũ trụ rộng lớn như vậy, cũng có quá nhiều võ giả, không cách nào thống kê hết được. Thế nên bọn họ căn bản không nghĩ tới La Chinh trong truyền thuyết, người đứng đầu chiến trường mộng ảo lần này lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hơn nữa còn vì một tấm kiếm bài chín sao mà đánh nhau với người khác. Chuyện này quá kỳ quặc.

Quan trọng nhất là, Kiếm Trang chỉ có một không gian mộng ảo, nên chỉ có các nhân vật quan trọng trong Kiếm Trang mới có tư cách xem. Võ giả trong phố chợ này chẳng qua đều là đệ tử trong các kiếm quán lớn, đương nhiên bọn họ không có tư cách để nhìn thấy cuộn tranh kia, cũng chưa từng thấy dáng vẻ của La Chinh.

La Chinh lấy được hai tấm kiếm bài này thì khẽ gật đầu, định nhận lấy thì trên không lại có ba người đạp phi kiếm mà bay thẳng tới…

Thành trì xung quanh Kiếm Trang cấm phi hành, bình thường các võ giả đều bay ở độ cao không quá mười trượng, nếu không sẽ chạm đến khoảng không gian cấm chế.

Ba người kia cứ thế xông tới, rõ ràng không chịu sự ảnh hưởng của khoảng không gian cấm chế này. Người cầm đầu hét lên: “Ai gây chuyện?”

“Thần Biến Cảnh.” Mắt La Chinh hơi khựng lại.

Trước khi tiến vào chiến trường mộng ảo, nếu gặp phải cường giả Thần Biến Cảnh thì có lẽ La Chinh chỉ còn nước bôi dầu dưới chân mà chạy cho nhanh. Nhưng bây giờ, hẳn là hắn đã đủ sức để đánh với cường giả Thần Biến Cảnh một trận rồi.

Nhưng quan trọng là ở đây lại có đến ba cường giả Thần Biến Cảnh…

Phố chợ này vốn thuộc sự quản lý của kiếm quán Thanh Phong, chỉ cách kiếm quán bốn năm dặm đường. Đối với võ giả, khoảng cách này chẳng khác gì một cái nhấc chân.

Thông thường, chẳng mấy ai dám gây rối ở đây.

Trong ba người tới, có một người là Quán chủ của kiếm quán Thanh Phong, hai người còn lại là nhân vật cấp cao của Kiếm Trang.

Tính tình của Quán chủ Thanh Phong khá thô bạo, thấy ba người của mình đang nằm bất tỉnh ở ba chỗ khác nhau thì vẻ mặt bỗng trở nên giận dữ. Thanh trường kiếm Thanh Phong đột nhiên được rút ra khỏi vỏ, chém một đường ánh kiếm màu xanh sắc bén kéo dài trăm trượng ra, chạy thẳng tới chỗ La Chinh!

Vừa ra tay đã muốn giết người!

Mọi người trong phố chợ thấy cảnh tượng này thì cả đám đều kêu không ổn, vội vã chạy trối chết.

Bọn họ cũng biết tính tình của Quán chủ Thanh Phong nóng nảy, không cẩn thận mà bị vạ lây thì có lẽ sẽ chết oan. Đi hóng hớt thì vui thật đấy, nhưng không đáng để bị mất mạng.

Các võ giả ở hơi xa một chút cũng không nhịn được mà than thở.

“Thanh niên kia tuổi cũng không lớn, thực lực lại như thế, cũng có chút đáng tiếc…”

“Ha ha, hắn thật sự cho rằng gây chuyện ở Kiếm Trang thì không phải trả giá ư? Bản thân không có mắt, không nhìn xem đây là chỗ nào, chết là đáng.”

Trong mắt đám võ giả độc lập, gây chuyện ở trong Kiếm Trang thì không khác gì tự sát.