Bách Luyện Thành Thần

Chương 1395





Trong Sát Lục Kiếm Sơn trống rỗng, tiếng gào này vang vọng giống như là lệ quỷ.

Thực ra mà nói thì những cái mặt to lớn này cũng chẳng khác gì lệ quỷ.

Dưới tình huống một thân một mình, quả thực sẽ sợ đến hồ đồ.

Nhưng lúc này có Huân bên cạnh làm La Chinh vững tâm hơn không ít. Nói thế nào đi nữa thì hai người lúc nào cũng tốt hơn một người, tuy rằng Huân cũng chỉ là một luồng hồn phách.

Nếu sấm sét có hiệu quả với những cái mặt to lớn này, La Chinh sẽ không khách sáo.

Kiếm kỹ ẩn chứa trong Lôi Phong U Thần Kiếm có ba loại, ngoại trừ U Thần Ảnh ra thì chính là kích phát ra sấm sét và đao gió.

Khí hỗn độn không ngừng rót ùn ùn vào trong đó. Những con rắn bạc kia hóa ra vô số bóng roi trên không trung, điên cuồng quất vào những cái mặt to lớn kia.

“Đùng đùng đùng đùng...”

Một cái mặt lớn gần La Chinh nhất bị tia chớp quất nhiều nhất, cuối cùng liền tan thành sát khí.

Cảnh tượng này khiến cho La Chinh càng thêm bình tĩnh hơn.

Chỉ sợ những tên quỷ kia không sợ cái gì, nếu sợ sấm sét thì tất cả đều dễ bàn rồi.

Tốc độ những cái mặt to lớn này lay động hết sức chậm chạp. Mặc dù chúng có số lượng nhiều, nhưng La Chinh lại có thừa thời gian.

Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, những cái mặt to lớn xung quanh La Chinh đều bị đánh tan...

“Phù...” La Chinh thở ra một hơi, nét mặt hơi thả lỏng, “Bây giờ tập trung tìm lối ra ở đây.”

Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên cảm giác ánh mắt Huân nhìn về phía mình có cái gì không bình thường. Hình như ánh mắt của nàng không phải đang nhìn mình, mà là sau lưng mình!

“Khụ khụ khụ khụ...”

La Chinh quay đầu lại, vừa nhìn một cái liền thấy một cái đầu to lớn đang há to miệng cắn về phía mình!

Khuôn mặt của cái đầu này có chỗ tương tự với những cái mặt to lớn kia. Nhưng so sánh ra, những cái mặt to lớn kia giống như là mặt nạ của cái đầu này, còn hình như thằng nhãi này mới là chính chủ.

“Vù!”

Nhân lúc cái đầu kia chưa kịp cắn xuống, thân hình La Chinh lướt một cái, dùng Bát Khúc Phi Yên thoát được. Trong lúc lui về phía sau, từ trong Lôi Phong U Thần Kiếm hình thành một sợi roi sấm sét dài, tiếp tục quất về phía cái đầu.

Bị ánh mắt quỷ dị của thứ đồ chơi này nhìn chằm chằm, quả thực không phải là chuyện vui vẻ gì.

Vốn dĩ La Chinh cho rằng sấm sét vẫn sẽ có hiệu quả tuyệt đối như lúc trước, nhưng hình như mức độ lì lợm của cái đầu này nằm ngoài tưởng tượng của La Chinh, hoặc có thể nói thứ đồ chơi này căn bản không sợ sấm sét...

Không chỉ không sợ sấm sét, tốc độ di động của nó còn nhanh hơn những cái mặt to lớn kia rất nhiều!

“Đi!”

Huân đâm ra một thương, bóng thương to lớn kia xuyên thẳng qua cái đầu này, chọc thành một lỗ lớn trên mặt nó.

Thánh Thương không gì không phá nổi, có điều mấu chốt là thứ này căn bản đâm không nát. Sau khi trên đầu xuất hiện một cái lỗ to, ngũ quan của thằng nhãi này càng thêm vặn vẹo, khiến cho người ta càng khó chịu hơn.

La Chinh đang nhanh chóng tiến lên, nhìn sang bên trái lại thấy một cái đầu to lớn. Mà ở trong sương mù sát khí màu đỏ kia, còn loáng thoáng thấy có một số cái bóng màu đỏ bay tới, có lẽ cũng là những cái đầu to lớn này.

Xem ra mấy thứ này vốn dĩ ở trong sát khí của Sát Lục Kiếm Sơn, lúc này rốt cuộc La Chinh đã hấp dẫn chúng tới.

Tại sao trong Sát Lục Kiếm Sơn lại ngưng kết ra những đồ chơi này, La Chinh không hiểu nổi.

Chẳng lẽ là số lượng sát khí quá nhiều, cuối cùng tạo thành linh hồn sát khí?

Vốn dĩ trên Sát Lục Kiếm Sơn cắm nhiều kiếm như vậy, những người này đều có thể đưa sát khí của bản thân vào Sát Lục Kiếm Sơn. Theo thời gian trôi qua, có lẽ sẽ sinh ra biến dị như vậy.

Qua phen suy luận này, ngược lại có thể giải thích thông suốt, nhưng bia mộ này là thế nào? Ma trận không gian lại là chuyện gì...

Trong đầu La Chinh rối thành một nắm, chỉ sợ là lần này đụng phải phiền phức thực sự rồi.

Sau khi lượn lờ vài vòng, La Chinh lại trở về chỗ ban đầu. Đằng trước lại xuất hiện tấm bia mộ kia, ma trận không gian thì vẫn bình thường. Nhưng những cái đầu to lớn lại càng lúc càng nhiều, chúng chen chúc nhau tại một chỗ, gần như tạo thành một bức tường, đổ ụp về phía La Chinh.

Trong này chỗ nào cũng lộ ra vẻ quỷ dị, tuy rằng thân thể của La Chinh mạnh mẽ, nhưng đối mặt với những cái đầu này, sợ rằng kết quả sau cùng chẳng tốt đẹp gì!

Mấu chốt là phải phá giải ma trận kia...

Nhưng nhìn hai bức tường trước sau được tạo thành bởi những cái đầu to lớn ập đến, La Chinh biết e rằng bản thân không có cơ hội.

Vào thời khắc này, ở cạnh sườn đột nhiên có một bóng đen lướt qua!

Lần này La Chinh nhìn thấy rõ ràng, bóng đen kia trông nhạy bén khác thường, hình như là con gì đó cùng loài với mèo mun. Song tất nhiên chó mèo bình thường không thể sinh sống ở chỗ này, cũng không thể có tốc độ kinh người kia, nên đây hẳn là một loại thú dữ cỡ nhỏ?

“Đi theo sau!” Huân nhắc nhở.

Không cần Huân mở miệng, La Chinh đã di chuyển rồi.

Ở lại chỗ này sẽ rơi vào tình huống cực kỳ xấu, hắn chưa tìm ra đầu mối phá giải ma trận không gian. La Chinh không biết sự xuất hiện của bóng đen kia đại biểu cho cái gì, nhưng lúc này đi theo nó chắc là lựa chọn sáng suốt.

“Vù!”

Bóng đen kia vẫn giấu trong sát khí mà tiến lên. Mặc dù La Chinh hết sức chăm chú đuổi ở phía sau, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.

Cái bóng này có bốn chân hết sức thon dài, chỉ là không ngờ tốc độ chạy lại chênh lệch không bao nhiêu với tốc độ bay sát mặt đất của La Chinh!

Mấu chốt nhất là tuyến đường mà bóng đen này chạy hết sức kỳ quái. Nó không chạy theo một đường thẳng, mà cứ bảy cong tám rẽ.

May mắn Bát Khúc Phi Yên mà La Chinh vận dụng vốn dĩ là thân pháp vô cùng xảo quyệt, nên có thể miễn cưỡng đuổi kịp bóng đen này.

Xông ra như vậy hồi lâu, từ đầu đến cuối bóng đen kia đều ở phía trước. Còn La Chinh bỗng nhiên phát hiện hình như phong cảnh xung quanh mình đã thay đổi. Sau khi hắn không còn nhìn thấy tấm bia mộ kia, cuối cùng cũng xác định là hắn đã đi ra khỏi ma trận không gian.

“Đi ra rồi!” La Chinh cười nói.

“Đừng vui vẻ quá sớm.” Huân hờ hững nói.

Sau khi phát hiện mình đã rời khỏi ma trận không gian, tốc độ của La Chinh cũng chậm lại. Nhưng hắn đồng thời phát hiện, tốc độ của mình vừa chậm lại, tốc độ của bóng đen kia cũng chậm đi không ít.

“Nhìn ra cái gì không?” Huân hỏi.

La Chinh gật đầu, sắc mặt lại nghiêm túc hẳn lên. Bóng đen này cũng không bình thường, hình như nó đang cố ý dẫn đường cho mình.

Tên này muốn dẫn ta đi đâu?

Tình huống trong Sát Lục Kiếm Sơn phức tạp hơn hẳn so với tưởng tượng của La Chinh. Nếu hoàn toàn bị bóng đen này cố ý dẫn vào đường cùng nào đó, sợ rằng La Chinh sẽ càng phiền phức hơn nữa. .

Bóng đen này thực sự dẫn mình tiến bước? Nó muốn dẫn mình tới đâu?

Nghĩ tới đây, La Chinh bỗng nhiên dừng chân. Nhưng ngay vào giây phút La Chinh dừng lại, bóng đen kia cũng dừng theo ở vị trí cách hắn hơn mười trượng về phía trước. Sau khi dừng lại, hình như bóng đen kia còn quay đầu nhìn hắn.

Cách lớp sát khí nồng đậm, khả năng La Chinh không thấy rõ bóng đen này là cái gì, nhưng trên đầu của bóng đen này có một cặp mắt xanh rờn nhìn hắn chòng chọc. Điều này khiến trong lòng La Chinh hơi sợ hãi, thậm chí hắn không nhịn được có một lần muốn lập tức ra tay chém chết bóng đen này. Vấn đề là quả thực thằng nhóc này quá mức nhanh nhạy!

La Chinh giằng co với bóng đen kia một lúc lâu. Đầu tiên hắn phải hiểu rõ bóng đen này rốt cuộc là cái thứ gì?

Vì vậy đôi chân của La Chinh bắt đầu âm thầm vận sức. Muốn bắt được thứ này, chỉ có thể đánh bất ngờ.

Sau khi hơi di chuyển bước chân về phía trước, tìm đúng một góc độ, La Chinh đột nhiên bùng nổ sức bật của bản thân, chạy nước rút về phía bóng đen kia. Nhưng trong nháy mắt hắn vừa mới xông ra, bóng đen lại kéo dãn khoảng cách với La Chinh bằng tốc độ không thể tưởng tượng nổi, phản ứng này cũng thật là nhanh.