La Chinh nhanh chóng bứt lên như một mũi tên, chạy về phía trước với tốc độ vô cùng nhanh.
Tốc độ của bóng đen cũng không hề chậm, trong khoảnh khắc xuyên qua sát khí rồi biến mất. Rõ ràng là nó đã thay đổi phương hướng, gần như là cùng một lúc cũng phi nhanh về phía trước.
Từ đầu đến cuối khoảng cách giữa hai bên không hề rút ngắn.
Dường như bóng đen này cũng đã tu luyện Bát Khúc Phi Yên, luôn có thể duy trì khoảng cách hơn mười trượng giữa hai người.
La Chinh biết điều này căn bản là không thể, nguyên lý của Bát Khúc Phi Yên quyết định khoảng cách không thể quá dài. Bây giờ La Chinh khống chế được khoảng cách này ở ba tấc, nếu tiếp tục tu luyện thêm, có thể đạt tới năm tấc, thậm chí khoảng cách càng xa, nhưng không thể đạt tới mười trượng.
Một trước một sau đuổi bắt, quang cảnh mặt đất xung quanh cũng xuất hiện sự thay đổi.
Trên mặt đất xuất hiện nhiều lỗ tròn nhỏ, những lỗ nhỏ này rộng khoảng ba thước. Từ trong lỗ nhỏ này không ngừng tỏa ra sát khí, giống như từng dòng suối ngắt quãng phun lên, nhưng không phải phun ra nước suối mà là sát khí.
Cũng vì vậy, sát khí ngày càng trở nên dày đặc, gần như chỉ có thể nhìn thấy đồ vật trước mắt.
Dưới hoàn cảnh này, La Chinh căn bản không thể theo dõi bóng đen đó, nhanh chóng bị mất dấu.
“Không tìm thấy nữa.” La Chinh dừng bước.
Huân trôi nổi sau lưng La Chinh, dùng ánh mắt dò xét hoàn cảnh xung quanh, tỏ vẻ khiếp sợ nói: “Ta không ngờ trong Sát Lục Kiếm Sơn lại có cảnh tượng kỳ lạ như vậy, rốt cuộc nó hình thành như thế nào?”
Kiến thức của Huân chắc chắn uyên bác hơn La Chinh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này mà cũng hơi sững sờ.
“Phù, phù, phù...”
Từng đoàn sát khí tựa như vòng khói phun ra từ miệng lớn của quái thú.
Chìm trong Sát Lục Kiếm Sơn quá lâu, bị sát khí ảnh hưởng, trong lòng La Chinh cũng có cảm giác nóng nảy.
“Vẫn không đúng, đám sát khí này xuất hiện từ sâu trong lòng đất?” Không tìm thấy bóng đen kia, La Chinh dừng lại ở bên cạnh một cái lỗ nhỏ. Tranh thủ lúc cái lỗ nhỏ phun ra bị ngắt quãng, hắn duỗi đầu ngó xuống phía dưới.
Không nhìn còn đỡ, nhìn xuống rồi, La Chinh thấy có một khuôn mặt.
Chuẩn xác mà nói thì đó không phải khuôn mặt người, mà giống như là gương mặt của ác ma trong vực thẳm, trên môi có một cặp răng nanh đè lên!
Trên gương mặt đó có hai mắt nhắm nghiền, giống như vật chết, không nhúc nhích.
Không lâu sau đó, nó bỗng nhiên há miệng!
Trong khoảnh khắc nó há miệng, La Chinh rụt đầu ngay trở về, lập tức có một cột sát khí nồng đậm từ miệng lỗ phun ra ngoài.
“Ngươi đã thấy cái gì?” Huân tỏ vẻ nghi hoặc.
La Chinh chỉ vào cửa hang với vẻ mặt kỳ quái, đợi đến sau khi cột sát khí đó ngừng lại, Huân cũng nhìn về phía miệng lỗ.
Vừa nhìn xuống, Huân cũng biến sắc. Nàng chính là thân thể kiếm linh, đương nhiên sắc mặt sẽ không trắng bệch như người thật, nhưng từ trong ánh mắt thay đổi của nàng, La Chinh thấy được sự sợ hãi.
Biểu hiện này rất ít xuất hiện trên mặt Huân, Đạo Sát Lục của nàng vô cùng vững vàng, đủ để kháng cự bất kỳ nỗi sợ hãi nào sinh ra trong lòng. Nhưng lúc này La Chinh biết Huân hơi sợ hãi.
“Cái này sao có thể...” Huân thì thào, lập tức nhìn quét một vòng, “Trong những lỗ nhỏ này, đều là thứ này ư?”
La Chinh cũng nhìn vào trong lỗ nhỏ khác: “Chắc đều phải, những thứ này là gì vậy?”
Huân nghĩ một chút, lại há miệng lắc đầu: “Ta chỉ gặp một lần, hơn nữa thứ này chắc là chỉ có một con, vì sao dưới đáy Sát Lục Kiếm Sơn lại chôn giấu nhiều như vậy... Hay là có liên quan tới kiếp nạn của Đại Thế.”
“Rốt cuộc là cái gì?” Tính tò mò của La Chinh nổi lên.
“Bây giờ chưa thể nói.” Huân nhìn chằm chằm La Chinh tiếp tục lắc đầu.
Tính Huân thẳng như ruột ngựa, từ ngày đầu tiên mở miệng, Huân đã vô cùng thẳng thắn với La Chinh, không hề giấu giếm.
Rốt cuộc những vật này có dính líu đến cái gì? Không thể nói với hắn? La Chinh ngạc nhiên nhìn Huân chằm chằm. Hắn cảm thấy sau khi mình từ chiến trường mộng ảo trở về, Huân như đã biến thành người khác, trở nên ngày càng chân thực, nhưng cũng ngày càng lạnh nhạt với La Chinh.
“Tiếp tục đi lên phía trước.” Huân biết La Chinh đang nghĩ gì, nhưng nàng lại không muốn giải thích thêm.
Bất đắc dĩ, La Chinh chỉ có thể tiếp tục thăm dò ở khu vực này. Bởi vì muốn tránh cột sát khí phun ra từ trong lỗ nhỏ kia, La Chinh chỉ có thể giảm tốc độ, lách qua từng cột sát khí, tốc độ tiến lên chậm lại khá nhiều.
Cứ đi tiếp như vậy, rốt cuộc La Chinh cũng phát hiện ra được một số thứ chân thực nằm trong lòng Sát Lục Kiếm Sơn.
Đó là một tòa cung điện màu xanh.
Cổng cung điện có hai pho tượng kỳ lạ, nhìn qua giống hai con dê núi, nhưng đầu dê núi lại điêu khắc vô cùng dữ tợn, không biết là văn hóa của chủng tộc nào, nhưng chắc chắn không phải loài người.
Đi đến trước mặt pho tượng, La Chinh quan sát một chút, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve, phát hiện pho tượng này tinh xảo khác thường, nhưng không biết là loại vật liệu nào. Có thể đứng sừng sững ở chỗ này không biết bao nhiêu năm mà không hề có dấu hiệu mục nát.
Lại ngẩng đầu nhìn theo bậc thang, bên trong đại điện đó đen ngòm, giống như một quái vật đang há cái miệng rộng thật to, nằm phục tại chỗ lẳng lặng chờ đợi La Chinh.
Nắm chặt Lôi Phong U Thần kiếm trong tay, La Chinh không do dự chút nào.
Tất cả sợ hãi đều xuất phát từ sự mất bình tĩnh, đã tìm thấy nơi này, La Chinh kiên quyết không quay đầu. Đầm rồng hang hổ hắn cũng muốn xông vào một lần.
Sau khi La Chinh và Huân tiến vào bên trong, có một bóng người chậm rãi xuất hiện ở một phía bên ngoài đại điện. Dưới chân bóng người này lại có một bóng đen nằm sấp, đôi mắt xanh biếc của nó vô cùng bắt mắt trong bóng đêm.
Thời gian bóng người kia xuất hiện vô cùng ngắn ngủi, sau khi chú ý thấy La Chinh vào đại điện thì lập tức ẩn vào trong góc tường.
La Chinh bước đi trong cung điện, dường như sát khí ở đây giảm đi khá nhiều. Cảm xúc nóng vội do bị sát khí ảnh hưởng cũng bớt đi nhiều.
Mặc dù sát khí đã giảm, La Chinh lại phát hiện trong cung điện rất tối, dù cho dùng Thanh Mục Linh Đồng cũng không nhìn được rõ lắm. La Chinh bất đắc dĩ lấy ra một viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng.
“Nơi này tỏa ra quy tắc hắc ám, ngăn tia sáng truyền lại.” Ở phía sau, Huân nhàn nhạt nhắc nhở.
La Chinh khẽ gật đầu, cầm dạ minh châu trong tay tới gần một bên cung điện, ánh sáng chiếu lên mặt tường, hiện ra một bức bích họa cực lớn.
Bức bích họa là được điêu khắc lên, dường như vật liệu giống với pho tượng “con dê” ở bên ngoài, không biết đã được bảo tồn bao nhiêu năm, nhưng vẫn sinh động như thật.
“Đây là...”
Nhìn thấy nội dung bức bích họa, ánh mắt La Chinh hơi ngừng lại.
Trên bích họa điêu khắc rất nhiều sinh linh với hình thù kỳ quái, có lớn có nhỏ, nhưng phần lớn La Chinh đều không biết rõ. Có điều hắn lại biết một con lớn nhất.
Vào giai đoạn thứ hai, lúc La Chinh tiến vào tòa thành màu đỏ đã từng gặp con thú khổng lồ này, chính là pho tượng thú dữ cực lớn ở cửa vào tòa thành. Pho tượng đó nằm sấp ở cửa thành, khiến không ít người cảm thấy rất áp lực.
Trên bức bích họa, thú khổng lồ giống như thuyền lớn, mở miệng rộng ra làm động tác hút vào, muốn nuốt vô số sinh linh phía trên vào trong miệng.
La Chinh nhìn theo bích họa mà đi, đi về phía trước nữa lại xuất hiện bức bích họa thứ hai.
Trên bức bích họa thứ hai, những sinh linh kia đang cố hết sức chống lại, dường như muốn giết chết thú khổng lồ. Mà trên bức bích họa thứ ba, La Chinh chỉ thấy thú khổng lồ, sinh linh khác đều biến mất.
Bức bích họa này cũng không khó hiểu.
Dường như có rất nhiều sinh linh chống lại con thú khổng lồ đó, nhưng cuối cùng lại thất bại, sau đó được ghi lại trên bích họa này.
Từ việc thú khổng lồ được điêu khắc sinh động như thật thì chắc những sinh linh kia cũng được tả thực hoàn toàn. Nhưng La Chinh quan sát cẩn thận, lại không phát hiện một nhân tộc nào trong đó.
Đúng hơn là, không có một sinh linh hình người nào.
Thật ra trong vũ trụ hiện tại, phần lớn sinh linh có trí tuệ và loài người đều có nguồn gốc lớn lao, Ma tộc, Yêu Dạ tộc, Nhân tộc, Cự Nhân tộc….
Đều là có tứ chi, một cái đầu và thân thể.
Nhưng ngoại hình của sinh linh trên bức bích họa lại hết sức kỳ lạ, thậm chí còn kỳ dị hơn cả một số thú dữ.
Tòa cung điện này không phải do con người xây dựng, tại sao lại ẩn náu ở đây?
La Chinh phát hiện sau khi mình tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn, mỗi việc hắn nhìn thấy đều không giải thích được, chỗ nào cũng kỳ lạ.
Mà có lẽ mới vừa rồi Huân đã biết được gì đó, nhưng lại lựa chọn không nói cho hắn.
Nghĩ tới đây, La Chinh dừng bước trong bóng đêm, kêu gọi giao lưu với Thanh Long trong đầu.
“Thanh Long, ngươi biết đây là cái không?”
Mặc dù dọc đường Thanh Long đều trầm ngâm, nhưng gặp phải nhiều chuyện như vậy vẫn chưa hề mở miệng nói một câu, vậy rõ ràng là nó phải biết thứ gì đó.