Đợi lúc lâu mà vẫn chưa nhận được câu trả lời của Ninh Vũ Điệp, chân mày La Chinh cũng nhíu lại.
“La Chinh huynh, Điện chủ cũng đã phi thăng ư?” Hoa Thiên Mệnh phi thăng trước Ninh Vũ Điệp, nên tất nhiên không biết chuyện của Trung Vực sau này.
La Chinh gật đầu: “Ừ, ta chắc chắn...”
“Điện chủ ở hiền gặp lành, huống hồ Vu tộc thượng cổ không hề có thực lực để khiêu chiến liên minh Nhân Đạo... Hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.” Tuy rằng không biết La Chinh làm thế nào mà chắc chắn được như thế, nhưng Hoa Thiên Mệnh vẫn an ủi.
“Đúng vậy, Điệp tỷ tỷ sẽ không sao đâu!” Khê Ấu Cầm cũng khuyên nhủ. Thấy La Chinh lo lắng như vậy, Khê Ấu Cầm cũng không dám nói nói gở nữa.
Người bên ngoài cũng đã hiểu, đối với La Chinh thì Ninh Vũ Điệp chắc chắn là nhân vật cực kỳ quan trọng.
Ngẫm nghĩ một lát, mắt của La Chinh hướng về phía Phong lão đầu: “Ta muốn đi tìm người.”
Lúc nãy nghe Phong lão đầu nói sẽ sắp xếp cho bọn họ một chút, nhưng bây giờ La Chinh quả thực không có lòng dạ nào mà tham dự nữa.
“Ngươi muốn tìm cô gái tên là Ninh Vũ Điệp kia?” Phong lão đầu cũng nhìn ra La Chinh thực sự đang rất lo lắng.
La Chinh gật đầu: “Xin lỗi, đó là vợ ta.”
Nghe thấy La Chinh gọi Ninh Vũ Điệp là “vợ”, Khê Ấu Cầm vẫn không nhịn được mà khó chịu trong lòng. Tuy rằng bình thường nàng làm nũng, thường xuyên gọi phu quân phu quân, nhưng dù sao cũng chưa từng được bái đường, bước chân qua cửa.
“Nhưng có điểm đặc biệt nào để nhận biết không?” Phong lão đầu lại hỏi.
Thiên Tôn trong thiên hạ đều có khả năng suy tính mạnh mẽ.
Song, cách suy tính này cũng không phải vô hạn.
Ví dụ như trong thiên hạ chỉ có một trăm linh tám mũ Thiên Mệnh, nên mỗi khi xuất hiện một cái thì nó chính là duy nhất, xác suất suy tính chính xác vô cùng lớn. Cho nên trước đây khi La Chinh chạm vào mũ Thiên Mệnh thì các Thiên Tôn liền kéo tới nhiều như vậy.
Nếu để Thiên Tôn suy tính một võ giả bất kỳ, đồng thời lại không có bất kỳ đặc điểm đặc biệt nào thì xác suất tính ra vô cùng bé...
Suy cho cùng thì trong thiên hạ có rất nhiều sinh linh, phạm vi cũng quá rộng.
Phong lão đầu đã chịu giúp đỡ, nên trong lòng La Chinh cũng dấy lên một chút hy vọng.
“Nàng là người phi thăng, thời gian phi thăng chắc là cũng chưa lâu...” Trước khi La Chinh tiến vào chiến trường mộng ảo, hắn cũng từng điều tra ký ức. Khi đó Ninh Vũ Điệp còn ở Đại Thế Giới. Nhưng sau khi hắn ra khỏi chiến trường mộng ảo thì Ninh Vũ Điệp liền biến mất, chắc chắn là đã phi thăng.
La Chinh chỉ đưa ra hai đặc trưng là người phi thăng và thời gian phi thăng chưa lâu. Phong lão đầu nhíu nhíu mày, việc này hơi khó. Nếu không có đặc điểm rõ ràng hay thậm chí là duy nhất thì lão rất khó suy tính, chẳng khác gì mò kim đáy bể.
“Để ta tới đọc hồn đi...” Lạc Tích Huyên bên cạnh Hoa Thiên Mệnh mở miệng nói.
“Đọc hồn?” La Chinh sửng sốt.
Các thể loại tương tự sưu hồn thuật sẽ khiến linh hồn bị tổn thương. Thực ra La Chinh cũng đã nghĩ tới việc để cho Phong lão đầu trực tiếp sưu hồn, cho dù bị tổn thương linh hồn thì hắn cũng muốn Phong lão đầu tìm ra phương hướng của Ninh Vũ Điệp.
Nhưng La Chinh không biết đến thuật đọc hồn.
Trong thiên hạ có vài người sở hữu năng lực đọc hồn, ví dụ như Thánh chủ của thánh địa Ngọc Thanh - người từng có thể nghiệm chứng sự thật giả trong lời nói của Ninh Vũ Điệp mà không làm Ninh Vũ Điệp bị thương.
Mà Lạc Tích Huyên cũng sở hữu năng lực này. Hơn nữa, năng lực của nàng còn cao hơn Thánh chủ kia một tầng.
Sau khi nghe Lạc Tích Huyên giải thích, La Chinh không hề có ý cự tuyệt.
Có lẽ hắn luôn có một vài bí mật không muốn người ngoài biết, nhưng lúc này hắn đã không rảnh để giấu giếm nữa rồi.
Lạc Tích Huyên đi thẳng tới trước mặt La Chinh, cặp mắt tinh xảo kia nhìn La Chinh chằm chằm. Ngón út và ngón áp út trên hai tay nàng co lại, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa mở rộng ra, đè ở trên huyệt Thái Dương hai bên đầu La Chinh, đồng thời nói: “Cố gắng tưởng tượng ra dung mạo của Ninh Vũ Điệp...”
Ngay sau đó La Chinh nhắm hai mắt lại, bắt đầu cố gắng nhớ về Ninh Vũ Điệp.
Chẳng mấy chốc Lạc Tích Huyên cũng nhắm hai mắt lại. Không bao lâu sau, từng tia sét nhỏ truyền ra từ tay nàng, không ngừng lượn vòng quanh đầu La Chinh.
Những tia sét quấn quanh, sau đó liền bay lên đỉnh đầu La Chinh.
So với phương pháp đọc hồn của một số người khác thì Lạc Tích Huyên còn có thể tiến thêm một bước, chính là dùng sấm sét để phác họa ra ký ức mà nàng đọc được.
Song, kỹ xảo này cũng chỉ là hiện tượng kéo dài của tự nhiên. Suy cho cùng, võ giả có phép quán tưởng thì chỉ có thể sử dụng chân nguyên phục chế lại những gì mình tưởng tượng ra một cách hoàn mỹ sau khi quán tưởng xong. Thế nên đối với võ giả đạt đến cấp bậc như bọn họ, đây cũng không phải chuyện gì đặc biệt khó khăn.
Dần dần, dáng vẻ hoạt bát của Ninh Vũ Điệp hiện lên, lơ lửng trên đầu La Chinh.
Lạc Tích Huyên đang nhắm mắt liền mở miệng nói: “Tộc trưởng, xin nhanh chóng suy tính...”
Phong lão đầu nhìn chăm chú vào tướng mạo của Ninh Vũ Điệp, gật gật đầu. Từ trên ngón tay già nua của lão không ngừng xuất hiện những hạt châu nhiều màu lớn bằng đầu ngón tay.
Những hạt châu đủ mọi màu sắc kia giống như những ngôi sao lơ lửng trong thiên hạ.
Cách thức suy tính của mỗi người mỗi khác, có tử vi đẩu số, có tiên thiên bát quái, có thiên can địa chi... Nhưng phương pháp suy tính của Phong lão đầu tương đối đặc biệt, là phương pháp “huyễn tinh điền toán”.
Ninh Vũ Điệp vốn là người phi thăng, lại thuộc phái nữ trong những người phi thăng, hơn nữa La Chinh lại có thể xác định thời gian phi thăng của Ninh Vũ Điệp chưa lâu.
Chỉ những đặc trưng này thôi đã thu hẹp đến một phạm vi khá nhỏ rồi. Sau khi Phong lão đầu thấy được dung mạo của Ninh Vũ Điệp thì đủ để xác định tính duy nhất của Ninh Vũ Điệp. Tốc độ của lần suy tính này quả thực vô cùng nhanh.
Chẳng mấy chốc, trên mặt Phong lão đầu hiện ra vẻ hơi quái dị.
“Thế nào?” La Chinh mở mắt, nhìn thấy sắc mặt của Phong lão đầu liền sốt ruột hỏi.
“Đúng là cô gái này gặp phải phiền phức. Hình như Vu tộc thượng cổ xâm lược Đại Giới chỗ nàng ở.” Phong lão đầu trả lời.
“Đại Giới nào? Nàng có bị thương không?” La Chinh hận không thể chạy như bay mà đến đó ngay bây giờ.
“Liên minh Nhân Đạo, thánh địa Ngọc Thanh, song...” Phong lão đầu nghĩ nghĩ một lát: “Hình như nàng sẽ xuống Hạ Giới ngay. Hành động này hẳn là để lánh nạn.”
La Chinh đang định dùng Na Di Lệnh để rời khỏi nơi này thì không ngờ Phong lão đầu lại bổ sung thêm một câu kia. .
“Trốn về Đại Thế Giới?” Mắt La Chinh chợt lóe.
Mặt Hoa Thiên Mệnh cũng có vẻ tán thành: “Đó là một cách hay!”
La Chinh hơi yên lòng.
Cho dù có như thế nào thì việc Lạc Tích Huyên và Phong lão đầu chịu giúp mình xem như đã là một sự an ủi đối với hắn rồi.
Tuy rằng trước đây La Chinh khá bất mãn với Thiên Vị tộc, nhưng quả thực Thiên Vị tộc không có ý muốn hại hắn. Họ chỉ tận lực che giấu rất nhiều thứ mà thôi.
“Có chỗ không ổn, hình như có mấy thứ đuổi theo vào con đường phi thăng.” Những quả cầu nhỏ nhiều màu trong tay Phong lão đầu bắt đầu không ngừng xoay tròn, sắc mặt lão cũng hơi nghi hoặc. “Vì sao Vu tộc thượng cổ lại cứ phải đuổi theo những người này không tha...”
La Chinh lại lập tức căng thẳng, vội vã hẳn lên, nhìn chằm vào Phong lão đầu hỏi: “Có thể tính ra được Đại Thế Giới mà họ sắp đến không?”
La Chinh từng nhìn hết toàn cảnh thông qua Na Di Lệnh, nên hắn biết mỗi con đường phi thăng của một Đại Giới đều liên kết tới rất nhiều Đại Thế Giới phía dưới. La Chinh cần xác định phương hướng của họ rồi sau đó mới có thể xuất phát.
Ông lão gật đầu, tiếp tục suy tính, qua đó mới biết chắc là Ninh Vũ Điệp quay về Đại Thế Giới mà nàng phi thăng.
Song, đi vào con đường phi thăng thì cũng cần tới hơn mười ngày.