Bách Luyện Thành Thần

Chương 1423





Dù là một khắc La Chinh cũng không đợi nổi nữa. Hắn có được ký ức của Đại Thế Giới, chỉ cần Ninh Vũ Điệp trở về thì hắn sẽ lập tức biết ngay. Lúc này La Chinh chỉ muốn chạy tới Đại Thế Giới đợi Ninh Vũ Điệp rơi xuống...

Vốn dĩ chỉ có một con đường phi thăng này để rơi xuống Đại Thế Giới kia.

Nếu tình trạng của Ninh Vũ Điệp vẫn còn nguy hiểm, lúc này La Chinh sẽ không đồng ý với bất kỳ sắp xếp nào của Phong lão đầu nữa. Hắn muốn lập tức kích hoạt Na Di Lệnh, trực tiếp chuyển về Đại Thế Giới.

“La Chinh huynh, ta đi với huynh.” Hoa Thiên Mệnh bước lên theo.

Tất nhiên Khê Ấu Cầm cũng sẽ không ở lại. Kết quả, Lạc Tích Huyên cũng phải đuổi theo. Sau đó Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cũng tỏ ý muốn đi Hạ Giới xem sao, Cơ Lạc Tuyết cũng vậy.

Cuối cùng là Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn. Mặc dù hai người này có vẻ không tình nguyện, nhưng bọn họ cũng không chịu rớt lại phía sau.

“Các ngươi...”

Phong lão đầu vốn có chuyện muốn tuyên bố, bởi tương lai của mười vị Đạo Tử vô cùng quan trọng, mà lão cũng đã phải trả một cái giá tương đối lớn mới tranh thủ được cơ hội này.

Nhưng lão còn chưa kịp nói ra chữ nào thì La Chinh đã dùng Thét Lệnh kia làm rối lên, không ngờ đám người này lại còn muốn chạy theo La Chinh.

Thân là tộc trưởng của Thiên Vị tộc, cũng là một trong mấy vị Thiên Tôn mạnh nhất, vậy mà trên gương mặt già nua kia cũng không kìm được vẻ buồn bực. Lão chợt phát hiện ra thói đời này thật sự thay đổi quá nhanh.

Đám nhóc này còn quá trẻ tuổi, tuy cũng hiểu rõ số mệnh mà mình phải gánh vác, nhưng dù sao thì cũng không quá để tâm.

Có một lần lão cũng từng hoài nghi, phải chăng là bởi cách xử sự của mình quá hòa nhã...

Bề trên của đám nhóc này đã gửi gắm bọn họ cho Thiên Vị tộc. Lúc này, lão muốn mở miệng dạy bảo một phen, để bọn họ hiểu được hoàn cảnh của mình.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì lập tức có một giọng nói loáng thoáng truyền vào trong óc Phong lão đầu.

“Để bọn chúng đi đi. Dù sao đối với bọn họ thì đó cũng là một cuộc rèn luyện.”

Phong lão đầu nghe được tiếng nói này thì vẻ mặt hơi run rẩy: “Ngươi... Đã tỉnh lại rồi?”

“Kế hoạch đưa những đứa nhóc này đến nơi thần luyện có thể hoãn lại một chút. Tốc độ đối phương khơi thông bức tường than thở không thể nhanh như vậy. Giai đoạn hiện nay, Vu tộc thượng cổ chỉ mới bắt đầu đánh thức từng thứ phiền phức được chôn giấu hàng trăm triệu năm dưới lòng đất kia thôi, hẳn là các ngươi có thể đối phó được. Song phải cẩn thận Yêu Dạ tộc và Ma tộc, ta không thể đoán trước bọn họ có đứng về phe mình hay không.” Giọng nói kia thản nhiên nói.

Phong lão đầu gật đầu. Đây là người có khả năng kế nhiệm lớn nhất của Thiên Vị tộc, nếu vị đại nhân này đã nói vậy thì Phong lão đầu cũng chỉ có thể nghe theo.

Dù nhóm La Chinh quay về Hạ Giới thì sẽ gặp phải nguy hiểm nhất định, song Thiên Vị tộc có thể sắp xếp người âm thầm bảo vệ, chẳng qua cũng chỉ kéo dài thêm một chút thời gian mà thôi.

La Chinh vốn muốn sử dụng Na Di Lệnh để quay về Đại Thế Giới một mình, cùng lắm là đưa thêm Mộ Minh Tuyết đi theo mà thôi.

Nhưng hắn vừa mới đi ra, chuẩn bị đưa Mộ Minh Tuyết theo thì Hoa Thiên Mệnh và Khê Ấu Cầm cũng đã theo sau. Ngay sau đó, các Đạo Tử khác cũng cùng nhau đi tới...

“Đi vào con đường phi thăng cũng có thể quay về Hạ Giới, song phải mang theo đá Yểm Nguyệt.” Lạc Tích Huyên ở bên cạnh dặn dò. Nàng thấy có vẻ La Chinh không biết cách để quay về Hạ Giới.

“Đá Yểm Nguyệt? Đó là cái gì?” La Chinh hỏi.

Cơ Lạc Tuyết nghe thấy câu này thì khẽ cười: “Đá Yểm Nguyệt có thể giúp ngươi tránh được sự bài xích của Đại Thế Giới, là vật không thể thiếu khi quay về Hạ Giới.”

“Thì ra là thế.”

La Chinh gật đầu. Năm đó hắn còn hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao cường giả Thần Cực Cảnh của Thượng Giới lại có thể tiến vào Đại Thế Giới.

Mấy canh giờ sau.

Trên vùng biển của Đại Thế Giới, một tia chớp trắng sáng cắt ngang chân trời. Lực không gian khuếch tán ra rất mạnh mẽ, tạo thành một cơn bão không gian dữ dội.

Trên mặt biển vốn có mấy con thủy quái thực lực mạnh mẽ đang lượn lờ. Nhưng cảm nhận được khí tức của bão không gian, chúng cũng bắt đầu chạy tứ tán, ẩn núp trong biển sâu.

La Chinh là người đầu tiên rời khỏi cơn bão không gian này, tiếp theo là Mộ Minh Tuyết. Kế đó là nhóm Đạo Tử Hoa Thiên Mệnh, Lạc Tích Huyên, Cơ Lạc Tuyết.

Cuối cùng là Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn.

Hai người này vốn dĩ không định đi theo, nhưng thấy các Đạo Tử khác đều hành động theo La Chinh thì họ mới theo Cơ Lạc Tuyết tới đây.

Giờ khắc này, các Đạo Tử thấy phong cảnh xung quanh thì trên mặt đều là vẻ khiếp sợ. Nguyên nhân khiến họ thấy kinh hãi chính là vì Na Di Lệnh của La Chinh.

Theo cách mà Lạc Tích Huyên đưa ra, muốn vào Hạ Giới thì ít nhất phải đi ngược chiều con đường phi thăng mất khoảng nửa tháng. Nàng tuyệt đối không ngờ La Chinh lại có thứ thần kỳ như thế này. Hình như Na Di Lệnh kia có thể đưa họ đi bất kỳ nơi nào trong thiên hạ này. Thứ này còn nhanh và tiện hơn thuật Đại Na Di mà Thiên Tôn sử dụng nhiều. Phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ thì thứ này cũng quá mức thần kỳ, thế nên chỉ trong chốc lát bọn họ hơi khó chấp nhận.

La Chinh vốn không muốn để lộ Na Di Lệnh. Nhưng bây giờ vì cứu Ninh Vũ Điệp, hắn quả thực không lo được nhiều như vậy.

Trong nháy mắt rời khỏi bão không gian, một lực bài xích mãnh liệt liền truyền tới La Chinh. Nhưng đá Yểm Nguyệt trong tay hắn đột nhiên lóe ra một vầng sáng nhạt màu. Vầng sáng này không chui vào trong cơ thể La Chinh, nhưng lại giúp hắn tránh được lực bài xích.

“Rốt cuộc đã trở về.” Trong mắt La Chinh hiện lên một ánh sáng sắc bén. Sau khi rời đi mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn trở lại quê hương. Hắn không kiềm được cảm giác hơi bùi ngùi trong lòng.

Hắn chưa từng nghĩ lần đầu tiên bản thân trở về lại là để cứu Ninh Vũ Điệp...

La Chinh nhìn quanh một lượt. Xung quanh đều là đường chân trời mênh mông bát ngát, họ đã giáng xuống vùng sâu trong biển cả.

Trong nháy mắt khi tiến vào Đại Thế Giới này, hắn đã thành lập một mối liên hệ nào đó với thế giới này. Đó chính là dấu hiệu của ý chí vị diện. Điều này đem đến cho La Chinh một cảm giác an toàn kỳ lạ. Trong vị diện này, La Chinh có thể chuyển dời tất cả tổn thương của bản thân sang Đại Thế Giới. Trừ phi Đại Thế Giới này vỡ vụn, bằng không thì hắn chính là tồn tại bất tử bất diệt.

Ninh Vũ Điệp vẫn chưa đi qua con đường phi thăng. Trốn vào trong con đường phi thăng để trở lại Hạ Giới là một quá trình khá chậm.

Hồi đó, khi La Chinh phi thăng lên cũng phải tốn mất mấy tháng. Bây giờ La Chinh về sớm, canh chừng trong Đại Thế Giới này, đợi đám người Ninh Vũ Điệp giáng xuống... Lần này thiên hạ sẽ phải chịu một nguy cơ cực lớn. La Chinh cũng đã có tính toán của riêng mình. Trước khi nguy cơ phủ xuống, hắn sẽ bố trí tất cả những người thân của mình vào trong Tiên Phủ. Chỉ có chỗ này mới được coi là an toàn tuyệt đối.

Điều tra một lượt, La Chinh đã xác định được phương hướng của mình. Hắn đang ở phía tây của Đại Thế Giới, nếu đi tiếp về hướng tây thì sẽ gặp phải bức tường vị diện của Đại Thế Giới, còn phía đông thì là lục địa Trung Vực.

La Chinh không biết Ninh Vũ Điệp sẽ giáng xuống ở chỗ nào của Đại Thế Giới này. Thế nên bây giờ hắn cũng chỉ có thể chuẩn bị trước, theo dõi toàn bộ vị diện này thông qua ý chí trong đầu, chờ Ninh Vũ Điệp xuất hiện...

“Đi bên này.” Sau khi xác định phương hướng, La Chinh liền bay về phía đông.

Cả đám Đạo Tử cũng theo sát phía sau hắn...

“Hình như chân nguyên nơi đây hơi loãng.” Cơ Lạc Tuyết vừa bay vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.