Bách Luyện Thành Thần

Chương 1427





Mấy ngày này La Chinh đều ngồi ngay ngắn trong Băng Cung, nhắm mắt, cẩn thận theo dõi động tĩnh của cả Đại Thế Giới...

Sau khi phi thăng, La Chinh vẫn có một chút kết nối với Đại Thế Giới, chẳng qua không thể sử dụng khả năng chuyển dời sức mạnh mà thôi.

Lần này sau khi trở về, hắn lại liên hệ với ý chí của Đại Thế Giới, phát hiện ý chí này đã thay đổi một chút.

Toàn bộ Đại Thế Giới có dạng hình thoi, nếu đứng ở chỗ cao nhất mà quan sát thì nó giống như là một cái vảy hình thoi của một con thú dữ. Nhưng lần này La Chinh mới chú ý thấy, trên đỉnh vảy màu hình thoi này xuất hiện một thứ khác thường, hình như sát biên giới của Đại Thế Giới có kẽ hở...

Rốt cuộc ý chí của Đại Thế Giới là thứ gì, bản thân La Chinh cũng không rõ.

Nói theo cách của võ giả thì ý chí chính là trạng thái tâm lý của một võ giả về một mục tiêu nào đó. Mà bình thường, ý chí đều được biểu hiện ra ngoài bằng ngôn ngữ và hành động.

Nhưng đối với Đại Thế Giới, chắc chắn là không tồn tại ngôn ngữ, nếu không thì khi La Chinh nối liền với ý chí của Đại Thế Giới, thế nào cũng phải nghe thấy tiếng nó nói với mình, còn hành động...

Hành động duy nhất hẳn là chuyến La Chinh đi thần quốc lúc trước. Khi đó Đại Thế Giới ngưng kết ra hóa thân, hy vọng hóa thân có thể bù đắp cho con đường phi thăng.

Kết quả lại hoàn toàn trái ngược, ý chí của Đại Thế Giới bị La Chinh nuốt mất, còn con đường phi thăng lại được võ giả Thượng Giới ra tay sửa chữa.

Sau đó ý chí của Đại Thế Giới không còn bất kỳ hành động nào nữa, chỉ có thể giúp La Chinh chuyển dời sức mạnh mà thôi.

Nhưng lần này trở về Hạ Giới, La Chinh lại phát hiện ra một chút động tĩnh.

Không biết vách ngăn của thế giới này là do bản thân Đại Thế Giới phá đi, hay chỉ là một chuyện ngẫu nhiên bộc phát?

Ý chí của Đại Thế Giới lại có thể tiến vào trong một Đại Thế Giới lân cận khác. Có điều, phạm vi ý chí bao phủ ở Đại Thế Giới kia cũng không rộng lắm. La Chinh điều tra xong thì chỉ cảm nhận được một vùng hải vực nhỏ, mù mịt, trong đó cũng có một số sinh linh khá phổ biến.

Mặc dù La Chinh chưa từng đến Đại Thế Giới khác, nhưng có lẽ nó cũng không khác Đại Thế Giới mà La Chinh đang ở cho lắm.

Nếu có thời gian, thậm chí La Chinh cũng muốn xem vùng ven của Đại Thế Giới thế nào. Tuy vách ngăn kia bị vỡ, nhưng dường như La Chinh có thể trốn vào trong đó. Vượt qua Đại Thế Giới này, tiến vào một Đại Thế Giới khác, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Song ở giai đoạn hiện tại, tất nhiên La Chinh không có tâm trạng đó...

Sau khi bố trí ổn thỏa xong, mấy vị Đạo Tử khác liền đi chung quanh một chút, dù sao bọn họ cũng chưa từng tới Hạ Giới. Mặc dù Hạ Giới không thể sánh với vũ trụ, nhưng thực ra trong lòng họ cũng hơi tò mò về phong thổ ở đây.

Còn Khê Ấu Cầm, sau khi bầu bạn với La Chinh một hôm thì nàng cũng quay về Hư Linh Tông một chuyến. Những người thân cuối cùng của nàng vẫn còn ở đó. Ngày nay, Hư Linh Tông đã được xây dựng lại, dường như có xu thế vùng dậy. Nếu Khê Ấu Cầm trở về một chuyến thì có thể làm rạng rỡ cho Hư Linh Tông một chút. Dẫu sao Khê Ấu Cầm cũng đã là Thần Hải Cảnh, hơn nữa nói riêng về thực lực thì trong Đại Thế Giới này không ai có thể là đối thủ của nàng!

Hôm nay La Chinh vẫn cẩn thận quan sát toàn bộ Đại Thế Giới…

Trước cửa cung điện, một cái đầu nhỏ cứ lấp ló thập thò. Đôi mắt cậu bé sáng như sao, rất giống La Chinh lúc nhỏ.

Ấn tượng của La Niệm với cha mình chỉ tồn tại ở trong tưởng tượng.

Tuy La Chinh đã phi thăng, nhưng ấn tượng của hắn đã khắc thật sâu ở từng chỗ trong Vân Điện. La Niệm từng nghe rất nhiều truyền thuyết về cha mình.

Nó từng rất hy vọng gặp được cha của mình, thế nên vào lúc sáu tuổi liền nói, ngày nào đó nhất định nó phải phi thăng để tìm cha của mình.

Nhưng lần này La Chinh trở về đã khiến La Niệm hoàn toàn thất vọng.

Lần đầu tiên người cha này gặp mình, thế mà chẳng nể nang gì đã răn dạy nó. Trong trí nhớ non nớt của nó, hình tượng anh hùng của cha đã ầm ầm sụp đổ, thoáng cái liền trở thành quái vật đáng sợ.

Phải biết trong Vân Điện không có ai dám quản thúc nó.

Trước đây, lúc Ninh Vũ Điệp còn ở Vân Điện thì còn có thể quản La Niệm. Sau khi Ninh Vũ Điệp phi thăng, Ngọc bà bà cứ một mực nuông chiều, nên nó cũng trở nên vô cùng bướng bỉnh.

Trong cái đầu nho nhỏ của La Niệm, ấn tượng với La Chinh chỉ còn lại hai chữ chán ghét.

Song, dù sao La Chinh vẫn là cha nó, nó vẫn rất tò mò.

Bứt rứt suốt hai ngày, cuối cùng nó cũng len lén chạy tới tầng cao nhất của Vân Điện, núp trong góc nhìn trộm La Chinh.

Mặc dù La Chinh không nhìn sang, nhưng hắn nhắm mắt lại nên cảm giác vô hình cũng đã bao phủ La Niệm. Dáng người, dung mạo, cái đầu... của La Niệm đều được vẽ ra trong đầu La Chinh.

La Chinh không thể không thừa nhận, mặc dù thằng nhóc này bướng bỉnh, nhưng nền tảng khá vững chắc!

E rằng khi La Chinh còn nhỏ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Dù sao thì một La gia nho nhỏ cũng không thể so sánh với Vân Điện... Song nói đi cũng phải nói lại, dĩ nhiên là nền tảng quan trọng, nhưng sự nỗ lực sau này mới mang tính quyết định.

Ví dụ như đám người Hiên Viên Thần Phong, Cơ Lạc Tuyết, nền tảng của họ không ai trong thiên hạ có thể sánh bằng. Nhưng chuyện này cũng không cho thấy họ có thể dễ dàng giành được vị trí số một. Vì sự chịu khó và nỗ lực của bản thân bọn họ cũng là nhân tố quyết định.

Mà bản thân La Chinh cũng chính là ví dụ tốt nhất.

Cho nên theo La Chinh thấy, tính cách của thằng nhóc này nhất định phải sửa đổi...

Nhưng vừa mới gặp La Niệm đã tỏ ra nghiêm khắc như vậy, có lẽ đã làm nó sợ hãi.

Dù sao cũng là do Ngọc bà bà nuông chiều, cũng không thể trách nó.

Nghĩ tới đây, hai đầu gối La Chinh hơi nhấc lên, bóng dáng đã không còn ở chỗ cũ.

“Ơ?”

La Niệm hơi ngạc nhiên. Nó phản ứng cũng không chậm, lập tức hiểu La Chinh đã cảm nhận được bản thân. Nó xoay người muốn chạy ra, nhưng vừa quay đầu thì đã phát hiện cha đã sớm đứng ngay sau lưng mình, trên mặt còn là một nụ cười ôn hòa.

Tuy La Chinh cười, nhưng La Niệm vẫn khiếp sợ ra mặt.

“La Niệm?” La Chinh mở miệng gọi.

“Dạ?” La Niệm lên tiếng theo bản năng, mắt nó liếc quanh, liếc quanh, ngay sau đó liền kêu một tiếng “cha...” với vẻ sợ hãi.

Lời này vừa thốt ra, một tay La Chinh đã ôm La Niệm vào lòng.

La Chinh biết được ký ức từ nhỏ đến lớn của La Niệm, chỉ cần hắn muốn thì có thể xem hết những chuyện đã xảy ra với bất kỳ người nào, vào bất kỳ thời gian nào.

Nhưng ký ức này thuộc về Đại Thế Giới chứ không thuộc về La Chinh. Thế nên hắn vẫn không thể loại bỏ loại cảm giác xa lạ giữa hắn với con trai được.

Lúc này nghe thấy La Niệm gọi một tiếng cha, trong lòng La Chinh truyền đến chút cảm giác khác thường. Hắn đưa một tay tóm lấy La Niệm: “Cha đưa con ra ngoài!”

Hắn kiệu La Niệm lên cổ mình, thân hình đột nhiên nhoáng một cái, bay vọt lên trên trời!

Tuy rằng trong Vân Điện La Niệm vẫn luôn được các chú che chở, nhưng dù sao họ cũng không phải là cha nó. Lúc này trong cái đầu nho nhỏ của La Niệm mới hiểu được: Thì ra “cha” còn có thể chơi như vậy...

“Ha ha...”

Bay lang thang trên không trung một lúc đã tới gần kết giới “Ánh Nước Tràn Đầy”.

“Đâm phải mất thôi!”

La Niệm rất hiểu kết giới này. Nhìn qua thì có vẻ tầng kết giới này chỉ như một làn nước, nhưng lại không thể đâm vào được.

“Nhắm mắt lại.” La Chinh dặn.