Nhìn thấy trước mắt lóe ra ánh sáng màu trắng rực rỡ, lực quy tắc không gian liền bao bọc lấy hai người. La Niệm nhắm chặt hai mắt lại, đến khi mở mắt ra, cậu chỉ thấy xung quanh còn sót lại một tia ánh sáng màu trắng rực rỡ, lực quy tắc không gian kia đã bắt đầu tiêu tan.
Lúc này La Chinh và La Niệm đã xuyên qua kết giới…
“Sư phụ nói Ánh Nước Tràn Đầy rất lợi hại, cho dù thành thạo quy tắc không gian thì cũng không thể xuyên qua!” La Niệm nói như đang đọc thuộc lòng.
“Sư phụ? Sư phụ nào?” La Chinh tò mò hỏi.
“Sư phụ con họ Tông!” La Niệm nói.
Như vậy La Chinh liền biết sư phụ trong lời của La Niệm là người nào rồi. Đó chính là Tông Duệ, từng là phù văn sư cấp cao nhất của Vân Điện.
Không ngờ thuật thần văn của La Niệm lại là kế thừa từ Tông Duệ…
“Cao thật, cao thật!”
La Chinh bay càng lúc càng cao, tầng mây phía dưới cũng dần dần bị bỏ xa ở dưới chân. Những tầng mây kia giống như biển cả màu trắng, từ từ cuộn ở phía dưới. La Niệm quá phấn khích, không nhịn được mà kêu to lên, hồn nhiên quên mất điểm đáng sợ của La Chinh lúc trước.
“Cha ơi, nếu cứ bay như vậy thì có thể bay lên Thượng Giới được không?” La Niệm đột nhiên hỏi.
La Chinh suy nghĩ một chút, cười trả lời: “Có thể.”
Nếu có thể chịu được sức tàn phá của các tầng gió mạnh bên trên thì quả thật có thể đi lên, trốn vào vũ trụ từ chỗ này.
“Bà bà nói mẹ đi Thượng Giới… Vậy chúng ta cứ bay như vậy, có thể tìm được mẹ không ạ?” La Niệm lại hỏi.
Suy nghĩ của tên quỷ nhỏ này…
La Chinh khẽ mỉm cười. Nếu không đi theo con đường phi thăng mà cứ thế đi theo bầu trời của vũ trụ mà đi lên thì không biết võ giả Thần Hải Cảnh bình thường phải mất bao nhiêu năm tháng mới có thể đến được Đại Giới gần nhất.
Nhưng thằng nhóc này còn quá nhỏ, đương nhiên hắn sẽ không giải thích thêm nữa mà chỉ cười nói: “Mẹ sẽ trở về.”
“Khi nào mẹ trở về ạ?” Con ngươi La Niệm đột nhiên sáng lên.
La Chinh nhìn chằm chằm vào cuối biển mây, sau đó kiên định nói: “Hẳn sẽ không quá lâu. Nửa tháng nữa, chắc chắn Niệm Nhi có thể nhìn thấy mẹ.”
Hắn chỉ hy vọng Ninh Vũ Điệp không gặp phải chuyện gì trong con đường phi thăng.
Không gian của toàn bộ vũ trụ này được chia thành hai mặt trước và sau.
Phần không gian mặt sau cũng không phải là thế giới độc lập, nó tồn tại song song, bổ sung cho không gian mặt trước vốn quen thuộc của người trần …
Nhưng phần lớn các sinh linh đều không thích sinh sống ở mặt sau. Đó là nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới, không có chân nguyên, không có sinh linh, toàn bộ đều trống rỗng.
Vu tộc thượng cổ là chủng tộc duy nhất sinh sống ở thế giới mặt sau này…
Chủng tộc này quá thần bí. Trước đây cũng có Thiên Tôn từng điều tra mục đích của bọn họ, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì. Không chỉ không thu hoạch được, mà còn rước phiền toái vào người, ví dụ như tình trạng lũ đầu lâu khô cứ bám theo người…
Mặc dù đám đầu lâu khô nhỏ này không khiến Thiên Tôn bị thương, nhưng lại không thể phá hủy được chúng, cũng không thể loại bỏ, chỉ có thể tìm cách để loại bỏ lời nguyền vô cùng phiền toái này, thậm chí có người còn trực tiếp đi đày. Thế nên nó vẫn khiến người ta vô cùng phiền lòng.
Dần dà, chẳng có ai muốn rước đám phiền toái này vào người.
Vu tộc thượng cổ dựa vào cái gì để tồn tại? Rốt cuộc bọn họ đang trù tính cái gì? Theo thời gian, bí mật của nền văn hóa này cũng ngày càng trở nên thần bí…
Cho đến gần đây, Thiên Vị tộc mới tiết lộ vài tin tức cho một số ít nhân vật cấp cao trong vũ trụ biết. Đây là một âm mưu dài tới hơn mười diễn kỷ, tương đương với mấy trăm tỉ năm.
Đối với khoảng thời gian này, cho dù là Thiên Tôn thì cũng chỉ như con bướm bay trong khoảnh khắc, thời gian của họ quá ngắn, chẳng thể thay đổi được điều gì.
Đó là ván cờ mà chỉ có thần và các vị thánh mới có thể tham dự…
Chỉ tiếc một diễn kỷ vũ trụ, có bắt đầu thì cũng có kết thúc, cuối cùng cũng phải đi tới hồi cuối.
Ván cờ này cũng đã tới lúc hạ cờ, cho nên tình hình mới có thể quyết liệt và đau thương như thế. Đồng thời cơ chế vận hành của bản thân vũ trụ cũng trở nên nhạy cảm, mạnh mẽ hơn, vì thế những thiên tài cứ thi nhau xuất hiện từ khắp mọi ngóc ngách.
Trong đó, Đại Thế Giới chỗ La Chinh là đặc biệt nhất. Nơi này không chỉ sinh ra một Âm Thể Tử Cực nhất phẩm, mà còn xuất hiện Hoa Thiên Mệnh và La Chinh.
Chuyện này, La Chinh vẫn cho là trùng hợp.
Nhưng Vu tộc thượng cổ sẽ không thấy vậy, Phong lão đầu cũng sẽ không thấy như vậy. Trên thực tế, sau khi La Chinh rời đi, Phong lao đầu đã bố trí xong vòng thứ nhất…
Dù sao trong cơ thể La Niệm cũng chảy dòng máu của La Chinh, nên mặc dù hai cha con mới chỉ gặp nhau một lần, nhưng cũng chỉ mất vài ngày thì đã quen thuộc với nhau.
Tuy thằng nhóc bướng bỉnh, nhưng quả thật rất thông minh.
Trong đầu cậu dường như có vô số câu hỏi tại sao, khi ở bên cạnh La Chinh liền cứ thế mà hỏi hết câu này đến câu khác.
“Cha, tại sao võ giả lại phải tu luyện…” La Niệm hỏi.
Vấn đề này nghe có vẻ rất đơn giản, thậm chí còn hơi ngớ ngẩn, nhưng lại là câu hỏi đi thẳng vào bản chất. Thế mà La Chinh lại bị hỏi câu này.
Hắn suy nghĩ một chút rồi mới cười nói: “Để bảo vệ người bên cạnh. Nếu có người xấu bắt nạt Niệm Nhi, cha có thể giúp con…”
“Nhưng tại sao lại phải phi thăng? Ở thế giới này không tốt ạ?” Trong lòng La Niệm, Trung Vực đã là một thế giới cực lớn.
Đối với người phàm, Trung Vực to như vậy đã là một không gian vô biên vô tận, thế nên phi thăng cũng chẳng phải lựa chọn tốt đẹp gì. Thượng Giới cũng không phải là cõi tiên, ngược lại còn là thế giới cạnh tranh tàn khốc hơn.
“Để trở nên mạnh mẽ hơn.” La Chinh tiếp tục nói.
Vì thế vấn đề của La Niệm lại trở thành: “Tại sao phải trở nên mạnh hơn…”
Theo quy luật khách quan thì vấn đề này đã rơi vào trong một vòng tuần hoàn, quả thật rất khó để cho ra một đáp án.
Muốn tìm câu trả lời cơ bản nhất thì có lẽ phải truy ngược về những nhóm sinh linh đầu tiên được sinh ra trong Hỗn Độn này. Vì sao trong Hỗn Độn lại sinh ra Thần Vực? Từ khi nào mà các vị thánh trong Thần Vực lại có ý thức cạnh tranh…
Như thế phần cuối của võ đạo lại là cảnh tưởng như thế nào?
Dù thế nào thì La Chinh cũng sẽ đi tìm đáp án này, nhưng trong giai đoạn hiện tại hắn lại không thể trả lời được câu hỏi của La Niệm.
Vì thế La Chinh hết sức thành thật nói với La Niệm: “Cha cũng không biết.”
La Niệm hơi tò mò, cậu cảm thấy La Chinh là sự tồn tại không gì không làm được, vậy mà không ngờ còn có thứ cha không biết.
“Chờ sau này con biết, con sẽ nói cho cha!” La Niệm chớp mắt, nghiêm túc nói.
Nghe được lời này của La Niệm, La Chinh bỗng nở nụ cười: “Để tìm được câu trả lời, cũng không phải chuyện dễ dàng!”
“La Niệm không sợ khó.” La Niệm vẫn rất nghiêm túc.
Còn nhỏ tuổi mà đã có chí hướng thế này, La Chinh cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Có lẽ chính nó cũng không biết bản thân mình phải đi tìm cái gì, nhưng khi có một phần cố chấp này, rất nhiều chuyện khó khăn sẽ trở nên vô cùng dễ dàng đối với nó.
Nhoáng một cái đã qua mấy ngày.
Tới ngày thứ mười hai, La Chinh vẫn không phát hiện ra Đại Thế Giới có biến động nào.
Nhưng không ngờ Liệt Thiên Hàn và Hiên Viên Thần Phong lại rước lấy phiền phức…
Hai người này đi loanh quanh trong Trung Vực một chút, thế mà lúc trở về lại bị thương.
Nhất là Liệt Thiên Hàn, vết thương trên người hắn hết sức nghiêm trọng, toàn thân đều đầy những vết cắt nhỏ, xem ra là bị vũ khí sắc nhọn nào đó gây ra.
Hiên Viên Thần Phong cũng không khá hơn chút nào, nhìn có vẻ vô cùng chật vật…