Bách Luyện Thành Thần

Chương 1429





“Các ngươi… đã chạy đi đâu vậy?” Cảnh tượng này cũng khiến La Chinh trợn mắt há hốc mồm.

Hai người này có tu vi Thần Cực Cảnh, lại còn là Đạo Tử, sợ rằng ngay cả cường giả Thần Biến Cảnh cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Vậy thì trong Trung Vực này có ai khiến hai người chật vật như vậy được?

Liệt Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, ngồi xếp bằng tại chỗ để chữa thương. Võ giả bình thường mà bị thương thế này thì tình hình khá tệ, nhưng làm gì có Đạo Tử nào không mang theo một ít thánh dược?

Ngược lại, Hiên Viên Thần Phong thật thà nói: “Rốt cuộc Đại Thế Giới này là nơi quỷ quái gì vậy? Trên đường đến phía bắc lại có gió lốc mạnh như thế, suýt chút nữa chúng ta đã chết ở bên trong rồi…”

“Gió lốc của Bạo Loạn Tinh Hải.” La Chinh lập tức hiểu rõ.

Từ xưa tới nay, trong Bạo Loạn Tinh Hải còn có một cơn gió lốc cực kỳ mạnh, nhưng nguyên nhân gây ra gió lốc thì chính bản thân La Chinh cũng chưa hiểu. Hắn biết rõ điểm mạnh mẽ của gió lốc kia. Năm đó, La Chinh không dám tới gần trung tâm của cơn gió lốc ấy, mà cho dù là hiện tại thì có lẽ hắn vẫn không thể tới gần…

Hai người này ỷ vào thực lực cao cường của mình, thấy Hạ Giới có cảnh tượng hiếm thấy như vậy nên đương nhiên không chịu bỏ qua.

Không ngờ càng đi vào thì đao gió bên trong lại càng kinh khủng. Thậm chí có một số đao gió còn chứa quy tắc hệ Phong tầng tám, tầng chín… Như vậy đã tương đương với một chiêu toàn lực của cường giả Giới Chủ, thế nên hai người này làm sao chống đỡ được?

Vì thế, Liệt Thiên Hàn còn dùng mất một món bảo vật phòng ngự được Liệt gia truyền cho nên hắn mới có thể toàn thân trở ra. Xót của đã đành, đằng này còn khiến bản thân bị thương khắp người…

Những ngày này, người trong Trung Vực muốn thăm hỏi La Chinh cũng không ít.

Người của Thiên Hạ Thương Minh, người của Hư Linh Tông, người trong Vân Điện. Kể cả trong Vân Điện thì cũng có không ít người muốn gặp La Chinh, nhưng hắn đều từ chối.

Tất cả mọi chuyện đều chờ sau khi Ninh Vũ Điệp an toàn trở về rồi nói…

Ngày thứ mười bốn, Đại Thế Giới vẫn không có động tĩnh gì.

Ngày thứ mười lăm, cũng thế…

Nhoáng một cái, La Chinh đã trở lại Vân Điện chờ được nửa tháng.

Càng lúc hắn càng nôn nóng.

Ngẫm lại thì dường như khi ở Thiên Vị tộc bản thân đã quá lo lắng. Khi đó hẳn là nên nhờ Phong lão đầu đuổi theo con đường phi thăng thay vì chờ ở cuối như thế này.

Nhưng lo lắng chỉ là một, mặt khác La Chinh đang hoài nghi về vận mệnh của mình. Đám người kia đã giấu mình rất nhiều tin tức quan trọng, cho dù là Huân thì hình như cũng không còn thân thiết nữa. La Chinh gặp phải vấn đề ở giai đoạn này, nên trước tiên chỉ biết cân nhắc lại khả năng hành động của mình.

Ngộ nhỡ Ninh Vũ Điệp bị Vu tộc thượng cổ chặn lại, vậy lúc này coi như hắn đã phí công đợi!

Ngày thứ mười sáu sau khi La Chinh trở về.

Đại lục thần quốc…

Lúc này thần quốc Đại Vũ đang long trọng tổ chức lễ mừng.

Lúc này Quốc chủ mới của thần quốc bọn họ đang đăng cơ, bởi vì Quốc chủ đời trước của thần quốc đã phi thăng.

Giờ phút này, toàn bộ võ giả của thần quốc và những người dân thường đều tham dự.

Trong con đường phi thăng của Đại Thế Giới không ngừng có thay đổi. Khi trong Đại Thế Giới này có võ giả phi thăng, như vậy con đường phi thăng sẽ thay đổi phương hướng.

Nửa năm trước, Ninh Vũ Điệp phi thăng ở Trung Vực, con đường Đại Giới liền di chuyển đến Trung Vực, gần thành Vân Hải.

Mà ba ngày trước, Quốc chủ đời trước của thần quốc Đại Vũ đã phi thăng, nên con đường phi thăng đã trở lại đại lục thần quốc…

Quốc chủ mới nhậm chức của thần quốc Đại Vũ chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh lục trọng.

Con đường phi thăng đã được sửa chữa lại, nên võ giả Thần Hải Cảnh vốn phải ở trong thần quốc đều đã phi thăng lên Thượng Giới. Trên thực tế, thực lực của tứ đại thần quốc không tăng lên mà lại yếu đi. Dù sao Quốc chủ hiện tại của bọn họ cũng chỉ có thể là Sinh Tử Cảnh, một khi đạt tới Thần Hải Cảnh thì sẽ bị Đại Thế Giới bắt phải phi thăng.

Ngay trong nháy mắt vị Quốc chủ này đăng cơ, trên không trung đột nhiên xuất hiện cảnh tượng rất kỳ lạ. Một vết nứt lớn lan ra theo tầng mây, giống như có một con quái thú nấp ở trong đó, đang há ra một cái miệng lớn!

Trong vết nứt ấy đột nhiên xuất hiện rất nhiều đốm đen nho nhỏ!

Những đốm đen này rơi xuống phía dưới với tốc độ cực nhanh…

“Đây là dị tượng trời sinh!”

“Trời phù hộ Quốc chủ. Hiện tượng kỳ lạ này xảy ra đúng lúc Quốc chủ đăng cơ…”

“Đây là điềm lành!”

“Im hết lại cho ta!” Ánh mắt Lưu Dương, Quốc chủ mới của thần quốc Đại Vũ nhìn lên hết sức chăm chú, sắc mặt cũng bất ngờ thay đổi. Hắn đã thấy rõ những đốm đen kia, rất nhiều võ giả!

Bởi vì khoảng cách quá xa nên bản thân Lưu Dương cũng không thấy rõ tu vi của những người này cho lắm. Nhưng là người từ trên trời rơi xuống? Những người này tuyệt đối không phải là người tốt, thì làm sao có thể gọi là điềm lành?

Chẳng mấy chốc, một số võ giả có thực lực yếu hơn một chút cũng đã thấy rõ. Hóa ra những đốm đen kia chính là một đám người đang nhanh chóng hạ xuống!

Giờ phút này, Lưu Dương đã thấy rõ người dẫn đầu.



Người nọ hình như bị thương rất nghiêm trọng, trên người đầm đìa máu tươi, khí thế đang yếu dần.

Nhưng cho dù khí tức đã yếu dần thì vẫn khiến hắn kinh hãi không thôi. Thực lực của người này không chỉ đơn giản là sâu không lường được, mà Lưu Dương còn có cảm giác, người này chỉ cần nhích đầu ngón tay một chút thôi là cũng có thể giết chết hắn!

Còn những võ giả khác, hình như tu vi có yếu hơn một bậc, nhưng đều là Thần Hải Cảnh…

Chính là hơn một nghìn võ giả Thần Hải Cảnh!

Một đội ngũ khổng lồ như vậy thì nhắm mắt lại cũng có thể tiêu diệt tứ đại thần quốc!

Bọn họ đến từ Thượng Giới!

Gần như chỉ trong nháy mắt, trong lòng Lưu Dương đã cho ra đáp án này.

Nhưng họ tới đây làm gì? Chỗ khỉ ho cò gáy như Hạ Giới có gì đáng để bọn họ đến thăm?

“Không đúng, nhìn bộ dạng thì vài người trong số bọn họ đã bị thương, người dẫn đầu còn bị thương rất nặng, hẳn là bọn họ đang tránh cái gì…” Tư duy của Lưu Dương cực kỳ nhạy bén, nhanh chóng nhìn ra được điểm mấu chốt.

Thực lực của người dẫn đầu kia đã sâu không lường được mà còn mang theo một nhóm lớn các võ giả Thần Hải Cảnh như vậy…

Ai đang đuổi giết bọn họ sao?

Nếu bị dính líu vào thì đừng nói thần quốc Đại Vũ hắn, mà cả đại lục thần quốc, thậm chí cả Đại Thế Giới này cũng gặp xui theo.

“Vừa rồi ai? Mẹ nó, ai nói đây là điềm lành!”

Lưu Dương tức giận lên tiếng trách mắng. Các văn võ bá quan từ trên xuống dưới trong buổi lễ này liền câm như hến.

Ngay sau đó, Lưu Dương ném kim quan trên đỉnh đầu xuống, bắn nhanh về phía bầu trời. Hắn biết rõ, nếu xử lý không tốt thì đừng nói là ngôi vị Hoàng đế này, ngay cả tính mạng cũng không giữ được… Huống hồ, Lưu Dương căn bản chưa từng coi trọng ngôi vị Hoàng đế. Hắn đã là võ giả Sinh Tử Cảnh lục trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Thần Hải Cảnh, đến lúc đó hắn sẽ phi thăng lên Thượng Giới giống phụ thân và ông nội của mình. Bởi vì sau khi con đường Đại Giới được sửa chữa, mấy năm nay ngôi vị Quốc chủ của tứ đại thần quốc chẳng khác nào được người ta coi là công cụ để cưỡi ngựa xem hoa, đổi hết người này sang người khác.

Mấy nghìn năm trước, Quốc chủ hầu như không thay đổi, nhưng bởi vì bọn họ đều chọn phi thăng nên kết quả rất nhiều Quốc chủ tại vị không tới hai năm đã rời khỏi thần quốc, trực tiếp phi thăng.