Bách Luyện Thành Thần

Chương 1443





Các Đạo Tử khác đều không coi thế lực Vân Điện này ra gì.

Đừng nói là tông môn lục phẩm, ngay cả thánh địa thập phẩm còn không đáng để bọn họ ngoảnh lại nhìn ấy chứ. Thế lực dưới tay bọn họ đều cai quản cả mấy nghìn thánh địa thập phẩm…

Nhưng Khổ Đăng lại vô cùng khách sáo, cứ thế mở miệng xin người từ Vân Điện.

“Đạo Tử.” La Chinh hơi nhướng mày.

Mắt Ninh Vũ Điệp cũng không ngừng lóe lên…

Sau khi phi thăng một chuyến, nàng đã biết được sự phân chia thực lực của vũ trụ từ miệng Cửu cung chủ, càng hiểu rõ hơn sự phân chia các thiên tài.

Những Thiên Kiêu, Đạo Tử kia tuyệt đối là con cưng trong vũ trụ này. Vinh quang này có thể nói giống như “trong một triệu người mà chọn ra một”!

Nhất thời, Ninh Vũ Điệp cũng không biết nên nói gì cho phải. Vân Điện của nàng cũng thật là lợi hại. Sinh ra ba vị Đạo Tử đã đành, đến bây giờ còn chưa dừng ở đó. Xem xét từ điểm này thì không biết rốt cuộc Vân Điện là thế lực gì? Thánh địa thập nhất phẩm? Hay là thánh địa nhị thập nhất phẩm…

Cả đám võ giả Trung Vực đều không biết Đạo Tử có ý nghĩa gì, bọn họ chỉ nghĩ là Bùi Thiên Diệu được hòa thượng Thần Cực Cảnh này nhìn trúng thì hẳn là thiên phú không tồi. Bọn họ còn thầm đánh giá, có lẽ Bùi Thiên Diệu ít nhất cũng có thiên phú cấp Thần?

Nhưng vẻ mặt của đám người Hiên Viên Thần Phong hết sức đặc sắc.

“Bồi dưỡng như Đạo Tử? Khổ Đăng, ngươi có thể thay mặt chùa Linh Ẩn để đưa ra quyết định này? Đùa à?” Hiên Viên Thần Phong cười quái dị nói.

Bản thân bọn họ là Đạo Tử nên hiểu rất rõ địa vị của Đạo Tử. Đó gần như là biểu tượng cho tương lai của một thế lực nào đó! Tùy tiện tìm một người trong một xó xỉnh ở Hạ Giới làm Đạo Tử? Bọn họ cho là Khổ Đăng đang đùa bỡn bọn họ.

Khổ Đăng lại khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: “Người xuất gia đã nói dối bao giờ chưa?”

“Lôi Phạt Thiên Tôn đã từng.” Liệt Thiên Hàn lập tức nói. Lôi Phạt Thiên Tôn chính là Thiên Tôn mạnh nhất của thánh vực Vạn Phật.

“Thiên Tôn đại nhân từng nói dối là chuyện của Thiên Tôn.” Vẻ mặt của Khổ Đăng vẫn lạnh nhạt như trước. Hắn không muốn dây dưa với hai người này, tiếp tục đưa mắt về phía Ninh Vũ Điệp: “Xin hỏi Vân Điện có thể thả người này hay không?”

Thật ra nếu Khổ Đăng đã tìm ra Bùi Thiên Diệu ở chỗ này thì chắc chắn Bùi Thiên Diệu sẽ được thánh vực Vạn Phật đưa đi. Hôm nay Vân Điện không thả người, đương nhiên hắn sẽ bẩm báo lên chùa Linh Ẩn. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có người đến Bùi Thiên Diệu đi. Chẳng qua lúc này hắn vẫn hỏi ý kiến của Ninh Vũ Điệp.

Bùi Thiên Diệu vẫn mơ hồ như đi trong sương mù…

Năm đó, khi đi ra khỏi Đông Vực, hắn cũng từng muốn vào chùa. Nhưng hương khói ở Trung Vực không thịnh nên cũng không có nhiều công pháp thích hợp cho hắn tu luyện. Thế nên cuối cùng hắn chỉ có thể tự dựa vào giác ngộ của bản thân.

Tu luyện đến bây giờ, hắn cũng đã đạt tới Hư Kiếp Cảnh, trở thành lực lượng vững chắc của Vân Điện. Nhưng so với Hoa Thiên Mệnh và La Chinh hiện tại thì còn cách biệt một trời một vực.

Ninh Vũ Điệp khẽ cười: “Tiểu sư phụ Khổ Đăng khách sáo rồi. Tuy Bùi Thiên Diệu là đệ tử của Vân Điện ta, nhưng nếu hắn có thể đi tới chỗ tốt hơn, bản thân ta sẽ không ngăn cản. Tiểu sư phụ hãy hỏi hắn xem hắn có đồng ý hay không là được.”

Còn chưa chờ Bùi Thiên Diệu mở miệng, Bách Lý Hồng Phong ở bên cạnh đã cướp lời: “Đạo Tử là cái gì? Ta hỏi giúp hắn, hì hì!”

Khổ Đăng thản nhiên nói: “Trong vũ trụ này có ba nghìn đạo lớn, đây chỉ là một con số ảo. Người được gọi là Đạo Tử chính là người có thể thành thần, có thể vượt qua vũ trụ, là sự tồn tại vượt qua Thiên Tôn. Ta không thể cam đoan ngươi có thể đi được tới bước này, nhưng Bất Động Minh Vương chuyển thế thì... Khà khà…”

Khổ Đăng chỉ nói lấp lửng đến đó.

“Vậy Thiên Tôn là gì?” Bách Lý Hồng Phong lại hỏi.

Thành thần hay thành tiên thì võ giả Hạ Giới không có khái niệm rõ ràng. Bách Lý Hồng Phong cũng nhân cơ hội này để thỏa mãn trí tò mò của bản thân.

“Thiên Tôn là người gánh vác số trời, là sự tồn tại lớn mạnh nhất trong vũ trụ.” Khổ Đăng vẫn trả lời rất chi tiết.

“Vậy dưới Thiên Tôn là gì…” Bách Lý Hồng Phong lại hỏi.

Cho dù tính tình của Khổ Đăng có tốt thì lúc này cũng không hơi đâu mà trả lời nữa. Còn về phần Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu thì đã sớm trở mặt xem thường Bách Lý Hồng Phong rồi.

“Thí chủ, nếu muốn biết cách phân chia thực lực của võ giả trong vũ trụ thì ta có thể giải thích riêng với ngươi.” Khổ Đăng nói.

“Ta hỏi xong rồi, hì hì.” Người ta đã nói vậy thì Bách Lý Hồng Phong cũng không gây rối nữa.

La Chinh cũng cười nhìn Bùi Thiên Diệu. Cơ hội như vậy hiếm có biết bao, hắn cũng rất khó diễn tả, tin rằng Bùi Thiên Diệu sẽ không từ chối.

“Ta đồng ý đi theo tiểu sư phụ Khổ Đăng.” Bùi Thiên Diệu chắp tay. Hắn biết bản thân đồng ý việc này thì mọi thứ trong tương lai đều sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nhưng hắn không biết sự thay đổi kia sẽ lớn đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn không còn gì để nói nữa.

Bọn họ tin Khổ Đăng sẽ không nói bậy bạ. Nhưng lúc này suy nghĩ của bọn họ lại vô cùng hỗn loạn. Rốt cuộc Đại Thế Giới này là nơi quái quỷ gì mà lại thần kỳ như thế?

Khi Đại Thế tới, cùng lắm cũng chỉ sinh ra khoảng mười Đạo Tử, ấy vậy mà gần như một nửa trong số đó đều xuất hiện ở nơi này?

Từ xác suất đó mà xem xét thì căn bản chuyện này không hợp lý.

Giờ phút này mọi người cũng lười để ý đến lời nói vô lễ vừa rồi của hai người. Có thể tu vi của các võ giả đang ngồi đây không cao, nhưng đầu óc lại rất sáng suốt. Trong lòng bọn họ cũng đã soạn ra một danh mục về lai lịch của những người này, đồng thời cũng hết sức hâm mộ Bùi Thiên Diệu. Chỉ mới là Hư Kiếp Cảnh đã có thể tiến vào vũ trụ, đó là phúc phận có tu mấy đời cũng không được.

Buổi tiệc ở đây càng lúc càng trở nên sôi nổi, nhưng ở đầu khác thành Vân Hải bỗng nhiên xuất hiện một cái khe không gian nhỏ. Khi cái khe không gian kia được tạo ra, từ trong đó còn tỏa ra ánh sáng xanh lá mờ nhạt!

Một bóng dáng màu xanh nhanh chóng chui ra khỏi cái khe không gian đó, rõ ràng đó là Thiên Vu đại nhân của Vu tộc thượng cổ.

Trong nháy mắt Thiên Vu đại nhân rời khỏi không gian, gã liền giơ cái cốt trượng màu xanh ngọc trong tay lên, nhẹ nhàng lượn quanh trong không trung. Lúc này cũng có một vòng chú văn màu xanh biếc lượn quanh một vòng, chuyển động rất nhanh.

Gã biết tám Đạo Tử của Thiên Đạo này có ý nghĩa gì, nếu thật sự có thể diệt trừ bọn họ ở đây thì rõ ràng là một chuyện rất may mắn đối với Vu tộc thượng cổ của gã!

Nhưng nếu những người này đã được Thiên Vị tộc thả ra thì không thể không có sự bảo vệ phía sau.

Cho nên lần này vừa ra tay, gã đã toàn lực ứng phó, phải dùng thủ đoạn sấm sét để tiêu diệt.