* Chúc Cửu Âm: Tên một loại rồng trong truyền thuyết
Trong khoảnh khắc những chú văn xanh biếc kia xuất hiện, nó lập tức biến thành mấy chục mặt quỷ màu xanh lục. Chúng có vẻ âm u đáng sợ, thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung, sau đó lập tức chui vào trong Vân Điện.
Thậm chí kết giới Ánh Nước Tràn Đầy có thể ngăn chặn được quy tắc không gian ở một mức nào đó, nhưng những mặt quỷ này lại có thể vượt qua rất dễ dàng.
Vu tộc thượng cổ cũng không giỏi về chiến đấu chính diện. Cho dù tu vi của Thiên Vu đại nhân này có thể sánh ngang cường giả Thiên Tôn, nhưng vẫn sẽ vận dụng vu thuật mạnh mẽ...
Thiên Vu đại nhân bồng bềnh giữa không trung, đôi mắt quỷ dị chỉ có tròng trắng.
Lúc này, gã đang hết sức tập trung điều khiển mấy chục mặt quỷ, lặng lẽ chui vào Vân Điện.
Nhưng không chỉ thế, vị Thiên Vu này còn cảnh giác động tĩnh xung quanh.
Gã không tin Thiên Vị tộc sẽ để mặc những tên nhóc này xuất hiện một mình mà không phòng bị gì. Nếu như Thiên Vị tộc thật sự chủ quan đến mức đó thì gã sẽ được lợi.
“Vù vù vù...”
“Đám nhóc kia, phát hiện ra các ngươi rồi.” Thiên Vu đại nhân nhanh chóng cảm nhận được phương hướng của các Đạo Tử. Lúc này tất cả các mặt quỷ đều lặng lẽ lướt về một phía.
Chúng không ngừng xuyên thẳng xuống dưới, giống như đom đóm khổng lồ trong đêm tối, phát ra ánh sáng màu lục trong suốt, nhanh chóng lao vào trong đại điện.
“Gào.”
Những mặt quỷ này không có hình thái cố định, ngay khi lao vào bọn chúng đã tiến thẳng đến mấy người La Chinh.
Đương nhiên vừa nhìn thấy những mặt quỷ này thì mặt mày La Chinh đã biến đổi, thò tay ra ôm lấy eo Ninh Vũ Điệp, nhanh chóng lùi về phía sau.
Hắn không rõ thực lực của những mặt quỷ này, nhưng tà khí phát ra từ đó làm cho La Chinh cảnh giác theo bản năng.
Vô tình có một mặt quỷ lướt qua người một võ giả Hư Kiếp Cảnh, cả người võ giả Hư Kiếp Cảnh đó bỗng cứng đờ, miệng há to, trên mặt là vẻ vô cùng sợ hãi. Vẻ mặt cứ cứng ngắc, người không hề có sức sống nữa, cứ thế mà chết...
Trong cung điện lập tức bùng nổ.
“Đây là cái gì?”
“Mau lùi lại.”
“Thật là nguy hiểm.”
Một số võ giả chỉ hơi lưỡng lự một chút thì toàn thân lập tức không còn sức sống, chết ngay tại chỗ...
Trong khoảnh khắc, các võ giả trong cung điện này không ngừng ngã xuống, cả đại điện bắt đầu hỗn loạn.
Cảnh này khiến mấy người La Chinh nặng nề trong lòng. Tốc độ và thủ đoạn kỳ dị này, họ chắc chắn không thể chống lại, thậm chí còn không thể ngăn cản.
Rốt cuộc thực lực đối phương cao đến mức nào? Chưa lộ diện đã có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của bọn họ.
“Về Tiên Phủ!”
Trong lòng La Chinh lập tức hiện lên ý nghĩ như vậy.
Ninh Vũ Điệp đang ở bên cạnh, hắn có thể đưa nàng vào trong, nhưng La Niệm thì sao? Thằng bé vẫn ở trong Vân Điện...
Ngay khi còn đang do dự thì một mặt quỷ đã lao thẳng về phía La Chinh.
Tình hình mấy người Khổ Đăng, Cơ Lạc Tuyết và Hiên Viên Thần Phong cũng chẳng khác là bao, rõ ràng những mặt quỷ này đang nhằm vào tám người bọn họ.
“Nàng vào trước đi.” Lúc này La Chinh đã nắm lệnh bài chữ Cấn trong tay, hắn muốn Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm vào trước. Còn Mộ Minh Tuyết đang ngồi bên dưới, vị trí của nàng ngoài tầm tay của La Chinh.
Cứ như vậy, ngay cả đám người Hoa Thiên Mệnh cũng rất sợ hãi...
La Chinh vô cùng lo lắng. Mặc dù trong lòng hắn từng có dự cảm rằng chuyến này về Hạ Giới sẽ không hề đơn giản như vậy, nhưng nguy cơ đột nhiên bộc phát như thế, mà La Chinh cũng chưa từng nghe thấy thủ đoạn này bao giờ, càng không rõ đối phương là người nào.
Vẻ mặt mọi người nhanh chóng chăm chú lại.
Chén đĩa trên chiếc bàn vuông như đông cứng lại giữa không trung, rượu trong ly cũng duy trì trạng thái giọt nước bắn tung tóe, ánh nến vốn chập chờn cũng gần như ngừng lại, thời gian trôi đi chậm chạp lạ thường.
Ngay giữa đại điện, thình lình xuất hiện một võ giả trung niên mặc trường bào màu xám.
La Chinh từng gặp mặt võ giả này một lần. Lúc hắn ở Thiên Vị tộc thay máu, người này đột nhiên xuất hiện, chính là Thiên Tôn của Thiên Vị tộc.
Chỉ thấy hắn đưa tay ra, ngón tay liên tục gảy, từng đường “sét từ đầu ngón tay” không ngừng bắn ra.
“Đùng đùng đùng...”
Nhìn uy lực thì không lớn lắm, đặc biệt với những Thiên Tôn có thực lực phá trời diệt đất.
Nhưng mỗi một một tia sét lóe ra thì mặt quỷ lập tức bị tiêu diệt.
Sau khi tất cả bóng quỷ đó bị tiêu diệt, tốc độ thời gian trong đại điện mới dần trở lại bình thường.
Không biết vị Thiên Tôn này khống chế quy tắc thời gian đến trình độ nào mà tốc độ thời gian gần như dừng lại, ngay cả suy nghĩ cũng chậm chạp theo.
Vì thế mọi người không nhìn thấy Thiên Tôn này ra tay thế nào, chỉ cảm thấy hoa mắt một chút rồi trước mắt lại hiện ra thêm một người, còn tất cả mặt quỷ đều đã biến mất...
Thiên Tôn đó quay đầu lại, mỉm cười với đám người La Chinh: “Lũ nhóc... nên trở về rồi.”
“Đa tạ ơn cứu mạng của Huyễn Diệu Thiên Tôn.” Hoa Thiên Mệnh chắp tay.
La Chinh cũng chắp tay tạ ơn Huyễn Diệu Thiên Tôn. Bây giờ La Chinh đã bị uy hiếp, hắn gần như không thể phản kháng. Huống chi nơi này còn là Vân Điện, có quá nhiều người hắn cần bảo vệ. Không ngờ Thiên Vị tộc không an tâm về họ, bố trị một vị Thiên Tôn bảo vệ.
“Không biết ai dám ra tay với chúng ta?” Sắc mặt Hiên Viên Thần Phong rất khó coi. Hắn cho rằng mình bị La Chinh làm liên luỵ, thật xui xẻo, biết thế lúc trước không nên đi theo. Nguồn :
Huyễn Diệu Thiên Tôn hờ hững nói: “Một vị Thiên Vu nào đó thôi. Nhưng bây giờ chắc là gã gặp phiền phức rồi.”