Cùng lúc đó ở bên ngoài Vân Điện, Thiên Vu kia cũng đã cảm nhận được vấn đề. Tất cả các bóng quỷ ăn hồn gã thả ra đều đã bị người ta tiêu diệt. Sắc mặt gã vừa trầm xuống thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
“Ta cũng đã phát hiện ra ngươi.” Vào lúc này, một bóng dáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Thiên Vu đại nhân.
Một thanh đoản kiếm tinh xảo đã gác trên cổ Thiên Vu đại nhân.
“Chết đi.” Người kia gần như không hề do dự, vừa dứt lời thì trong đoản kiếm đã tỏa ra ánh sáng chói lọi, chém ngay Thiên Vu kia.
“Vèo!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể trong suốt, xanh biếc của Thiên Vu bỗng tan ra, hóa thành một luồng sáng màu lục mà bay đi.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng màu lục bắt đầu hội tụ trên tầng mây.
Lúc ánh sáng màu lục ngưng tụ thành thân thể Thiên Vu lần nữa thì trên cổ gã đã có một vết thương không thể lành. Trong bóng đêm, máu màu lục bắn ra từ miệng vết thương. Rõ ràng một kiếm này đã chém gã trọng thương.
Thân thể của gã vừa mới ngưng kết lại thì bóng trắng kia cứ như hình với bóng mà xuất hiện ngay sau lưng gã, đoản kiếm trong tay lại chém ra lần nữa.
“Vèo!”
Sắc mặt Thiên Vu đại biến, lập tức hóa thành vô số ánh sáng màu lục, tỏa đi bốn phía, lần này trốn thẳng vào mặt sau không gian.
Bóng trắng kia cười khẩy một tiếng, gần như theo vào mặt sau không gian cùng một lúc. Ngay khi tiến vào, bóng trắng kia đã không hề do dự gì nữa.
Dù sao cũng là Thiên Tôn giao đấu với nhau, dù chỉ là dư uy bộc phát ra thôi cũng đã đủ để phá trời diệt đất rồi. Một Đại Giới khổng lồ còn không thể gánh chịu, huống chi là Đại Thế Giới này?
Ngay khi Thiên Vu kia vừa ngưng tụ lại lần nữa, bóng trắng vẫn cứ đi theo.
“Vù...”
“Càn Khôn Ý Chi Sát!”
Đoản kiếm Linh Lung trong tay bóng trắng kia vung lên, một ánh kiếm đột nhiên xuất hiện. Ánh kiếm này xoay quanh một lát rồi thình lình hóa thành một bàn quay bát quái mà lao về phía Thiên Vu.
Lúc này đã tiến vào mặt sau thế giới, nên bóng trắng kia không do dự gì nữa. Uy lực của ánh kiếm này vô cùng lớn, chính là một kiếm toàn lực của Thiên Tôn.
“Phập!”
Ánh kiếm đã xuyên thẳng vào cơ thể Thiên Vu, xuyên ra phía sau, kéo dài khoảng mấy chục triệu dặm rồi dần dần tiêu tán...
Nhìn từ xa thì ánh kiếm này chính là một đường sáng chói xẹt qua dải ngân hà đen kịt.
Đó là bởi kiếm này thi triển trong hư không…
Nếu chém ra một kiếm này ở Trung Vực thì có thể chém đôi Đại Thế Giới, thậm chí còn đánh bay vách ngăn nối liền giữa hai Đại Thế Giới với nhau.
Máu tươi màu lục phun ra ngoài, rõ ràng Thiên Vu bị thương không nhẹ, nhưng gã không hề có vẻ sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn bóng trắng trước mắt nói: “Ta tưởng là ai, thì ra là Càn Lam Thiên Tôn... Ha ha.”
“Các Đạo Tử do Thiên Vị tộc ta che chở, há lại để cho Vu tộc thượng cổ các ngươi chém giết?” Càn Lam Thiên Tôn lạnh nhạt nói, thanh đoản kiếm Linh Lung trong tay lóe ra ánh sáng lạnh.
Thiên Vị tộc căn bản chưa từng coi trọng Vu tộc thượng cổ. Mặc dù Vu tộc Thượng cổ hơi phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức thôi.
Đối với bọn họ mà nói, nguy cơ thực sự đến từ kẻ địch phía sau bức tường than thở.
“Vậy sao?” Thiên Vu cười khẩy: “Càn Lam Thiên Tôn đã tới, vậy người phá hủy bóng quỷ ăn hồn của ta trong đại điện chắc là Huyễn Diệu Thiên Tôn? Không biết Huyễn Diệu Thiên Tôn có thể địch nổi Chúc Cửu Âm hay không? Ha ha!”
Thiên Vu biết rõ Thiên Vị tộc đã có chuẩn bị, vậy mà gã còn dám ra tay giết các Đạo Tử thì tất nhiên cũng đã có chuẩn bị.
Nghe thấy vậy thì vẻ mặt Càn Lam Thiên Tôn bỗng biến đổi, híp mắt, lạnh giọng nói: “Các ngươi đã đánh thức Chúc Cửu Âm? Tham vọng cũng không nhỏ!”