Bách Luyện Thành Thần

Chương 1446





Cùng lúc đó trong đại điện, Huyễn Diệu Thiên Tôn nói với La Chinh ở phía đối diện: “Vị Thiên Vu kia cũng gặp phiền phức rồi...”

Vừa dứt lời, một khe hở không gian nổ tung ra. Một cái đuôi đen sì lao ra từ khe nứt không gian, lập tức quấn chặt lấy Huyễn Diệu Thiên Tôn, túm ông vào không gian mặt sau.

Bởi vì Huyễn Diệu Thiên Tôn xuất hiện nên cục diện hỗn loạn mới ổn định lại được.

Có Thiên Tôn tọa trấn thì chắc hẳn Vu tộc thượng cổ không dám làm khó. Chẳng ai ngờ tình hình lại chuyển biến nhanh như vậy.

Đám La Chinh thấy tình hình thay đổi thì ai cũng ngây người.

Trên thực tế, Thiên Vị tộc chịu để La Chinh rời đi là bởi đã dự liệu trước được tình huống này, cho nên mới điều động Thiên Tôn bảo vệ.

Thế lực của Vu tộc thượng cổ trong vũ trụ không quá mạnh. Lần này bỗng nhiên xâm lấn rất nhiều Đại Giới là muốn đánh thức một số hung thú viễn cổ.

Hung thú viễn cổ đang ẩn nấp ở sâu trong một số Đại Giới, thế nên Vu tộc thượng cổ mới xâm lấn vào những nơi đó.

Huyễn Diệu Thiên Tôn và Càn Lam Thiên Tôn vẫn luôn bảo vệ đám người La Chinh, phản kích trước khi Thiên Vu ra tay. Nhưng hai vị Thiên Tôn lại không thể ngờ rằng lần này, Vu tộc thượng cổ đã có chuẩn bị trước.

Chúc Cửu Âm hay còn gọi là Chúc Long, vốn là một loại Chân Long biến tướng thành, là thánh thú Vu tộc thượng cổ, thực lực có thể sánh ngang với Chân Long, thánh thú được truyền thừa của Thượng Giới.

Hai vị Thiên Tôn đấu với một vị Thiên Vu và một con Chúc Cửu Âm ở thế giới mặt sau.

Sắc mặt đám người Trung Vực trong đại điện đều trắng bệch.

Đương nhiên, sắc mặt của tám Đạo Tử cũng không dễ nhìn.

Thiên Tôn giao đấu với nhau, chỉ cần bị dư âm quét trúng thì bọn họ cũng sẽ giống như con bướm bị đánh nát trong giông bão mà thôi.

Cũng may Vu tộc thượng cổ thích sống trong bóng tối nên đã kéo hai vị Thiên Tôn vào không gian mặt sau. Nếu chiến đấu ở không gian bên trên Vân Điện thì chỉ sợ toàn bộ Trung Vực sẽ bị sụp đổ ngay.

“La Chinh, đưa chúng ta trở về.” Hiên Viên Thần Phong nghiêm nghị nói.

“Đúng, đưa chúng ta về lại Thiên Vị tộc hoặc về ngay Liệt gia.” Liệt Thiên Hàn bổ sung.



Bọn họ cho rằng đây là nơi nguy hiểm, phải rời đi trước đã. Còn chuyện Đại Thế Giới này có trời long đất lở thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.

Đám người Cơ Lạc Tuyết cũng định đi. Nói khó nghe thì tính mạng của tám người bọn họ quan trọng hơn võ giả của Đại Thế Giới này không biết bao nhiêu lần...

Thật ra bọn họ còn một phương pháp khác để rời khỏi Đại Thế Giới, chính là giải trừ hiệu quả của đá Yểm Nguyệt để Đại Thế Giới đẩy bọn họ ra, cũng chính là “phi thăng” Thượng Giới. Nhưng con đường của Đại Thế Giới có tính ngẫu nhiên, có trời mới biết bọn họ sẽ được truyền tống đến Đại Giới nào. Nhỡ đâu lại phi thăng đến ngay chỗ Vu tộc thượng cổ đã xâm lấn thì khác gì đi vào đường chết?

Chỉ có Na Di Lệnh thần kỳ của La Chinh mới có thể giúp bọn họ bình yên trở về, đây là biện pháp ổn thỏa nhất.

Mắt La Chinh không ngừng lóe lên...

Hiên Viên Thần Phong nói không sai. Đây là lựa chọn chính xác nhất vào lúc này. Bọn họ nên rời đi trước rồi nói sau.

Bọn họ thân là Đạo Tử quan trọng nhất của vũ trụ, gánh vác vận mệnh cứu vớt vũ trụ này, đồng thời còn mang trên mình niềm hy vọng của các Thiên Tôn.

Nhưng La Chinh không muốn nhìn thấy quê hương của mình bị hủy hoại.

“Vèo!”

Thấy La Chinh do dự như vậy, Hiên Viên Thần Phong đột nhiên móc ra một cây trường thương, mũi thương chỉ vào mi tâm của La Chinh: “Nhanh lên.”

Biểu hiện của La Chinh vẫn không thay đổi. Hắn đảo mắt nhìn võ giả của các đại tông môn Trung Vực. Gương mặt bọn họ đều là đau khổ. Bọn họ biết, tai họa lần này là do La Chinh dẫn về.

Nhưng ở đây, bọn họ chỉ được xem là tôm tép, cho dù có năn nỉ La Chinh ở lại thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ sợ cường giả Thần Cực Cảnh còn tránh không kịp, vậy thì dựa vào một mình La Chinh cũng có ích gì.

La Chinh búng ngón tay một cái, Na Di Lệnh trong nhẫn tu di bay ra.

“Ai muốn thì cứ tiến vào bên trong. Ta sẽ ở lại.”

Lúc này, trong lòng La Chinh đã có tính toán. Sau khi những người khác tiến vào Na Di Lệnh rời đi, hắn sẽ đưa Ninh Vũ Điệp và đám người La Niệm vào trong Tiên Phủ.

Nhưng không đợi La Chinh kích hoạt Na Di Lệnh, một giọng nói lãnh đạm đã truyền đến.

“Ha ha, ai cũng đừng hòng đi được!”