Bách Luyện Thành Thần

Chương 1448





Đêm nay thành Vân Hải đã được định trước là một đêm không ngủ.

Dưới sự tổ chức của Ninh Vũ Điệp, tất cả các võ giả nhanh chóng phân tán.

Trên không trung, hầu hết các võ giả đều chạy ra khỏi Vân Điện theo những lối khác nhau. Nếu từ dưới thành Vân Hải nhìn lên thì bốn phía Vân Điện giống như một túi gạo bị rách, các võ giả đổ xô ra ngoài giống như hạt gạo, cứ thế bay tứ tán.

Chấn động ở Vân Điện không ngừng tăng lên.

Trong mắt người phàm ở Trung Vực, Vân Điện chẳng khác gì một con quái vật khổng lồ, là cung điện vĩnh viễn không bao giờ chìm giữa không trung.

Nhưng đám người Ninh Vũ Điệp biết rất rõ, cho dù vị Đại Vu kia hay là tám cường giả Thần Cực Cảnh thì nếu muốn hủy diệt Vận Điện cũng chỉ cần một chiêu mà thôi.

“Bà bà, cha đâu? Vì sao con không nhìn thấy cha?” La Niệm nằm trên lưng Ngọc bà bà hỏi.

Mặc dù cậu bé còn khá nhỏ tuổi, nhưng khi thấy nét kinh hoàng trên gương mặt các võ giả trong Vân Điện thì cậu cũng hiểu Vân Điện đang gặp phải phiền phức rất lớn.

“Niệm Nhi ngoan, cha con không sao đâu.” Gương mặt của Ngọc bà bà cũng không được thoải mái.

Vân Điện là tâm huyết của bà, nhưng cái tên La Chinh đáng chết kia lại mang về phiền phức lớn như vậy.

Nhưng nói thì nói như vậy chứ Ngọc bà bà vẫn lo lắng cho hắn. Dù sao Vân Điện có thể đạt được trình độ như bây giờ, trở thành tông môn đứng đầu Trung Vực thì công lao lớn nhất cũng là của một mình La Chinh.

Nhưng có lợi thì cũng sẽ có hại. Sau khi phi thăng, La Chinh cũng sẽ gặp phiền phức. Chỉ là phiền phức mà hắn gặp phải bây giờ không phải là thứ mà Vân Điện có thể can thiệp nữa. Trong mắt đám đại năng kia, Vân Điện chẳng khác gì một con ruồi, con muỗi, chỉ cần lật tay là có thể đánh nát.

Ngoại trừ Vân Điện, toàn bộ cổng thành Vân Hải đều đã mở, tất cả các truyền tống trận đều sáng trắng đêm.

Tất cả các gia tộc tam phẩm, thế lực của Thiên Hạ Thương Minh, thậm chí là người bình thường cũng được di chuyển ra ngoài thành.

Đám người La Chinh chiến đấu như mãnh thú trong rừng, còn võ giả cấp thấp và người thường giống như tổ kiến. Chỉ cần mãnh thú không chú ý một chút mà giẫm phải thì tổ kiến sẽ sụp đổ, người chết và bị thương vô số...

“Ầm ầm!”

Tiếng nổ vang lên, một luồng sấm sét chướng mắt bắn lên không trung. Vân Điện đột nhiên chấn động, không ngừng nghiêng sang một bên.

Cũng may Vân Điện vốn là một khối đá trôi nổi to lớn nên cho dù kiến trúc khổng lồ như vậy có chấn động dữ dội một trận thì vẫn sẽ bay lên trên không trung như trước.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám Ninh Vũ Điệp đang phân tán ra không khỏi thót tim, ngửa cổ nhìn chằm chằm Vân Điện trên đỉnh đầu, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

Vân Điện bị hủy thì vẫn có thể xây dựng lại.

Chỉ cần căn cơ vẫn còn, cho dù có vứt hết khối phù thạch này thì nàng cũng không quan tâm. Nhưng La Chinh thì không thể xảy ra chuyện gì được.

Chỉ có điều, càng nghĩ thì càng lo lắng. Nàng dừng lại, muốn quay về Vân Điện.

“Tiểu Điệp, con làm cái gì vậy?” Ngọc bà bà bên dưới quát lớn một tiếng.

Mắt Ninh Vũ Điệp lóe lên: “Con, con muốn đi xem...”

“Trận đấu kiểu này con có đi xem cũng vô dụng thôi. Nếu nộp mạng vô ích thì tên nhóc La Chinh kia sẽ nghĩ như thế nào?” Ngọc bà bà lạnh lùng nói. Bà biết Ninh Vũ Điệp tính tình quật cường, nên lúc này chỉ có thể dùng thái độ nghiêm khắc để quát bảo nàng, ngăn nàng lại.

Ninh Vũ Điệp im lặng. Tất nhiên nàng biết mình không giúp được gì, trong lòng không khỏi hâm mộ Khê Ấu Cầm. Dựa vào thiên phú của Khê Ấu Cầm, nàng ấy có thể giúp đỡ được La Chinh một phần, còn nàng lại chẳng thể làm được gì.

“Tên nhóc La Chinh phúc lớn mạng lớn, vận may còn hù chết người ta, làm sao có thể chết được chứ?” Ngọc bà bà còn nói thêm.

Lời này của Ngọc bà bà khiến Ninh Vũ Điệp yên tâm hơn một chút. Bây giờ La Chinh đã khác xưa nhiều rồi. Năm đó, khi La Chinh đối mặt với đối thủ mạnh hơn, hắn còn có thể chiến thắng.

“Vèo vèo vèo vèo...”

Lúc này, một luồng ánh sáng màu đen bắn thẳng từ đỉnh Vân Điện lên bầu trời, lập tức có tám luồng ánh sáng bay lên không.

“Bùm!”

Mọi người nhìn thấy một đường ánh kiếm sắc bén chém ngang trên không trung. Ánh kiếm này không ngừng khuếch tán ra, giống như một ngôi sao xẹt qua chân trời, bắn thẳng ra khỏi thành Vân Hải, rơi xuống một khu vực hoang dã bên ngoài thành.

Sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

“Ầm ầm...”

Một kiếm đó là do Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu chém ra.

Trong cuộn tranh, các Đạo Tử cũng đã ra tay, lấy đối phương làm mục tiêu, cùng lắm cũng chỉ có thể phá hủy được bàn cờ.

Nhưng bây giờ, hoàn cảnh ra tay hơi khác một chút, chỉ cần không chú ý là có thể dời núi lấp biển rồi.

Một kiếm kia vừa chém xuống nơi hoang dã đã trực tiếp khiến bùn đất bắt đầu cuộn lên, bắn tung tóe, tạo thành một ngọn núi cao trăm trượng. Nhưng ánh kiếm ấy vẫn không có xu hướng chậm lại, vẫn cứ thế không ngừng lan ra, tạo thành một khe hở dài trăm dặm bên ngoài thành Vân Hải.

Dòng sông ngầm dưới lòng đất bị chém đứt. Dòng nước xiết không ngừng bào mòn khe hở, hình thành một hang động to lớn, khiến động vật đang ẩn núp bên dưới cũng điên cuồng chạy trốn.

Chỉ một kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã có thể tạo thành một hẻm núi lớn tới mức này.

Vân Điện lộn một vòng, sau đó trở lại như cũ. Rất nhiều võ giả Vân Điện và thành Vân Hải nhìn thấy cuộc chiến đang xa dần thì ai nấy đều thở phào một hơi, trong lòng thầm cầu nguyện đám người kia đừng quay trở lại.

Trên không trung, La Chinh một mình dẫn đầu, quấn lấy gã Đại Vu phía trước.

Cũng chỉ có hắn mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được công kích của quỷ trảo.

Bảy trong tám Đạo Tử đều là Thần Cực Cảnh, Khê Ấu Cầm là Thần Hải Cảnh. Tám người liên thủ lại đối phó với một người có tu vi Giới Chủ thì dù sao cũng có thể miễn cưỡng được một chút. Nhưng trong tình huống tất cả thay nhau ra trận, ác chiến lâu như vậy mà gã Đại Vu kia cũng không thể giết nổi một ai.

Lúc này, gã cũng thầm thấy kinh hãi. Theo phán đoán trước đây, Chúc Cửu Âm và Thiên Vu đại nhân quấn lấy hai vị Thiên Tôn thì với thực lực của gã đã đủ để nghiền ép đám nhóc con Thần Cực Cảnh trước mặt rồi. Vì thế cho nên gã mới tự tin tung ra lời nguyền Lưới Khói Khóa Tim.

Nhưng gã không ngờ đám nhóc Thần Cực Cảnh này thật sự quá khó chơi.

Dù sao bọn họ cũng là Đạo Tử, việc tu luyện thần đạo đã trợ giúp bọn họ rất nhiều.

“Chết đi!”

Hiên Viên Thần Phong đã thực sự nổi giận.

Đang yên đang lành đột nhiên bị cuốn vào đống phiền phức này, trường thương trong tay hắn giống như rắn độc, cứ thế đâm tới người gã Đại Vu.

Hắn tu luyện thương quy tắc, có thể nhìn thấu tất cả!

Nhưng vì hạn chế bởi tu vi nên hắn không thể tìm được quá nhiều sơ hở trên người gã Đại Vu này. Chẳng qua đối với Hiên Viên Thần Phong mà nói, một thương là đủ rồi. Chỉ cần đâm trúng sơ hở, cho dù có là Đại Vu thì ngươi cũng phải chết.

Đối mặt với một thương kia, gã Đại Vu thầm kinh hãi.

Công pháp của đám Đạo Tử này, cái nào cũng kỳ lạ, cường đại đến mức khiến người ta phải giận sôi. Nếu không phải bị cảnh giới áp chế ở Thần Cực Cảnh thì có lẽ gã không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong tám người này.

Mà trong tám người này, công kích của Hiên Viên Thần Phong là trí mạng nhất.

Tên nhóc này có thể nhìn ra được mạch môn của gã. Lực công kích của một thương này có lẽ không là cái gì đối với cường giả Giới Chủ, nhưng khi gã Đại Vu đối mặt với một thương đó thì lại có cảm giác như đang đối mặt với nguy cơ sống chết.

“Quá nguy hiểm, phải giết tên nhóc này trước.” Nguồn :

Nghĩ đến đây, cốt trượng trong tay gã Đại Vu đột nhiên vung lên. Sương mù màu đen khuếch tán ra ngoài, thân hình gã lập tức tiêu tán trong sương mù, tránh được một thương của Hiên Viên Thần Phong.

“Lại là chiêu này.”

“Mọi người cẩn thận.”

Đám La Chinh nhắc nhở lẫn nhau.

Nếu là Giới Chủ bình thường thì tám người bọn họ có khổ chiến đến đâu cũng chưa chắc đã không thể giành được thắng lợi.

Quan trọng là thủ đoạn của Vu tộc thượng cổ rất lạ. Công pháp tu luyện cũng không phải là công pháp được diễn sinh từ các loại quy tắc. Thủ đoạn của bọn chúng cực kỳ quỷ dị, khiến người ta khó lòng phòng bị, khiến bọn họ gặp khó khăn khi chiến đấu.

“Vèo!”

Luồng sương mù kia ngưng kết lại, xuất hiện phía sau Hiên Viên Thần Phong.

Cốt trượng trong tay Đại Vu lập tức đâm thẳng vào sau lưng Hiên Viên Thần Phong.

“Khặc khặc, người chết chắc chắn là ngươi. Nhóc con, một kích trí mạng.”

Bóng con côn trùng này một lần nữa xuất hiện trên cây cốt thương. Loại trùng kỳ lạ này có tên là ve U Tuyền, do Vu tộc thượng cổ dùng một phương pháp cực kỳ đặc biệt để tạo ra. Nghe nói ve U Tuyền được bắt trong cõi u minh, cũng chỉ có Đại Vu của Vu tộc mới có thể sử dụng. Trên cốt trượng của mỗi Đại Vu đều có ve U Tuyền bảy đầu.

Chỉ cần bị một trượng này đánh trúng, ve U Tuyền sẽ xâm nhập vào cơ thể. Đến lúc đó, ngay cả thần thì cũng giữ được mạng. Cho nên nó mới có tên là “một kích trí mạng”, ý là khi bị một trượng này đánh trúng thì lập tức mất mạng.

Công kích của gã Đại Vu quá đột ngột, mà Hiên Viên Thần Phong lại vừa mới đánh ra một kích nên đã để lộ lưng, sơ hở vô cùng lớn. Lúc này có chạy cũng không kịp.

“Mẹ kiếp, ta bị tên ngu xuẩn này hại chết rồi.”

Lúc này, trong lòng Hiên Viên Thần Phong còn đang mắng chửi La Chinh.