Có trời mới biết, Hiên Viên Thần Phong hận La Chinh đến mức nào.
Cho dù trong khoảnh khắc đối mặt với sự sống chết, hắn vẫn tức giận với La Chinh, hoàn toàn không thèm để ý sự sống chết của mình.
“Ngươi dám? Ngươi biết hắn là ai không?” Liệt Thiên Hàn nổi giận quát.
Ánh sáng ngũ hành của Cơ Lạc Tuyết lấp lóe, ánh mắt đẹp mơ hồ hiện lên sát ý mãnh liệt.
Dù sao ba người bọn họ cũng đến từ cùng một thế lực lớn, địa vị rất đặc biệt, không nghĩ rằng mình sẽ chết ở chỗ này. Nhìn thấy cốt trượng của Đại Vu đâm ra, bọn họ gần như thốt lên theo bản năng.
Nếu đối mặt với thế lực khác thì có lẽ câu uy hiếp của Liệt Thiên Hàn còn có tác dụng, bởi vì Hiên Viên Thần Phong chính là hậu duệ của Nguyên Tội Thiên Tôn. Nếu hắn bị giết, người giết hắn chắc chắn sẽ chết.
Nhưng gã Đại Vu kia nghe xong thì chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
Vu tộc thượng cổ bọn họ đối đầu với toàn bộ vũ trụ, mưu đồ đã hàng trăm triệu năm, thế thì việc gì gã phải sợ tên tuổi của Nguyên Tội Thiên Tôn?
Huống chi mỗi lần ra tay gã đều muốn giết chết cả tám Đạo Tử này.
Mắt thấy cốt trượng kia đang lao thẳng đến Hiên Viên Thần Phong, một bóng người bỗng thình lình xuất hiện, chắn phía sau hắn.
Bóng người đó chính là La Chinh.
“A?” Nhìn thấy cảnh tượng này, Khê Ấu Cầm cũng sửng sốt, không kịp ngăn cản.
Khổ Đăng, Hoa Thiên Mệnh cũng có vẻ mặt khác thường.
Bọn họ không ngờ La Chinh sẽ giúp Hiên Viên Thần Phong chặn lại một kích này.
Ngay cả sắc mặt của Hiên Viên Thần Phong cũng trở nên vô cùng kỳ quái.
“Keng!”
Cốt trượng bạch ngọc điểm vào bàn tay La Chinh.
Ve U Tuyền bám trên đuôi trượng lóe lên ánh sáng màu đen, thuận thế chui vào nắm đấm của La Chinh.
Hiệu quả của ve U Tuyền cực kỳ mạnh. Sau khi chui vào cơ thể, nó có thể tiêu diệt sự sống ngay lập tức. Cho dù là Giới Chủ thì cũng mất mạng ngay.
Gã Đại Vu kia thấy một trượng đã thành công thì không khỏi cười lạnh, một lần nữa hóa thành khói đen mà né tránh công kích của Cơ Lạc Tuyết và Liệt Thiên Hàn, sau đó xuất hiện ở cách đó mấy trượng. Tuy đám nhóc này cứ dây dưa mãi, nhưng cuối cùng bọn chúng cũng sẽ chết trong tay gã. Nghĩ đến đó, gã phá lệ hưởng thụ quá trình này.
Không bao lâu sau, lực sinh mệnh của La Chinh sẽ bị nuốt sạch, hóa thành thi thể mà chết.
“La Chinh.” Khê Ấu Cầm vội vàng tiến sát đến bên La Chinh, trong lòng lo lắng không thôi.
Hai bên giao đấu chỉ trong mười mấy nhịp thở. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào La Chinh, chờ đợi tử thần giáng xuống.
Nhưng mặt La Chinh lại chẳng có biểu hiện gì, vẫn thản nhiên nhìn gã Đại Vu đang ở phía đối diện, nở một nụ cười.
Không bao lâu sau, nụ cười lạnh của gã Đại Vu cũng bắt đầu khác lạ, thay vào đó là vẻ mặt như gặp quỷ.
Còn đám người Cơ Lạc Tuyết, Khê Ấu Cầm đang lo lắng thì đã chuyển sang vui sướng. Hình như La Chinh không có gì đáng ngại?
“Điều này... không thể nào.” Gã Đại Vu hét to.
Thân là Đại Vu của Vu tộc, gã biết rõ sự đáng sợ của ve U Tuyền. Đây là một trong những loại côn trùng nổi tiếng của Vu tộc thượng cổ, vô cùng bá đạo. Người nào trúng phải độc của nó thì không có khả năng bình yên vô sự. Nếu không thì nó cũng đã không được xưng là “một kích trí mạng.”
Dù đám Đạo Tử kia đã bước vào thần đạo, nhưng không phải cứ vào thần đạo thì trở thành vô địch. Vu tộc thượng cổ cũng có truyền thừa từ Thần Vực. Cảnh tượng trước mắt này khiến gã Đại Vu kia không thể lý giải được.
Nhưng không phải La Chinh không có bất kỳ phản ứng nào.
Khi con côn trùng nho nhỏ này trốn vào cơ thể hắn, đúng là nó đã khiến hắn kinh hãi không thôi. Hắn cảm thấy lực sinh mệnh của mình bị rút ra một cách điên cuồng. Với tốc độ như vậy, chưa được mấy nhịp thở thì lực sinh mệnh của hắn sẽ cạn kiệt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, La Chinh đã sử dụng chuyển dời sức mạnh.
La Chinh vốn dĩ chẳng có thiện cảm gì với Hiên Viên Thần Phong. Huống chi hai người Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn không có việc gì làm, chỉ thích nói bậy, càng khiến hắn chán ghét hơn.
Nhưng mười người bọn họ đã được Thiên Đạo định ra, ngay cả Hiên Viên Thần Phong cũng không thể tiếp nhận sự thật này, nhưng cuối cùng thì hắn cũng phải thừa nhận thân phận của La Chinh, mà La Chinh thì cũng giống như vậy.
Vì thế hắn không thể để Hiên Viên Thần Phong chết ở đây.
Chiến đấu ở Đại Thế Giới, La Chinh có ưu thế rất lớn.
Sau khi hắn và ý chí Đại Thế Giới dung hợp lại với nhau, hắn chính là người bất tử. Trừ phi Đại Thế Giới bị hủy diệt hoàn toàn thì hắn mới có thể bị giết.
Lúc này, trong một khu rừng của Đại Thế Giới, một phần lớn cây cối đã chết với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Phương thức công kích của ve U Tuyền cũng giống như gió Sinh Tử của Thôi Tà năm đó, nhưng còn lợi hại hơn gấp vô số lần.
Gió Sinh Tử kia thổi qua là chết, nhưng cũng chỉ hút được một lượng lực sinh mệnh có hạn, cho nên Ninh Vũ Điệp mới thoát được một kiếp. Còn lần này, La Chinh phải hy sinh cả chục nghìn mẫu rừng rậm của Trung Vực mới có thể ngừng lại.
“Lại lần nữa.” La Chinh vừa dứt lời, trường kiếm bỗng nâng lên.
Cuộc chiến vốn đã ngừng lại thì giờ lại tiếp tục. Nhưng khí thế của tám vị Đạo Tử đã hơn trước nhiều rồi.
La Chinh một mình một ngựa cứ thế xông lên, Lôi Phong U Thần Kiếm bắn ra từng luồng sấm sét, dũng mãnh lao tới gã Đại Vu. Hoa Thiên Mệnh thì chẳng khác gì ánh sáng, thoắt ẩn thoắt hiện, ánh kiếm cũng đúng lúc đó mà đến. Đám người Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, Cơ Lạc Tuyết cũng không để cho gã Đại Vu kia có cơ hội mà thở. Khí thế của bọn họ càng lúc càng mạnh.
Bị thủ đoạn sắc bén như thế đè ép, gã Đại Vu kia liên tục lui về phía sau.
Hiên Viên Thần Phong đã sớm lấy trường thương ra, nhìn La Chinh đang xông lên phía trước, trong lòng cũng bắt đầu tỉnh ngộ.
Cho dù đã bị La Chinh đánh bại, nhưng Hiên Viên Thần Phong vẫn không hề phục...
Một biến số như La Chinh vốn là do Thiên Đạo bỏ sót. Còn Hiên Viên Thần Phong hắn chỉ là không được may mắn lắm, hoặc có thể nói là do lão tổ ngăn cản nên hắn mới bại trong tay La Chinh. Trận thua này vẫn luôn như một cái gai không thể nhổ ra trong lòng, khiến hắn khó mà chịu đựng được.
Nhưng giờ Hiên Viên Thần Phong mới phát hiện ra, trên người La Chinh có một khí chất mà Hiên Viên Thần Phong hắn không có.
Hiên Viên Thần Phong không biết La Chinh đã làm cách nào mà hóa giải được công kích của gã Đại Vu kia, nhưng trong tình huống đó, đổi lại là hắn thì chắc chắn sẽ không đứng ra giúp người ta đỡ một kích này.
Hắn là Đạo Tử, là sự tồn tại quan trọng nhất, muốn chết cũng phải là người khác chết. Cho dù là hắn hay các trưởng bối của Hiên Viên gia đều cho rằng như vậy.
Đây là một suy nghĩ chính xác. Nhưng suy nghĩ chính xác chưa hẳn đã là suy nghĩ tốt nhất.
“Xem như ta nợ ngươi một lần.” Hiên Viên Thần Phong lẩm bẩm, sau đó nâng thương lao lên.
Đêm nay, trên bầu trời Trung Vực không ngừng truyền đến những tiếng nổ, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm sét đánh xuống rất dữ dội, sau đó là ánh lửa đầy trời, hừng hực cháy trên không trung, gần như chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Dây dưa một khoảng thời gian, cục diện bắt đầu thiên về một bên.
La Chinh vận dụng chuyển dời sức mạnh nên không hề sợ bất kỳ thủ đoạn nào của gã Đại Vu kia. Gần như hắn bám chặt gã Đại Vu như hình với bóng.
Hơn nữa cũng không thể bỏ qua công kích của các Đạo Tử khác. Mặc dù gã Đại Vu có được tu vi Giới Chủ, nhưng lại không có Thân Thể Kim Cương. Huống chi, thương quy tắc của Hiên Viên Thần Phong lại càng có tính uy hiếp trí mạng.
Không bao lâu sau, trên người gã Đại Vu đã chồng chất vết thương, máu xanh tuôn ra từ trong người gã.
Đường đường là một Giới Chủ, nhưng lại bị một đám nhóc Thần Cực Cảnh ép đến mức thảm hại như vậy thì cũng được coi là chuyện trước nay chưa từng có.
Tám người vốn là mục tiêu truy sát của gã Đại Vu nhưng giờ hai bên đã đổi vị trí thành tám vị Đạo Tử truy sát gã Đại Vu.
Phiền phức hơn chính là lời nguyền Lưới Khói Khóa Tim.
Vu thuật của Vu tộc sở dĩ mạnh mẽ là bởi tác dụng phụ tương đối lớn.
Ví dụ như như người Vu tộc và Chiến Vu sau khi chết sẽ sinh ra lực nguyền rủa mãnh liệt, lợi dụng lực nguyền rủa mà hóa thành những chiếc đầu lâu nhỏ không thể phá vỡ, võ giả bình thường khó mà phá giải được... Nhưng đừng quên, đám đầu lâu nhỏ này được tạo ra là bởi chúng đã bỏ cả mạng sống của mình.
Hầu như lúc nào thế giới cũng duy trì sự cân bằng. Cực hạn của thần đạo Đoạn Tình chính là khiến tình cảm hoàn toàn biến mất, hy sinh tất cả lục dục của mình. Cho nên thần đạo Đoạn Tình mới có thể mạnh đến vậy. Vu thuật cũng tương tự.
Sau khi thi triển lời nguyền Lưới Khói Khóa Tim thì cả trái tim của gã Đại Vu cũng đã bị khóa lại, ngay cả bản thân gã cũng khó mà giải trừ.
Vô cùng chật vật nên cuối cùng gã Đại Vu đã đưa ra quyết định, xé rách không gian, trốn vào thế giới mặt sau.
Đám La Chinh đang hừng hực khí thế, làm sao chịu thả cho gã đi?
Mọi người cũng theo vết nứt không gian đó mà đuổi giết theo. Khi bọn họ tiến vào thế giới mặt sau, bọn họ sợ ngây người trước cảnh tượng trước mặt.
Gã Đại Vu giống như bị thi triển thuật Định Thân, ngừng lại ngay tại chỗ, không dám cử động dù chỉ một chút.
La Chinh vừa vào thế giới mặt sau thì đã nhìn thấy được trọn vẹn cái đuôi kia.
Chiều dài của con Chúc Cửu Âm hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của La Chinh. Cơ thể của nó giống như con rắn, nhưng lại to như một con rồng, trên đầu rồng còn đang có một ngọn lửa cháy hừng hực.
Đó là nguyên nhân vì sao Chúc Cửu Âm được gọi là Chúc Long. Trong truyền thuyết, ngọn lửa trên đỉnh đầu Chúc Long giống như một ngọn nến chiếu theo hỗn độn.
Lúc này, Chúc Cửu Âm đang hỗn chiến với Huyễn Diệu Thiên Tôn.
Khi đám người La Chinh vừa bước vào vết rách không gian, bọn họ vô tình đã xâm nhập vào chính giữa chiến trường.