Con Chúc Cửu Âm giống như một con sông kéo dài cả nghìn dặm, không ngừng giãy trong không gian trống trải.
Thân hình nó giống Chân Long như đúc, chỉ khác mỗi cái đầu. Đầu nó giống một con chim mỏ dài*, hai bên cổ còn có hai cái vây thịt mỏng, nhìn giống như loài rắn hổ mang.
* Nguyên văn: 喙部: là loài chim Toucan, có mỏ vừa dài vừa rộng.
Chúc Cửu Âm trừng mắt nhìn ngọn lửa kỳ lạ trên đỉnh đầu đang không ngừng vây bắt Huyễn Diệu Thiên Tôn. Cả hai đều di chuyển trong thế giới mặt trái với tốc độ khiến người ta hoa mắt.
Cơ thể khổng lồ khó mà tưởng tượng được của con Chúc Cửu Âm này cứ vậy mà không ngừng lướt đi trước mặt mọi người. Hoa văn trên lớp vảy của nó rất tinh xảo, nhưng không ai có tâm trạng thưởng thức cảnh tượng này...
Nếu xem Chúc Cửu Âm là một cường giả cấp bậc Thiên Tôn, vậy đây chính là cuộc chiến giữa hai vị Thiên Tôn. Mọi người đều biết rất rõ, nếu bị cuốn lên thì có lẽ bọn họ sẽ mất mạng ngay.
Cho dù là La Chinh hay Hoa Thiên Mệnh thì đều muốn rời khỏi thế giới mặt trái ngay lập tức. Trước mắt không phải là cuộc chiến mà bọn họ có khả năng can thiệp.
Nhất là Hiên Viên Thần Phong và Cơ Lạc Tuyết, bọn họ càng biết rõ thực lực của Thiên Tôn. Với tu vi của bọn họ lúc này, nếu dây vào thì chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ hóa thành tro tàn ngay.
Nhưng trước ngực mọi người còn có một tia khói đen. Lời nguyền Lưới Khói Khóa Tim đã trói tám người bọn họ với gã Đại Vu lại với nhau.
“Giải quyết tên Đại Vu trước, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Hiên Viên Thần Phong nghiến răng nói, ánh mắt đỏ ngầu. Lúc này trong đầu hắn đã nổi khùng rồi.
Trường thương trong tay chuyển động như luân bàn, nhìn chằm chằm vào gã Đại Vu phía trước, ánh mắt liên tục hiện ra những đường vân màu đen. Hắn không ngừng làm nổ tung mạch máu trong mắt mình. Máu tươi chảy ra từ trong mắt hắn, nhìn qua rất dọa người.
Thanh kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đột nhiên vung lên. Ý thức của thanh kiếm dường như được thôi thúc đến cực hạn. Từng luồng kiếm văn hình khuyên khuếch tán ra, trói gã Đại Vu lại bên trong.
“Kiếm trận Tiểu Tử Hà.”
“Vèo vèo vèo...”
Lúc này, Khê Ấu Cầm cũng không do dự gì nữa mà bố trí kiếm trận.
Cơ Lạc Tuyết, Hoa Thiên Mệnh, Khổ Đăng cũng không hề giấu thực lực...
Trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ, dùng thời gian ngắn nhất để giết chết gã Đại Vu này, sau đó bọn họ mới có thể trốn đi.
Mọi người cùng ra tay, gã Đại Vu cũng bắt đầu liều mạng. Chỉ thấy gai ngược trên toàn thân gã dựng đứng, cơ thể vốn biến dạng của gã lại càng có hình dáng quỷ dị hơn, sau lưng còn hiện lên cái bóng của một con bò cạp.
“Thân thể thánh độc.”
Đây là một trong những tuyệt chiêu chỉ những người Vu tộc thượng cổ ở tầng cao mới có. Chỉ bọn họ mới có thể biến huyết dịch của mình thành độc dược trí mạng nhất. Cái giá của chiêu này tất nhiên là tính mạng của bản thân. Thân thể thánh độc vô cùng độc. Sau khi kích phát, bản thân người kích phát cũng sẽ vì phát độc mà bị chết, không dược vật nào có thể giải được.
Vu tộc thượng cổ có rất nhiều công pháp, những công pháp này đều có nhiều tác dụng phụ rất lớn, là thủ đoạn thương địch một nghìn thì cũng tự tổn thương một nghìn.
Nhưng trong vòng một canh giờ sau khi thân thể thánh độc được kích phát, gã Đại Vu chính là thần độc tái thế. Cho dù là thân thể hay sức mạnh, cảm giác... tất cả đều được cường hóa tới mức lớn nhất. Sau một canh giờ đó, bản thân gã sẽ vì phát độc mà chết.
Gã Đại Vu không muốn sử dụng thân thể thánh độc, nhưng việc giết chết tám vị Đạo Tử này quá quan trọng. Vì Vu tộc thượng cổ, gã tình nguyện hy sinh tính mạng của mình.
“Phần phật...”
Sau khi khí độc bốc hơi, gã Đại Vu cũng không né tránh, đối diện với tám người đang xông tới, mặc cho đám tiểu bối kia có dùng thủ đoạn sắc bén tới mức nào để chào hỏi cơ thể của mình.
Điều duy nhất mà gã cần phải tránh chính là trường thương của Hiên Viên Thần Phong.
Thương pháp của tên nhóc này quá nghịch thiên. Mỗi thương đâm ra đều là đòn uy hiếp trí mạng. Cho dù đã được thân thể thánh độc cường hóa lên rất nhiều nhưng gã cũng không có khả năng đỡ được thương pháp của người này.
Toàn thân Đại Vu tỏa ra làn sương độc trí mạng màu xanh. Đám Đạo Tử cũng bắt đầu lui lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Thân hình cao lớn của Chúc Cửu Âm thỉnh thoảng lại đảo qua mọi người. Chỉ cần bị cuốn vào thì chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót. Bọn họ đang đi trên biên giới cái chết, kéo dài thêm một nhịp thở thì khoảng cách tới cái chết lại gần thêm một chút.
Nhưng bọn họ lại không có biện pháp nào để giết chết gã Đại Vu.
Trong lúc tất cả mọi người lùi lại, đột nhiên có một người xông lên.
“La Chinh, ngươi điên rồi.” Cơ Lạc Tuyết kêu lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì La Chinh đã đánh vào gã Đại Vu ở phía đối diện, thậm chí còn đánh gãy không ít gai trên người gã, cả người hắn đều đã chui vào trong làn sương độc.
Khi đánh tới, La Chinh cũng đồng thời xoay một cái, vặn chặt cánh tay gã Đại Vu, lật người trên không trung, xuất hiện đằng sau gã. Hai tay xuyên qua nách gã rồi trói gã Đại Vu lại thật chặt.
“Ra tay!” La Chinh gào lên.
Lúc này, trong đầu La Chinh không nghĩ được gì cả. Hắn chỉ biết nhất định phải giết chết gã Đại Vu này thì bọn họ mới có khả năng sống sót.
Hiên Viên Thần Phong nghiến răng, thân hình lắc một cái, hai tay cầm thương.
Sau khi kích phát thân thể thánh độc, thực lực của gã Đại Vu đã cao hơn một bậc. Lúc này, cho dù đối đầu với Đại giới chủ thì có lẽ sơ hở trên người gã cũng không quá nhiều.
Với tu vi của Hiên Viên Thần Phong mà muốn nhìn ra sơ hở của Đại giới chủ thì thật sự quá miễn cưỡng.
Nhưng La Chinh đã nhào vào sương độc để giữ chặt gã Đại Vu thì lý nào Hiên Viên Thần Phong hắn còn do dự nữa?
Ánh máu trong mắt chợt lóe. Trước đây, hắn đã tiêu hao rất nhiều năng lực hai mắt của mình. Lúc này liều lĩnh thôi thúc, hai mắt liền nổ tung, mắt đã bị mù, hai dòng máu màu vàng tươi chảy xuống theo hốc mắt.
Nhưng trước khi bị mù, hắn đã nhìn thấy được sơ hở của thân thể thánh độc.
“Chết đi!”
Trường thương tạo thành hình xoắn ốc trên không trung. Thương quy tắc cứ thế lao đến gã Đại Vu.
“Phập!”
Một thương này đâm vào phần dưới ngực gã Đại Vu khoảng hai tấc.
Đây chính là huyệt tráo môn của gã.
Sau khi đâm trúng một thương này, Hiên Viên Thần Phong lui lại phía sau theo phản xạ có điều kiện, sau đó được Liệt Thiên Hàn đỡ được. Hiên Viên Thần Phong đã không còn thấy gì nữa, nhưng cũng biết mình đã cách xa gã Đại Vu kia rồi.
Gương mặt gã Đại Vu hiện lên vẻ khó tin.
Sau khi đã kích phát thân thể thánh độc, cho dù gặp phải Đại giới chủ gã cũng có sức để đánh một trận, vậy mà cuối cùng lại bị một đám nhóc Thần Cực Cảnh giết chết.
Gã chật vật quay đầu lại nhìn La Chinh đằng sau. Bất cứ sinh linh nào khi đụng phải sương độc của gã cũng sẽ mất mạng chỉ trong nháy mắt. Cho dù là cường giả Giới Chủ cũng không dám đụng vào, vậy tại sao tên nhóc này lại không hề hấn gì?
Đám nhóc này thật đáng sợ...
Đây chính là suy nghĩ cuối cùng trong đầu gã Đại Vu, sau đó nhục thân của gã bắt đầu sụp đổ, hóa thành khói đen mà tiêu tán.
Sau khi khói đen hoàn toàn biến mất, bóng dáng La Chinh mới bắt đầu xuất hiện. Sương độc màu xanh vẫn vờn quanh cơ thể hắn, nhưng dường như hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Trong đầu đám người Liệt Thiên Hàn lóe lên suy nghĩ, có lẽ sương độc của Đại Vu không đáng sợ như trong tưởng tượng?
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì đã bị bọn họ gạt phăng đi. Vu tộc thượng cổ tinh thông vu độc, không thể nào chỉ là đem ra để dọa người. Chỉ có một khả năng, tên nhóc kia có thể miễn dịch với chất độc này.
Sương độc bám vào cơ thể La Chinh nên mọi người không dám đến gần. Lúc này, việc cần giải quyết đầu tiên chính là rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
“Đi!”
Không chút do dự, Hoa Thiên Mệnh chém ra một kiếm, tạo thành một khe hở không gian, chuẩn bị rời khỏi thế giới mặt sau này.
Nhưng lúc này, cái đuôi to lớn của con Chúc Cửu Âm lại quét về phía bọn họ.
Chúc Cửu Âm là hung thú có thực lực ngang ngửa với Thiên Tôn, thậm chí thân thể còn mạnh hơn Thiên Tôn rất nhiều. Sức mạnh ẩn chứa trong cái đuôi đang quét tới kia chỉ sợ có thể quét sạch một đại lục.
Lúc này, mọi người không thể tránh kịp.
Vốn dĩ Huyễn Diệu Thiên Tôn đang chiến đấu với Chúc Cửu Âm.
Tất nhiên thủ đoạn của Huyễn Diệu Thiên Tôn rất mạnh, nhưng con Chúc Cửu Âm này lại da dày thịt béo. Phiền phức nhất chính là Huyễn Diệu Thiên Tôn lại am hiểu nhất quy tắc thời gian. Phần số trời mà ông gánh chịu chính là luật nhân quả trong quy tắc thời gian, có thể khiến thời gian ngừng lại.
Nhưng thời gian không thể ngừng lại hoàn toàn. Ngay cả quy luật mạnh nhất của Thiên Đạo cũng không làm được điều đó. Nhưng dưới sự khống chế của Huyễn Diệu Thiên Tôn, thời gian đã trôi rất chậm...
Chỉ có điều, phương pháp này có một khuyết điểm rất lớn, nó chỉ có tác dụng với sinh linh trong Thiên Đạo.
Chúc Cửu Âm vốn không phải là sinh linh trong Thiên Đạo, cho nên lúc này thủ đoạn mạnh nhất của Huyễn Diệu Thiên Tôn lại mất đi hiệu quả.
Ông chỉ có thể dựa vào các kỹ năng của mình, không ngừng vờn qua vờn lại với Chúc Cửu Âm. Chờ Càn Lam Thiên Tôn giải quyết xong gã Thiên Vu kia thì có lẽ hai vị Thiên Tôn này hợp lực lại sẽ giết chết được con Chúc Cửu Âm này.
Nhưng một khắc sau, ông nhìn thấy đám La Chinh xuất hiện ở thế giới mặt sau, còn nhìn thấy cái đuôi con Chúc Cửu Âm đang quét về phía bọn họ, sắc mặt cũng phải thay đổi.