Bách Luyện Thành Thần

Chương 1451





Huyễn Diệu Thiên Tôn và Càn Lam Thiên Tôn đến Hạ Giới với mục đích bảo vệ tám Đạo Tử này.

Nhưng không ngờ lại gặp phải Chúc Cửu Âm và một Thiên Vu.

Hai Thiên Tôn đều nghi ngờ rằng đang có thứ gì ẩn nấp ở Đại Thế Giới này, thậm chí đây còn rất có khả năng là âm mưu của Vu tộc thượng cổ.

Khi chiến đấu với Chúc Cửu Âm, ông đã truyền tin tức cho lão tộc trưởng.

Nhưng cho dù lão tộc trưởng muốn chạy đến Hạ Giới thì cũng không phải chỉ một chốc một lát là tới được. Huống chi, vũ trụ lại đang hỗn loạn. Các Thiên Tôn của Chư Thần Vô Niệm và liên minh Nhân Đạo còn đang bận cứu nhà của mình.

Có thể giết chết con Chúc Long này thì tốt rồi, chỉ có điều chuyện quan trọng nhất của hai vị Thiên Tôn chính là bảo vệ các Đạo Tử.

Bọn họ chưa từng nghĩ rằng các Đạo Tử lại chui vào thế giới mặt sau này.

Đuôi con Chúc Cửu Âm đảo qua, sức mạnh vô cùng lớn, cho dù là Huyễn Diệu Thiên Tôn cũng không chịu nổi, chỉ sợ đám nhóc này sẽ bị quét thành tro bụi. Khi đó dù có mời Lâm Tố đến thì cũng chẳng cứu được.

Nhất thời, Huyễn Diệu Thiên Tôn cũng nóng nảy. Nhưng ông đang bị con Chúc Cửu Âm này ép lui, rất khó có thể làm được gì để cứu tám người kia.

Cái đuôi Chúc Cửu Âm đột nhiên quét qua, dao động nổi lên khiến sắc mặt mọi người đều trắng bệch.

Đối thủ ở trình độ này còn cao hơn gã Đại Vu kia một cấp độ.

Tám Đạo Tử liên thủ lại có lẽ còn có thể đánh bại Giới Chủ, nhưng đối mặt với cường giả Thiên Tôn thì dường như không hề có sức chống cự.

Tim mọi người đều chìm xuống đáy vực sâu, cơ thể cứng ngắc giữa không trung.

Lúc này...

Chung quy cũng vẫn là La Chinh đứng chắn phía trước.

Thân hình của hắn không lùi mà tiến lên trong hư không. Đối mặt với cái đuôi của Chúc Cửu Âm, hắn đánh ra một quyền.

Quyền này La Chinh không hề mượn lực vảy rồng.

Lực vảy rồng có tác dụng tăng sức mạnh của La Chinh lên rất nhiều, nhưng đối mặt với thân hình cao lớn của Chúc Cửu Âm, hiệu quả của nó không quá lớn.

Bây giờ hắn chỉ muốn ngăn cản công kích của Chúc Cửu Âm mà thôi.

Lúc này, chỗ dựa duy nhất của hắn chỉ có thể là Đại Thế Giới.

Thật ra, trong lòng La Chinh vẫn còn hơi do dự. Việc ngăn cản Chúc Cửu Âm có lẽ sẽ khiến Đại Thế Giới bị tổn hại tới mức không thể nghịch chuyển được.

Lần đầu tiên khi La Chinh ngăn cản luồng ánh sáng màu đen đã hy sinh năm triệu ngọn núi. Bây giờ bên trong toàn bộ Đại Thế Giới đã không còn núi mà chỉ còn đất bằng.

Lần vừa rồi, La Chinh đã hy sinh chục nghìn mẫu rừng rậm.

Mỗi lần chuyển dời sức mạnh là một lần khiến Đại Thế Giới bị tổn hại. Bởi vì những thương tổn mà La Chinh gánh chịu đều được chuyển đến Đại Thế Giới.

Lần này, La Chinh sắp gánh chịu công kích của Chúc Cửu Âm, sức mạnh trong đó đủ để hủy diệt cả Đại Thế Giới này.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

Giống như Phong lão đầu đã nói, mười Đạo Tử bọn họ chính là hy vọng, là hạt giống cuối cùng để cứu vớt vũ trụ.

Nếu La Chinh không ngăn cản, toàn bộ các Đạo Tử sẽ chết. Kết quả toàn bộ vũ trụ cũng sẽ bị hủy diệt. Đến lúc đó, tai họa sẽ còn lớn hơn vô số lần.

Lúc này, tất cả các Đạo Tử đều im lặng.

Trước đây, bọn họ đều cho rằng chênh lệch giữa mười vị trí đầu không quá lớn.

Bọn họ đều là Thiên Kiêu, là nhân vật chính. Có thể La Chinh quan trọng, nhưng cũng không thể thiếu một ai trong số bọn họ.

Nhưng biểu hiện vừa rồi của La Chinh đã làm cho bọn họ nhận thức được thực lực của La Chinh một lần nữa.

Trong chiến trường mộng ảo, La Chinh không hề thể hiện năng lực này. Nhưng bây giờ năng lực đó đã làm cho bọn họ có cái nhìn khác về hắn.

Lúc này, bọn họ nhìn thấy La Chinh chẳng những không lui lại mà còn xông về phía đuôi con rồng kia, trong lòng tất cả đều dấy lên một tia hy vọng.

Biết đâu tên nhóc này lại có bản lĩnh ngăn cản được cú quét ngang của đuôi rồng?

Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì lập tức bị bọn họ dập tắt.

Đây chỉ là phán đoán lừa mình dối người mà thôi.

Bọn họ biết La Chinh có thần lực trời sinh, nhưng sức mạnh có lớn hơn, thậm chí lớn hơn cả Thiên Tôn thì liệu có thể đối mặt với hung thú như Chúc Cửu Âm hay không?

Không nói những cái khác, chỉ dùng sức mạnh thuần túy mà đấu với nhau thì cho dù mười Thiên Tôn cũng khó mà ngăn cản được một con Chúc Cửu Âm. Đây chính là sự chênh lệch giữa người và hung thú.

Đuôi Chúc Cửu Âm chẳng khác gì một cây roi lớn quét đến, quất thẳng vào tám Đạo Tử.



Cứ như một tầng trời đang trực tiếp đè xuống bọn họ vậy.

Tục ngữ có nói, trời sập thì đè người cao trước. La Chinh đang cố gắng chống trời, nhưng trong lòng mọi người đều biết, chuyện này chỉ phí công mà thôi.

Khi La Chinh và Chúc Cửu Âm va chạm, hầu như không có bất kỳ tiếng vang nào xuất hiện.

Giống như một cái roi quất vào người con kiến, hình thể và tỉ trọng giữa hai bên chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không có bất kỳ trở ngại nào.

Lúc này, một cảnh tượng thần kỳ đã xuất hiện.

Cái đuôi đang quất vào người La Chinh đột nhiên ngừng lại.

La Chinh dùng cơ thể của mình ngăn cái đuôi Chúc Cửu Âm, ngừng thế công của nó lại.

Thân hình của La Chinh chỉ cao bằng một cái vảy trên đuôi rồng. Sau cú va chạm này, một tấm vảy đã bị đâm nát.

Đây không phải là dựa vào sức mạnh của La Chinh. Hắn đang dựa lưng vào Đại Thế Giới, giống như một cái đinh đóng chặt trên mặt đất. Chúc Cửu Âm càn quét đến, tất cả sức mạnh đều bị La Chinh nuốt sạch. Do lực phản chấn nên chính bản thân Chúc Cửu Âm cũng bị thương.

Huyễn Diệu Thiên Tôn gần như đang chìm trong trạng thái tuyệt vọng.

Vu tộc thượng cổ đã có bố trí, Thiên Vị tộc cũng tương tự. Nhưng ông chưa từng nghĩ đến, Thiên Vị tộc cố gắng nhiều năm như vậy, tất cả mọi hy vọng đều đặt hết vào tám Đạo Tử, vậy mà cuối cùng lại thất bại như thế.

Đây không phải là sai lầm của Huyễn Diệu Thiên Tôn, nhưng cảm giác tuyệt vọng trong ông vẫn không hề giảm đi.

Chỉ có điều, cảnh tượng trước mặt khiến vị Thiên Tôn đã sống tới một trăm ba mươi triệu năm thấy như bị vả vào mặt.

Chẳng khác gì một con bọ ngựa chặn bánh xe, không những chặn được mà còn giơ cao chân trước yếu ớt của mình để lật đổ toàn bộ chiếc xe.

Chuyện này đã lật đổ toàn bộ nhận thức của mọi người.

Sắc mặt đám Hoa Thiên Mệnh, Khổ Đăng, Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn vốn đang trắng bệch cũng bắt đầu hồng hào trở lại, chỉ có điều vẫn trợn mắt há mồm.

Cho dù Hoa Thiên Mệnh cảm thấy mình hiểu rõ La Chinh hơn mọi người một chút, thậm chí còn cho rằng mình biết được bí mật mà La Chinh chưa từng biết. Nhưng lúc này, hắn mới phát hiện rằng mình quá ngây thơ. La Chinh có thể không biết rất nhiều sự sắp xếp, nhưng thứ mà La Chinh nắm trong tay, Hoa Thiên Mệnh hắn cũng chưa chắc đã hiểu được. Chỉ là rốt cuộc La Chinh đã làm thế nào? Hắn có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.

Trước đây, khi La Chinh ngăn cản một trượng của gã Đại Vu, Hoa Thiên Mệnh đoán La Chinh có bí bảo ngăn cản được vu thuật này. Điều này không phải là không có khả năng, thậm chí còn giải thích rằng lực sinh mệnh của La Chinh rất dồi dào, đến mức ngay cả ve U Tuyền cũng không thể hút khô lực sinh mệnh của hắn.

Lần thứ hai La Chinh ra tay trói chặt gã Đại Vu cũng có thể coi La Chinh là người bách độc bất xâm. Làm được điều này đương nhiên rất biến thái, nhưng vẫn không vượt ngoài phạm trù có thể lý giải.

Còn cảnh tượng trước mặt thì thực sự không thể tưởng tượng được, là tình huống mà bọn họ không thể hiểu được.

Liệt Thiên Hàn không nhịn được mà xoa mắt. Hắn hoài nghi thứ mình nhìn thấy, nhưng lau mãi thì cảnh tượng trước mắt vẫn hiện ra rõ mồn một như vậy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Máu tươi đang chảy ròng ròng trên mặt Hiên Viên Thần Phong. Chỉ dựa vào cảm giác nên hắn không cảm nhận được hình thể to lớn của Chúc Cửu Âm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được uy thế lớn lao đang càn quét đến. Hai mắt đã bị mù nhưng Hiên Viên Thần Phong cũng không sốt ruột. Với nền tảng của Chư Thần Vô Niệm thì cho dù hắn chỉ còn nửa người cũng chỉ cần một lát là có thể khôi phục lại bình thường.

“La... La Chinh... đã chặn được cái đuôi rắn quét tới.” Cơ Lạc Tuyết nhỏ giọng nói.

“Cái gì? Nói bậy!” Hiên Viên Thần Phong làm sao mà tin được điều này. Nhưng bình thường Cơ Lạc Tuyết sẽ không lừa người khác, huống chi là trong tình huống này.

Chỉ có điều, nếu không tận mắt nhìn thấy thì mấy ai sẽ chịu tin chứ.

“Grào!”

Lúc này, con Chúc Cửu Âm thét lên một tiếng.

Đối với nó, một tấm vảy rồng trên phần đuôi bị vỡ thì chẳng có gì đáng ngại, nhưng để một con kiến đánh vỡ vảy của nó mới là sự thật nó không thể chấp nhận được.

Thân hình cao lớn của nó vặn vẹo, tiếp tục càn quét.

Lần này, Huyễn Diệu Thiên Tôn sẽ ra tay. Ông sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa.

Nếu như có thể, Huyễn Diệu Thiên Tôn tình nguyện hy sinh bản thân mình để cứu tính mạng của các Đạo Tử. Thiên Tôn chết rồi thì người khác có thể sử dụng mũ Thiên Mệnh để trở thành Thiên Tôn mới.

Nhưng nếu các Đạo Tử chết đi, bọn họ biết bồi dưỡng thần ở đâu nữa?

Trong lúc Huyễn Diệu Thiên Tôn và Chúc Cửu Âm dây dưa với nhau, trong Đại Thế Giới đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Lực quật từ cái đuôi gần như đã bị La Chinh chuyển hết vào Đại Thế Giới.

Cường giả Thiên Tôn đấu nhau, cả một Đại Giới cũng có thể bị hủy diệt chứ nói gì tới một Đại Thế Giới?

Nhưng lần này, La Chinh đã chuyển đa phần sức mạnh trong cú quật đó đến một đại lục hoang dã ở cực bắc. Chỉ là trong quá trình di chuyển, nhờ ý chí Đại Thế Giới mà La Chinh đã phát hiện ra ở đại lục hoang dã này lại tồn tại vài thứ ngoài ý muốn.