Theo kế hoạch của La Chinh, lần này trở về Hạ Giới hắn sẽ dẫn toàn bộ những người quan trọng bên mình vào Tiên Phủ.
Dưới sự che chở của tòa Tiên Phủ này, mọi người có thể được bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Bây giờ con đường này cũng đã bị đóng chặt dưới kết giới không gian...
Mặc dù bảy người lặng lẽ đi theo sau La Chinh, không hề nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của họ.
Tuy bọn họ lợi hại, nhưng dù sao cũng vẫn còn quá trẻ.
Chỉ sợ người đi theo hắn lúc này cũng đang bất ổn trong lòng.
Bầu không khí kiểu này khiến La Chinh cảm thấy nặng nề hơn một chút.
Hoa Thiên Mệnh từng bảo với La Chinh rằng, số phận chỉ là một lời nói dối đẹp đẽ. Nhưng hắn đã đưa mọi người đi tới bước đường này thì dù sao cũng phải đưa họ ra ngoài...
Vân Điện ở phía xa xa như ẩn như hiện trong đám mây mù, đợi đến khi La Chinh tới gần thì phát hiện ra Vân Điện bây giờ đã hoàn toàn trống vắng, gần như tất cả các võ giả đều đã được di tản.
Trong cuộc tranh đấu giữa các cường giả Thiên Tôn thì rút lui cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu Chúc Cửu Âm và Huyễn Diệu Thiên Tôn cố tình ra tay đánh lớn ở Trung Vực thì chỉ qua mấy chiêu là có thể đánh sụp cả Trung Vực rồi.
Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, những võ giả nhỏ yếu chỉ có thể là thịt cá nằm trên thớt, không có bất kỳ khả năng chống chọi nào.
Chẳng hạn như La Chinh, hắn tu luyện đến nay cũng được coi là một bóng lưng khó có thể chạm tới trong con mắt của võ giả Trung Vực, thế nhưng hắn vẫn không thay đổi được gì...
Chẳng mấy chốc La Chinh đã tìm được Ninh Vũ Điệp đang ở trong Băng Cung trên nóc Vân Điện.
Nàng khoanh chân ngồi ở chính giữa Băng Cung, chuyên tâm tu luyện.
Chẳng qua nguyên khí trời đất ở Hạ Giới quá loãng, tốc độ tu luyện của võ giả Thần Hải Cảnh khi ở Hạ Giới thua xa Thượng Giới.
La Chinh nhảy xuống từ cửa lấy ánh sáng trên nóc Băng Cung, bảy vị Đạo Tử cũng vào theo.
Ninh Vũ Điệp nghe thấy động tĩnh, bỗng nhiên mở mắt ra.
Nàng bận rộn cả buổi tối, trên mặt hơi có vẻ mệt mỏi. Không phải mệt mỏi về thân thể mà là về mặt tinh thần.
Rất nhiều chuyện khiến nàng sợ hãi, thần kinh của nàng lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.
Nàng lo La Chinh một đi không trở lại, lo những cường giả kia hủy diệt Trung Vực, cũng lo cho tình hình của Niệm Nhi.
Lúc này thấy La Chinh xuất hiện, trên gương mặt mệt mỏi kia mới nặn ra một nụ cười.
“Niệm Nhi đâu?” La Chinh hỏi.
“Sư phụ dẫn nó chạy về hướng đông, chắc là an toàn.” Ninh Vũ Điệp nói.
Nghe thấy câu này, mấy vị Đạo Tử lại thầm phản bác trong lòng. An toàn...? Đại Thế Giới này đã không còn cái gọi là an toàn nữa rồi. Dù có trốn ở đây thì có lẽ chỉ cần sơ ý một chút thì cũng bị ảnh hưởng từ những cường giả Thiên Tôn kia ngay.
Trong lòng La Chinh cũng nghĩ như vậy. Hắn sử dụng chuyển dời sức mạnh, tự tay hủy diệt một vùng đất hoang dã, nên cũng hiểu việc trốn tránh đã không còn chút ý nghĩa nào nữa.
Nhưng La Chinh cũng không định để đệ tử Vân Điện trở về.
Con người thường hay có tâm thái này. Mặc dù biết rõ trốn không thoát, nhưng vẫn sẽ cố chấp tìm một điểm dừng chân tương đối an toàn.
La Chinh không đưa ra đề nghị cụ thể gì cho bước tiếp theo.
Thế nên mọi người liền tĩnh tọa trong Băng Cung này, lẳng lặng chờ đợi.
Khê Ấu Cầm lười tĩnh tọa, nàng dựa vào La Chinh mà ngủ. Ninh Vũ Điệp nhìn qua mấy lần, cũng thấy khâm phục cô nàng này. Dưới hoàn cảnh như vậy mà cũng có thể ngủ được...
Đám Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và Cơ Lạc Tuyết vẫn chưa bỏ cuộc. Thảo luận một lát, mỗi người đều đưa ra một phương pháp để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Suy nghĩ của Cơ Lạc Tuyết là giải trừ tác dụng của đá Yểm Nguyệt, lợi dụng lực bài xích của Đại Thế Giới để đưa bọn họ ra ngoài.
Suy nghĩ xong nàng liền nhanh chóng hành động.
Sau khi thả đá Yểm Nguyệt ra, lực bài xích của Đại Thế Giới liền có tác dụng đối với nàng. .
Lực bài xích này không thể phản kháng lại được, nó sẽ đưa nàng vào thẳng con đường phi thăng. Cảnh tượng này làm các Đạo Tử cảm thấy có hy vọng, biết đâu có thể sử dụng con đường phi thăng để thoát khỏi kết giới không gian này?
Nhưng sau khi nhẹ nhàng bay lên, cuối cùng Cơ Lạc Tuyết lại dừng ngay giữa không trung, không hề thấy con đường phi thăng xuất hiện.
Thực ra từ lúc Cơ Lạc Tuyết đưa ra đề nghị này mọi người cũng đã dự liệu được cảnh tượng đó. Con đường phi thăng vốn là một cách thể hiện của quy tắc không gian. Bây giờ cả không gian đều đã bị phong tỏa, tất nhiên con đường phi thăng cũng không thể xuất hiện.
Còn phương pháp của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu lại càng trực tiếp hơn.
Bây giờ mọi người đang bị giam cầm trong thế giới này, không thể sử dụng quy tắc không gian, vậy thì cứ trực tiếp xuyên thấu tầng gió bên trên.
Tuy tầng gió đối lưu ở trên đỉnh Đại Thế Giới này khá dữ dội, nhưng dù sao bọn họ cũng có cách chống lại.
Phương án này có tính khả thi rất cao, sau khi Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nói ra liền được Liệt Thiên Hàn tán thành. Sau đó hai người bọn họ, kể cả Khổ Đăng liền xuất phát từ tầng trên cùng của Vân Điện, đi thẳng một mạch lên phía trên.
Khoảng hai canh giờ sau, ba người lại quay về Vân Điện với vẻ bất mãn.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, La Chinh cũng biết chắc là thất bại rồi.
“Sau khi vượt qua tầng gió bên trên liền có một tầng không gian nữa không thể xuyên qua được. Dùng đủ mọi thủ đoạn mà vẫn không làm ăn được gì.” Liệt Thiên Hàn buồn bực nói.
La Chinh an ủi bọn họ vài câu. Đã gặp phải tình huống này thì cũng chỉ có thể chờ đợi.
Thấm thoắt một đêm cũng trôi qua, trời đã tờ mờ sáng.
Hoa Thiên Mệnh lặng lẽ đứng lên, lấy Đằng Xà Kiếm ra. Mũi kiếm sắc bén nhẹ nhàng vung lên, chọc ra một vết nứt nhỏ ngay giữa hư không.
Mặt sau không gian vốn dĩ là bóng tối vô tận, thông thường nếu chỉ mở ra một vết nứt cũng rất khó thấy được cái gì.
Song, trong khi Chúc Cửu Âm và Huyễn Diệu Thiên Tôn đánh nhau thì tất nhiên lại khác, hắn muốn nhìn trộm một chút.
Cơ Lạc Tuyết nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh hành động như vậy thì mở miệng hỏi: “Tình hình thế nào?”
Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Không nhìn thấy gì cả.”
Mặt sau của không gian kia không có vật cản, một người một rồng đánh nhau thì rất dễ chạy ra xa...
Đáp án này khiến mọi người dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất thì bọn họ cũng đã cách xa Trung Vực, mặc dù đối với nhân vật cấp Thiên Tôn thì khoảng cách này chỉ giống như một bước chân.
Nhưng ngay vào lúc này, đám La Chinh đột nhiên cảm nhận được một khí thế cực kỳ mạnh mẽ đang giáng xuống. Không phải chỉ một mình hắn cảm nhận được khí thế kia, mà cả mấy vị Đạo Tử, cả Ninh Vũ Điệp, thậm chí là tất cả các sinh linh của Trung Vực đều nhìn lên trời theo bản năng.
Khí thế kia dồi dào như một tầng trời úp thẳng xuống, khiến trái tim của hàng tỉ sinh linh không ngừng run rẩy vì kinh hãi.
Tầng mây trên đỉnh Vân Điện không ngừng bốc lên như một vòng xoáy ngược khổng lồ, sau đó nhanh chóng tiêu tan về các phía xung quanh...
Ngay sau đó liền có bảy bóng dáng nhanh chóng hạ xuống. Gần như chỉ trong chớp mắt, mấy vị Đạo Tử vốn đang ngẩng đầu đã nhìn thấy bảy bóng dáng này.
“Lão tổ...”
Tuy Hiên Viên Thần Phong đã mù, nhưng hắn lại cảm nhận được khí tức của Nguyên Tội Thiên Tôn.
Từ hôm qua đến giờ, Hiên Viên Thần Phong đều sống trong nỗi kinh hoàng. Nhưng giờ đây, sau khi cảm nhận được khí tức của lão tổ Hiên Viên gia, toàn thân hắn cũng được thả lỏng hơn nhiều.
Đối với hắn, Nguyên Tội Thiên Tôn chính là người đại diện cho sự tồn tại cực mạnh trong vũ trụ. Có lão tổ ở đây thì dĩ nhiên bản thân hắn sẽ an toàn.
Không chỉ Hiên Viên Thần Phong mà đám người Cơ Lạc Tuyết, Khổ Đăng cũng thở phào một hơi. Không cần biết Đại Thế Giới này có phải là cạm bẫy hay không, chỉ cần nhìn thấy trưởng bối nhà mình xuất hiện thì sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Lần này không chỉ Nguyên Tội Thiên Tôn tới, mà Phong lão đầu, Thần Dụ Thiên Tôn và Lôi Phạt Thiên Tôn đều xuất hiện!
Với tình hình này, hẳn là họ đã giải quyết xong toàn bộ phiền phức do Vu tộc thượng cổ tạo ra trong vũ trụ. Nhưng kể cả Phong lão đầu vẫn luôn ôn hòa thì sắc mặt lúc này cũng hết sức lạnh lùng, nghiêm nghị. Xem ra, phiền phức còn lớn hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Nguyên Tội Thiên Tôn nhìn lướt qua mấy vị Đạo Tử, sau khi xác định số người liền thản nhiên nói: “Đưa bọn họ đi.”
Lôi Phạt Thiên Tôn nâng ống tay áo lên, trong ống tay áo kia có một túi càn khôn, lập tức hút đám người Hiên Viên Thần Phong vào trước.
Khi đến lượt La Chinh, thân hình của hắn lại lách sang một bên, trầm mặt nói: “Ta không đi.”