Sự xuất hiện của ông lão này trong Thiên Vị tộc khiến trong lòng không ít Thiên Tôn vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.
Bọn họ không ngờ trong Thiên Vị tộc lại có một vị thần, điều này sẽ là sự trợ giúp vô cùng lớn.
Nhưng nhìn thấy vị thần Thánh tộc ung dung rời đi, ném con trai ông ta ở nơi này, điều này cũng chứng minh đối phương không để mắt tới vị thần của Thiên Vị tộc này.
Nguyên Tội Thiên Tôn nghe thấy tên nhóc Ma Ha kia nói vậy, bèn mỉm cười: “Cha ngươi chỉ không cho giết ngươi mà thôi, cút cho ta.”
Dứt lời, Nguyên Tội Thiên Tôn lắc trường thương một cái, Ma Ha chỉ cảm thấy hoa mắt, cứ như lúc này có một ngôi sao đập vào ngực hắn, vỡ ra rồi sinh ra lực chấn động lớn, đập bay hắn ra ngoài.
Ma Ha bị thương này đập bay, chín vị Thiên Tôn cũng không nói một lời, đồng loạt bay lên không, đi theo điện hạ của họ.
“Thật sự cứ thả bọn hắn đi như vậy sao?” Nguyên Tội Thiên Tôn cuộn trường thương lại và lạnh nhạt hỏi.
Ông lão nhìn phương hướng bọn họ rời đi, hờ hững nói: “Để bọn họ rời đi đi, giết chết một Đạo Tử Thánh tộc, chúng ta sẽ mất đi tất cả cơ hội, cái này cũng không có lời.”
Đợi đến sau khi đoàn người Thánh tộc rời đi, Phong lão đầu mới giới thiệu ông lão với các Thiên Tôn ở đây.
Thì ra ông lão này chính là đồ đệ thứ ba của thánh nhân, tên là Tinh Vĩ.
Vì tranh chấp giữa thánh nhân, các đồ đệ của thánh nhân đã thương vong gần hết. Nhờ trốn vào thế giới trong cơ thể của thánh nhân, cũng chính là trong vũ trụ này, nên Tinh Vĩ mới thoát được một kiếp, nhưng ông cũng rơi vào giấc ngủ say dài dằng dặc.
Mấy năm trước, Tinh Vĩ có tỉnh lại một lần, đồng thời kích hoạt huyết mạch Thiên Vị tộc.
Thiên Vị tộc cũng là do các môn đồ đã sắp đặt sẵn. Vào một thời điểm nhất định, sau khi được kích hoạt, tộc Thiên Vị sẽ phát triển theo quỹ đạo được thiết lập sẵn.
Trong đó lão tộc trưởng là một vòng, Chân Long là một vòng khác, Chư Thần Vô Niệm là một vòng, La Chinh là vòng quan trọng nhất.
Nhưng ban đầu, các đệ tử của thánh nhân dự định coi La Chinh là một quân cờ ẩn, hy vọng hắn sẽ trưởng thành trong bóng tối, mà Hiên Viên Thần Phong là một quân cờ sáng, những Đạo Tử khác thì phụ trợ cho Hiên Viên Thần Phong.
Nhưng khi hành động, rốt cuộc vẫn xuất hiện không ít sai sót, bản lĩnh của các đồ đệ đó có lớn hớn nữa cũng không thể không lộ chút sơ hở.
Thế là La Chinh giành được hạng nhất, cuối cùng chỉ có thể để Lạc Tích Huyên trở thành quân cờ ẩn.
Nhưng tốc độ thúc đẩy kế hoạch nhanh như vậy đã khiến Tinh Vĩ đại nhân và lão tộc trưởng không thể cân nhắc quá nhiều, bây giờ cứ đưa mấy người La Chinh vào cấm địa Luyện Thần trước rồi tính sau.
Nếu không thì dù bố trí nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng công thôi.
Trận đại náo này của Thánh tộc khiến các Thiên Tôn cảm thấy nguy cơ càng thêm mãnh liệt, nhất là bốn Thiên Tôn cầm đầu Chư Thần Vô Niệm. Hiên Viên gia, Liệt gia, Cơ gia, Quý gia đều là con cháu của đệ tử thánh nhân. Nếu Thánh tộc chiếm cứ vũ trụ, có lẽ có thể lưu lại thế lực khác, nhưng chắc chắn sẽ tiêu diệt bốn gia tộc lớn này.
Mấy ngày sau, các Đạo Tử rời khỏi vũ trụ, được đưa đến cấm địa Luyện Thần.
Theo lời lão tộc trưởng, cấm địa Luyện Thần là một nơi hết sức phức tạp.
Đầu tiên, thế giới này được xây dựng rộng lớn vô biên, nó không thuộc về vũ trụ, nhưng cũng thuộc thế giới trong cơ thể của thánh nhân.
Nhưng thế giới trong cơ thể này lại tập trung võ giả đến từ Thần Vực cũng như từ thế giới trong cơ thể của các thánh nhân khác, trong đó vàng thau lẫn lộn, chủng tộc gì cũng có.
Cấm địa Luyện Thần này cũng là một chỗ rèn luyện tuyệt vời.
Mười Đạo Tử được truyền tống cùng lúc, hơn nữa lần truyền tống này không phải là mở ra con đường truyền tống theo ý nghĩa bình thường.
Con đường truyền tống chỉ là sử dụng quy tắc không gian rút ngắn không gian vô cùng xa xôi, giảm nó xuống, nhưng trên thực tế vẫn tồn tại khoảng cách...
Thế nhưng lần truyền tống này, La Chinh chỉ chớp mắt một cái đã đi tới một thế giới xa lạ, hắn biết nơi này đã không phải là vũ trụ nữa.
“Động, hang động?”
La Chinh ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện hình như mình đang ở trong một hang động khổng lồ.
Nói là “khổng lồ” là vì La Chinh đã không thể hình dung hang động này lớn đến mức nào. Mái vòm của hang động này dường như kéo dài vô tận, độ cao từ mặt đất đến đỉnh động, e là tương đương với độ cao từ Đại Giới trong vũ trụ đến các vì sao.
Hang động khổng lồ này đã không thể gọi là hang động, mà là một thế giới.
Hình như trên đỉnh hang động có vô số đốm sáng li ti. Đốm sáng bám vào nóc hang, lại không ngừng chớp tắt, liên tục chuyển đổi từ tối sang sáng. Cho nên thỉnh thoảng, nóc hang khổng lồ này lại nổi lên biển ánh sáng rực rỡ, sặc sỡ lóa mắt.
Cũng chính những đốm sáng này đã mang tới ánh sáng cho hang động khổng lồ này, những ánh sáng này chính là mặt trời trong hang động.
Bởi vì khoảng cách quá xa, La Chinh không nhìn rõ rốt cuộc những đốm sáng kia là cái gì. Nhưng La Chinh đoán, chắc là một loại sinh linh nào đó bám vào nóc hang động, hơn nữa khoảng cách xa như thế mà còn có thể phát ra ánh sáng chói lọi như vậy, có lẽ kích thước của sinh linh này cũng không nhỏ. Nói không chừng mỗi đốm sáng nhìn như nhỏ bé kia có thể có kích thước xấp xỉ một ngôi sao.
Những đốm sáng đó cũng không phải mục đích tìm kiếm của La Chinh lần này.
Lần này tiến vào cấm địa Luyện Thần, chính là muốn tăng lên tu vi với tốc độ nhanh nhất.
Ma Ha cũng là Đạo Tử, chỉ còn cách một bước là có thể trở thành thần. Nếu hắn có thể trở thành thần, mới có tư cách đi cứu vớt vũ trụ.
Về phần ai đúng ai sai, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Địa điểm La Chinh được đưa đến vô cùng hoang vu, dường như nó nằm ở một chỗ trên sa mạc bằng phẳng. Nhưng phía dưới sa mạc này có vẽ vô số thần văn.
Điều khiến La Chinh kinh ngạc là, trình độ của những thần văn này rất cao, gần như đều là hắn chưa từng biết đến.
La Chinh thấy trình độ thần văn mà Thanh Long truyền dạy cho mình đã vô cùng lợi hại rồi, nhưng lúc này hắn tùy tiện liếc một cái, lại phát hiện những thần văn Thanh Long ghi chép còn không bằng một phần trăm những thần văn này.
“Thần văn trong cấm địa Luyện Thần này đặc biệt phát triển.” La Chinh kết luận như vậy.
Nhưng hắn cũng không bận tâm nhiều, mà nhanh chóng rời đi theo sa mạc.
Trước khi tiến vào cấm địa Luyện Thần, lão tộc trưởng từng nói qua một lần những điểm cần chú ý trong cấm địa Luyện Thần.
Trong cấm địa Luyện Thần có vô số điểm truyền tống, bọn họ có thể sẽ xuất hiện ở bất cứ nơi nào, nhưng dù xuất hiện ở đâu, trước tiên chính là che giấu bản thân cho tốt.
Cấm địa Luyện Thần là một thế giới khá tàn khốc, đồng thời, nếu chết trong đó sẽ không thể sống lại, cho nên muốn ở trong đó tiếp nhận thí luyện, bước đầu tiên đó là phải sống sót...
Cũng may sa mạc này vô cùng hoang vu, La Chinh nhanh chóng băng qua nó. Tốn nửa canh giờ mới đi hết sa mạc, mà lúc này trước mắt La Chinh là một khu rừng rậm màu xám. La Chinh quan sát cẩn thận, mới phát hiện rừng rậm này được tạo thành từ những tảng đá.
La Chinh tới gần một gốc cây trong đó, nhẹ nhàng nhảy lên. Lúc trở lại trên mặt đất, trong tay hắn đã cầm một nhánh cây bị bẻ gãy.
Dù quan sát tỉ mỉ như thế nào, từ vỏ cây, đến thân cây, đến lá cây phủ kín đường vân cũng đều là đá.
Thật ra cây cối biến thành đá cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, ví dụ như hóa thạch thường thường chính là do các sinh linh biến thành sau một khoảng thời gian dài. Có thể vì một số nguyên do nào đó mà rừng cây này mới hóa thành đá.
Nhưng từ trong thân cây này, La Chinh lại cảm nhận được sức sống đang từ từ mất đi. Hắn có thể xác định, khu rừng đá này vẫn đang trưởng thành, chúng sinh ra đã là đá.
“Trong cấm địa Luyện Thần, bất kỳ việc gì trái với lẽ thường cũng có thể phát sinh, đừng quá ngạc nhiên. Trên thực tế, thế giới trong cơ thể của mỗi thánh nhân đều không giống nhau...”
Đây là căn dặn của Phong lão đầu.
Sau khi La Chinh quan sát một lúc, bèn đặt nhánh cây kia về chỗ cũ rồi lặng lẽ chui vào trong rừng đá.
Nhưng La Chinh không biết rằng, ngay khi hắn tiến vào trong rừng rậm, từ một chỗ nào đó trong rừng rậm, có một con quái vật khổng lồ đã để mắt tới hắn.