Bách Luyện Thành Thần

Chương 1466





Trong khu rừng đá hầu như không có bất cứ động tĩnh nào.

Khi La Chinh đi vào, hắn vẫn duy trì cảnh giác cao độ.

Nơi này không phải vũ trụ, La Chinh không thể sử dụng chuyển dời sức mạnh. Quan trọng hơn là, nơi này còn có dân bản địa của cấm địa Luyện Thần và võ giả đến từ Thần Vực.

Trong rừng đá, cho dù là cây cối cao lớn hay cỏ dại thấp bé thì hầu hết đều có hình thái là tảng đá.

Thỉnh thoảng, La Chinh giẫm lên một cái, cỏ dại lập tức đứt gãy.

Nhìn lộ trình đằng trước, La Chinh đoán cũng phải khoảng bốn năm trăm dặm đường, mất khoảng hai canh giờ. Nếu bay trên trời thì lộ trình này đối với La Chinh mà nói chỉ tốn vài hơi thở. Nhưng hắn chưa quen với địa hình nơi đây, nếu chẳng may bại lộ mình trên không thì sẽ là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Sắc trời tối dần, La Chinh thấy ánh sáng trên mái vòm của hang động chậm rãi trở nên ảm đạm. Hiển nhiên, cấm địa Luyện Thần cũng có phân biệt ban ngày và ban đêm.

Nhưng ban đêm xuống rất nhanh, chỉ qua mấy hơi thở mà xung quanh đã từ sáng chuyển sang bóng tối, không có chút quá độ nào.

Bóng tối này ngược lại không cản trở phạm vi cảm giác của La Chinh. Ánh sáng màu xanh lóe lên trong mắt hắn, thế giới tối tăm xung quanh dần dần trở nên rõ ràng.

“Tiếp tục đi tới.”

Lúc này, La Chinh muốn gặp phải một vị võ giả nào đó, để tìm hiểu tình huống thế giới này cho rõ ràng.

Nhưng trong nháy mắt bóng tối vừa giáng xuống, La Chinh lập tức cảm nhận được mặt đất bắt đầu rung động.

“Bịch bịch bịch...”

Tiếng bước chân to lớn giẫm trên mặt đất, tạo thành những cái hố sâu.

Phía trước cách La Chinh không xa, một “ngọn núi lớn” đang chậm rãi di chuyển. Con quái vật khổng lồ này có thân hình cao mấy nghìn trượng, nhưng đầu lại nhỏ vô cùng.

Quái vật khổng lồ đi được một đoạn đường liền dừng lại, duỗi cái đầu bé tẹo của mình dò xét khu rừng đá đằng trước, sau đó mở cái miệng rộng, bắt đầu ngoạm lấy thân cây và lá cây.

“Tảng đá cũng ăn.” Khoảng cách giữa La Chinh với con quái vật khổng lồ này chẳng qua chỉ có năm sáu trượng mà thôi. Cảnh tượng trước mặt khiến hắn thấy vô cùng kỳ quái.

Nhưng ngẫm lại, bên trong những tảng đá này có ẩn chứa lực sinh mệnh. Dưới cái nhìn của hắn, chúng cũng giống như những tảng đá, vừa cứng vừa giòn, nhưng trong mắt các sinh linh của cấm địa Luyện Thần, đây chính là thức ăn thiên nhiên của chúng.

Trong quá trình tiến hóa của các sinh linh, bọn chúng lại quên tiến hóa trí tuệ của mình. Chúng chỉ có thân hình cao lớn, nhưng không hề có tính tranh đoạt, tính tình rất ôn hòa.

Chỉ là trong thế giới tự nhiên, sinh linh tính tình ôn hòa đã định trước sẽ phải trở thành thức ăn của kẻ khác.

Trong màn đêm bỗng truyền đến tiếng kêu khàn khàn. Toàn bộ rừng đá náo nhiệt hẳn lên, đồng thời còn vang vọng một vài âm thanh kỳ lạ. La Chinh không hiểu chúng nói gì, nhưng hắn có thể khẳng định, sinh linh trong bóng tối là vật có trí tuệ.

Mặc dù đầu óc của thú dữ giống như ngọn núi lớn kia ngu si nhưng không phải quá ngu xuẩn. Sau khi nghe được âm thanh huyên náo kia, thân hình cao lớn của nó bắt đầu biến đổi.

Biên độ sải bước của nó tương đối lớn. Nếu nó dốc toàn lực để chạy, tất nhiên là tốc độ sẽ không chậm. Nhưng trong lúc nó chậm rãi điều chỉnh phương hướng, những cái bóng trong khu rừng đá càng lúc càng gần, đồng thời còn nhảy lên mình con thú dữ như ngọn núi lớn kia.

La Chinh hoàn toàn che giấu hơi thở của mình trong bóng tối. Hắn nhìn thấy rõ ràng lai lịch của những thứ kia, hình như đó là mấy con khỉ còn cao chưa đến nửa thước.

Những con khỉ này và khỉ mà La Chinh hay thấy hơi khác nhau, ít ra cũng không quá “xấu”.

Có không ít sinh linh thế này nhảy qua xung quanh La Chinh. Giữa chúng phân công rất rõ ràng. Con nào to thì xua đuổi thú dữ khổng lồ, con nào hành động tương đối nhanh thì nhanh chóng leo lên thân hình khổng lồ kia, bắt đầu hướng đến cổ của nó.

Không bao lâu sau, La Chinh nghe thấy yêu thú to lớn tru lên một tiếng, sau đó ngã xuống bên cạnh, tựa như một ngọn núi sập xuống, khiến mặt đất run lên trong nháy mắt.

Thân hình cao lớn như vậy, đối với những sinh linh thấp bé mà nói, giống như một “núi thịt” thật lớn. Đám sinh linh kia bắt đầu lột lớp da thịt dày, tiến hành phân chia những thứ dưới da một cách rất có trật tự.

La Chinh quan sát một hồi, sau đó chuẩn bị rời đi.

Những sinh linh này đều là “dân bản xứ” của cấm địa Luyện Thần, nhưng trong tình huống chưa tinh thông ngôn ngữ, nếu La Chinh tùy tiện xuất hiện sẽ chỉ đổi lấy sự tấn công. Mục tiêu của hắn là tìm loài người, cho dù là Yêu Dạ tộc, Ma tộc hay thậm chí là Cự Nhân tộc cũng được...

Tổng thể mà nói, cấm địa Luyện Thần không nguy hiểm như trong tưởng tượng.

Thân hình La Chinh lặng yên lóe lên, chui vào khu rừng đá. Hắn dự định tiếp tục thăm dò đằng trước.

Nhưng trong nháy mắt La Chinh ẩn vào khu rừng đá, bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang rất nhỏ. Mặc dù tiếng vang đó cực kỳ nhỏ nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn tung người lần nữa, nhanh chóng lướt đi trong rừng. Sau khi lựa chọn một thân cây, hắn dừng lại phía trên đó.

Vèo vèo...

Hai âm thanh cực nhẹ lại vang lên lần nữa.

La Chinh nhướng mày, trường kiếm nhẹ nhàng lắc một cái, một luồng kiếm quang hình cung chém ra.

Lấy La Chinh làm tâm điểm, tất cả rừng đá trong phạm vi ba mươi dặm đằng sau đều bị chém nát.

Vèo vèo vèo...

Thứ đi theo La Chinh không còn chỗ ẩn núp, lúc này nó bèn vỗ cánh bay cao.

“Một con dơi lớn?” La Chinh sững sờ.

Thứ này toàn thân đen sì, cánh thịt cũng màu đen, hành động vào ban đêm rất yên ắng.

Khi cánh của con dơi này mở ra, chỉ sợ cũng phải đến bảy tám trượng.

Ngoại trừ những con giống khỉ mà La Chinh nhìn thấy lúc trước, sinh linh ẩn núp trong rừng đá con nào cũng to lớn.

Không phải thế giới bên ngoài Tiên Phủ đó chứ?

Trong khu rừng bên ngoài Tiên Phủ cũng có những sinh linh vô cùng to lớn. Nhưng ngay cả cây cối của thế giới bên ngoài Tiên Phủ cũng cao đến mức khó mà tưởng tượng nổi, La Chinh nhanh chóng phủ định suy đoán này.

Nếu hắn đoán không sai, thế giới bên ngoài Tiên Phủ hẳn là một nơi nào đó ở Thần Vực, mà cũng có thể không phải Thần Vực.

Vèo vèo vèo...

Mấy con dơi xẹt qua trên không trung, chỉ thấy bóng đen chợt lóe lên, sau đó biến mất trong nháy mắt, rồi dùng tốc độ cực nhanh không ngừng bao vây La Chinh.

Mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi phạm vi giám sát của La Chinh. Hắn cầm trường kiếm trong tay đứng im tại chỗ. Nếu những con dơi khổng lồ này dám tập kích hắn, hắn sẽ giết chúng trước tiên.

Nhưng dường như linh trí của mấy con dơi khổng lồ này không thấp. Bọn chúng kiêng kỵ trường kiếm trong tay La Chinh, nên không chịu cùng nhau tiến lên.



La Chinh cứ như vậy mà giằng co một phen, sau đó hắn lười dây dưa với bọn chúng, nên bèn tăng tốc trong bóng đêm, không ngừng lao về phía trước.

Hắn cứ như vậy mà tiến lên, đám dơi khổng lồ cũng như thế, chúng theo sát phía sau lưng La Chinh, cũng không đến gần, mà vẫn luôn duy trì một khoảng cách an toàn.

“Không biết những con dơi này có mục đích gì.” Trong lòng La Chinh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Sau khi La Chinh tiến lên thêm ba bốn trăm dặm, hắn đã đi đến cuối của khu rừng đá. Lúc này, đám dơi khổng lồ dừng lại không tiến lên thêm. Bọn chúng vẫn muốn đi theo La Chinh, nhưng dường như e ngại thứ gì đó đằng trước, cứ xoay quanh trên đỉnh đầu La Chinh không thôi.

“Phía trước có thứ gì đáng gờm sao?”

Thú dữ chỉ là định nghĩa của vũ trụ. La Chinh cũng biết, sinh linh trong cấm địa Luyện Thần không thể đơn thuần quy chung với thú dữ được.

Những sinh linh này có ý thức lãnh địa rất mạnh, nếu bọn chúng không chịu tiến lên, vậy nhất định phía trước thuộc về lãnh địa của sinh linh khác.

La Chinh cũng không quá do dự, mà tiếp tục đi một mình. Tổng thể mà nói, sinh linh mà hắn gặp trong cấm địa Luyện Thần cũng không quá cường đại, ít ra trong giai đoạn hiện tại chưa tồn tại thứ có thể uy hiếp được tính mạng của La Chinh.

Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, La Chinh đã phải gạt bỏ nó.

Sau khi qua khỏi khu rừng đá, xung quanh mới có vẻ bình thường. Mặc dù đều là những loại hoa cỏ cây cối không biết tên, nhưng rất xanh um tươi tốt, cảm giác tốt hơn rất nhiều so với rừng đá kia.

La Chinh vừa mới bước vào khu rừng rậm đã nghe được tiếng vó ngựa truyền đến.

La Chinh nhìn thấy một con ngựa nhỏ màu trắng đang chạy trên đường. Con ngựa này nhìn rất đẹp đẽ lạ thường, đầu ngựa còn có một cái sừng bén nhọn.

“Độc Giác Thú?”

Ánh mắt La Chinh ngưng lại, biểu hiện không còn nhẹ nhõm giống như lúc trước. Bởi vì con ngựa này đang chở một cô gái, có tu vi Thần Biến Cảnh cấp cao.

Ngoại trừ cô gái này, phía sau còn có một số võ giả tu vi không thấp, trong đó còn có cường giả Giới Chủ.