Cuộc sống trong Băng Sơn tộc chính là: Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ...
Lúc này phần lớn đàn ông trưởng thành đều đã ra ngoài đi săn, nhưng cũng có người già và đàn ông trưởng thành ở lại trông coi làng xóm.
Đứa bé Băng Sơn tộc kia gọi một vị trưởng lão trong tộc tới.
Trưởng lão này gầy như que củi, râu bạc ở bên mép rủ xuống dài hơn một trượng, nhìn giống như một cây trúc cao lớn.
Dù vậy, trưởng lão Băng Sơn tộc vẫn bước đi như bay dưới sức hút mạnh mẽ ở đây, không nhìn ra vẻ già yếu chút nào.
Tuy La Chinh đang hấp thu dị hỏa, nhưng thần trí vẫn hết sức tỉnh táo. Thấy trưởng lão của Băng Sơn tộc đến đây, trong lòng hắn cũng thầm cảnh giác.
Hình như trong Băng Sơn tộc này không thể nói lý lẽ được. Nếu như xui xẻo đụng chạm đến đối phương thì không hay.
Sau khi trưởng lão kia nhìn thấy ngọn lửa này thì cũng hơi sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hình như rất kiêng dè ngọn lửa này. Nhưng lại thấy La Chinh đang điên cuồng hấp thu dị hỏa, trong cặp mắt già nua kia liền có vẻ lạ thường!
“Cát cơ, tác lạp đa...”
Không biết ông lão này nói cái gì, sau đó vội vã rời đi rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, trong Băng Sơn tộc đã có một đám đông các trưởng lão ào ào chạy ra...
Lúc trước, La Chinh không hề phát hiện ra Băng Sơn tộc có nhiều người già như vậy. Bây giờ vây quanh trước mặt hắn đã có hơn sáu mươi ông lão của Băng Sơn tộc rồi!
Cả đám trưởng lão cao như sào tre liền tụ tập trước mặt La Chinh, nói liến thoắng gì đó không rõ.
Vài đứa trẻ tương đối nghịch ngợm thì quan sát một lát, có lẽ cảm thấy ngọn lửa trên người La Chinh không nguy hiểm lắm nên định cầm gậy tới nhóm lửa. Chỉ có điều chúng nhanh chóng bị các trưởng lão kia kéo lại, ném bay đi.
“Ầm ầm...”
“Cáp la y tạp!”
“Lạc lạc!”
Nói rồi lại nói, giọng của các ông lão này càng lúc càng lớn. Đúng là khi người Băng Sơn tộc gào lên thì đất cũng phải nứt, núi cũng phải lở.
Lỗ tai của những võ giả Thần Biến Cảnh đang nằm trên mặt đất cứ ù ù. Nếu mấy ông lão này hướng về một ngọn núi lớn mà hét lên như vậy thì sợ rằng có thể trực tiếp khiến núi lở ấy chứ.
Trong ngọn lửa, La Chinh nắm bàn tay nhỏ nhắn của Hàm Lưu Tô đang nằm trên mặt đất, hai bên cũng liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên chẳng hiểu gì cả. Họ hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ của Băng Sơn tộc, cũng không biết vì sao đám người này lại cứ tranh luận không thôi như vậy!
“Cạc cạc!”
Ngay vào lúc này, một vị trưởng lão dẫn đầu đột nhiên vung cây gậy trong tay lên.
Khuôn mặt ông lão đầy vẻ uy nghiêm, hình như có địa vị khá cao trong Băng Sơn tộc. Lão vung gậy lên, trong nháy mắt tất cả đều im bặt, hiện trường lập tức yên tĩnh!
Sau đó ông lão này chống cây gậy đi về phía La Chinh, mở miệng nghiêm nghị hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Giờ đây việc luyện thể của La Chinh đã đến gần giai đoạn cuối, khao khát về lửa của thân thể cơ bản đã được thỏa mãn. Song, Hàm Lưu Tô vẫn không ngừng phóng dị hỏa. Nàng còn chưa thể thu phát tự nhiên được... Để nàng đốt thêm chút nữa cũng không vấn đề gì.
Nghe thấy lời của trưởng lão này, trái tim La Chinh cũng đánh “thịch” một cái. Nhìn dáng vẻ thì trưởng lão này không có ý tốt. Chẳng lẽ mình đã phạm phải điều kiêng kỵ gì rồi? Lúc này hắn cũng chỉ có thể thành thật trả lời: “Tại hạ là La Chinh.”
“La Chinh? Khà khà, tên rất hay...” Ngoài dự liệu của La Chinh, sắc mặt và giọng điệu của trưởng lão này quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bỗng nhiên vô cùng hòa nhã.
Ngay cả Hàm Lưu Tô bên cạnh cũng chẳng hiểu ra sao. Theo lý mà nói thì chẳng phải mấy lão này nên có hứng thú với dị hỏa của nàng hơn sao? Sao ông ta lại chỉ quan tâm đến La Chinh?
Song ông lão chỉ ghi nhớ tên của La Chinh, sau đó liền cáo từ, dẫn đám trưởng lão lũ lượt rời khỏi...
Cũng không biết họ có tính toán gì không. Dù sao La Chinh và Hàm Lưu Tô cũng thảo luận một hồi mà chẳng có được đáp án.
Một lúc lâu sau, dị hỏa vô danh của Hàm Lưu Tô rốt cuộc cũng hết. Ngọn lửa trên người La Chinh vẫn không ngừng bốc cháy, nhưng không được bổ sung thêm nên cũng bắt đầu tắt dần!
Đợi sau khi ngọn lửa kia tắt lụi, quần áo La Chinh La Chinh đã cháy sạch, đến tro cũng không còn sót lại tí nào.
Hàm Lưu Tô “í trời” một tiếng, sau đó liền nhắm hai mắt lại... Quần áo của nàng được may từ Thủy Lưu Tuyến cực kỳ quý báu trong Thần Vực. Thủy Lưu Tuyến không phải là vật chất mà nó là một loại ánh sáng đặc biệt. Loại ánh sáng này vừa có cảm giác, lại có thể dùng để may quần áo và phụ kiện, rất thịnh hành trong Thần Vực!
Đương nhiên, giá thành của nó cũng khá cao. Bởi vì loại Thủy Lưu Tuyến này thay đổi một phần quy tắc “ánh sáng” mà ra, người hiểu được thủ pháp này cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Quần áo được may bằng Thủy Lưu Tuyến không bám bụi, không nhiễm bẩn, cho dù trải qua vô số năm vẫn sáng bóng như mới!
Mỗi lần dị hỏa bốc ra, quần áo trên người của một cô gái như nàng sẽ bị đốt sạch sẽ, không mảnh vải che thân, như vậy quả thực không ra thể thống gì. Thế nên ca ca nàng quả thực đã tốn không ít tâm tư mới lấy được bộ quần áo này cho nàng...
Nhưng La Chinh làm gì có thứ này?
Mỗi lần bị dị hỏa thiêu đốt, cả người hắn đều bị đốt sạch trơn, quả thực hơi bất nhã. La Chinh cũng cảm thấy hết sức lúng túng.
Trước đây La Chinh từng bị dị hỏa thiêu đốt một lần, nhưng lúc đó hắn có thể nhanh chóng thay một bộ quần áo.
Còn bây giờ hắn hành động bất tiện, trong tình huống không thể nhúc nhích thì việc mặc quần áo quả là một chuyện khó khăn. Song, ngón tay hắn nhẹ nhàng động một cái, kích hoạt nhẫn tu di trên đầu ngón tay. Từ đó lấy ra một tấm thảm, lại dùng phương pháp chân nguyên hóa hình để trùm tấm thảm lên trên người mình...
Hai người cứ thế nằm dưới bầu không khí xấu hổ, không biết nên nói gì. May mà La Chinh còn cẩn thận thu tay về, chứ cứ cầm tay người ta suốt như vậy thì quả thực không thích hợp cho lắm.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Hàm Lưu Tô lại có một cảm giác hơi mất mát.
Nguồn :
Sau khi luyện thể bằng dị hỏa lần này, trong thân thể La Chinh truyền tới một cảm giác rất đặc biệt!
Mỗi lần luyện thể trước đây, La Chinh liền cảm nhận được sức chống đỡ của thân thể mình tăng lên mấy lần, giống như thay da đổi thịt, nhận được một thân thể hoàn toàn mới.
Nhưng lần này La Chinh lại có thêm một cảm giác kỳ quái, giống như hắn có thể kiểm soát được từng thớ thịt, từng đốt xương trên toàn thân... Bắp thịt của con người do thần kinh điều khiển, mà thần kinh thì tập trung trong cột sống, sau đó xuôi theo cột sống mà tụ tập lại trong óc, được linh hồn của bản thân điều khiển!
Nhưng trong thân thể vẫn luôn có một số bộ phận không hề có dây thần kinh phân bố, cho nên dù luyện thể thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể điều khiển được từng bắp thịt. Ví dụ như con người không thể điều khiển được tim của mình lắc sang phải, lắc sang trái, cũng không thể khiến dạ dày co dãn tự do.
Chỉ có điều, lúc này dường như La Chinh phát hiện ra bản thân mình có thể làm được điều đó!
Năng lực kỳ quái này khiến hắn cảm thấy rất khác lạ, cũng cảm nhận được mình càng lúc càng phát triển theo hướng của quái vật...
Song bởi vì khó có thể nhúc nhích nên hắn cũng không thể nghiệm chứng hết được. Bản thân hắn cũng không thể xem kỹ, sau khi thân thể của mình hấp thu những dị hỏa này thì đã đạt tới trình độ nào, chỉ có thể để tìm cơ hội sau.
Cũng may sau khi luyện thể lần này, La Chinh rõ ràng cảm nhận được sức chống đỡ của cơ thể của mình đã tăng lên nhiều, thậm chí sức lực cũng tăng lên không ít. Mượn lực vảy rồng, La Chinh càng lúc càng tiến gần đến thời điểm có thể bò dậy hoàn toàn.
Khi màn đêm buông xuống cũng chính là thời khắc gian nan nhất trong một ngày.
Hương Độ Ách tràn ngập, thịt quay của người Băng Sơn tộc cũng bắt đầu tỏa hương.
La Chinh liền chuẩn bị kéo căng thần kinh để nghênh đón thử thách tàn khốc này. Nhưng ngay vào lúc này, lại có hai người Băng Sơn tộc đi tới trước mặt La Chinh.
Hai thanh niên Băng Sơn tộc này nói mấy câu, sau đó kéo La Chinh khỏi mặt đất!
“Các ngươi làm gì thế?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.
Hai thanh niên Băng Sơn tộc này không trả lời, cứ thế nâng hắn lên, đi về phía quảng trường khổng lồ của bộ lạc.
Giữa không trung, La Chinh lắc trái, lắc phải, tầm mắt không ngừng liếc nhìn. Lúc này hắn mới phát hiện, rất nhiều người Băng Sơn tộc đang dõi theo mình, trong ánh mắt đều đầy vẻ khác thường!
Hắn không nhịn được mà nuốt nước bọt, phát hiện ra khoảng cách giữa mình và những đống lửa kia càng lúc càng gần. Nhưng trong lòng hắn lúc này lại kháng cự. Không phải là muốn mổ mình ra để ăn đó chứ?
Thực đơn của Băng Sơn tộc này quá phong phú, các loại thú dữ dũng mãnh ngang Giới Chủ, thậm chí còn cả các loại sâu độc hiếm có đều bị họ xách về ăn, thế nên dù có ăn hắn cũng không phải là chuyện gì lạ...
Đang nghĩ như vậy thì hai thanh niên kia đã khiêng hắn đến trước một đống lửa.
Lửa đốt từ gỗ Độ Ách này rất ác liệt, bởi ngọn lửa bình thường không thể nướng chín được thịt của thú dữ cấp Giới Chủ. Còn cách đống lửa này khoảng mười trượng, La Chinh đã cảm nhận được hơi nóng hừng hực của nó!
Sau khi tới trước đống lửa, La Chinh liền cảm thấy có hai cú lắc cực mạnh, cả người hắn cứ thế rơi vào trong đống lửa!
“Thực sự định nướng ta sao?” Đây là suy nghĩ cuối cùng của La Chinh trước khi rơi vào đống lửa.