Mặc dù lửa đốt từ loại gỗ Độ Ách này rất lợi hại nhưng nó lại không thể làm La Chinh bị thương.
Chẳng qua khi cả người La Chinh rơi vào đống lửa này thì hương Độ Ách nồng nặc kia lại xộc vào mũi hắn...
“Lách tách...”
Thân thể hắn đè xuống, mấy thân cây khô giòn phía dưới không ngừng sụp. Cuối cùng, La Chinh liền bị đống than củi đốt đỏ kia phủ lên!
Rất nhiều người Băng Sơn tộc cùng vây xung quanh, quan sát động tĩnh của La Chinh dưới đống lửa!
Rõ ràng những người Băng Sơn tộc này đã biết được bản lĩnh chịu lửa của La Chinh, nên bây giờ mới lấy La Chinh làm thí nghiệm.
Sau khoảng nửa nén nhanh, có người gạt than củi trên người La Chinh ra. Sau khi thấy thấy La Chinh vẫn nguyên vẹn không hề bị tổn hại thì lại kéo hắn ra rồi lập tức quay qua một bên!
“Sái lạp nha!”
“Hồng đáp!”
“...”
Những người Băng Sơn tộc này nói chuyện một lúc, sau đó hình như cho ra được một kết luận nào đó rồi không ít người lần lượt tản đi.
Lúc này La Chinh cũng chú ý thấy không ít võ giả của những chủng tộc khác trong Băng Sơn tộc. Thậm chí hắn còn nhìn thấy một võ giả Ma tộc ở trong đó.
Đồng thời, hình như trên quảng trường lớn này cũng chia ra theo cấp bậc.
Tất cả các đống lửa đều được dựng lên dựa vào sự phân bố của những rãnh máu trên mặt đất. Nhóm võ giả của Băng Sơn tộc đều tụ tập ở lớp trong cùng, còn bên cạnh hơn mười đống lửa ở lớp ngoài là không ít võ giả ngoại tộc.
Đương nhiên một số võ giả ngoại tộc cũng có thể tiến vào lớp bên trong, nhưng tu vi của những võ giả ngoại tộc kia tương đối mạnh, đều là Giới Chủ!
Còn La Chinh vừa rồi lại bị ném vào trong đống lửa khổng lồ ở ngay chính giữa quảng trường này.
“Ngồi dậy!”
Một người Băng Sơn tộc có vóc dáng cường tráng đối mặt với La Chinh mà nói.
Dưới sức hút này mà muốn ngồi được hẳn hoi thì vẫn là một thử thách đối với La Chinh.
Song vừa rồi hắn đã luyện thể thành công nên cường độ và sức mạnh đều được tăng lên không ít. Sau khi mượn sức mạnh của vảy rồng, hắn lại dốc hết sức, gắng gượng ngồi dậy, nhưng lại không dám nhúc nhích. Mới chỉ ngồi thẳng thôi mà hắn đã lảo đảo muốn ngã, như thể chỉ cần cựa quậy một chút thôi là sẽ lại ngã sấp xuống vậy.
Tráng sĩ Băng Sơn tộc lực lưỡng kia có bộ lông ngực rậm rạp, trên đầu vai đeo một miếng lót màu vàng kim, trên miếng lót ấy chạm trổ một chiếc đầu sói tinh xảo! Trên đầu sói này còn có ba cái gai sắc nhọn đâm ngược lên. La Chinh nhìn không ra vật này được chạm trổ hình của loài sói nào.
Sau khi La Chinh đứng lên, người Băng Sơn tộc kia cũng ngồi đối diện với hắn.
“Bộp bộp!”
Hắn vỗ tay mấy cái, liền có người Băng Sơn tộc bưng tới một cái mâm lớn ra. Trong cái mâm này đựng hai quả tim to bự, còn cao hơn cả La Chinh lúc đang ngồi, không biết lấy ra từ trong cơ thể loài thú nào.
Hiển nhiên trái tim này cũng đã được nướng trên lửa rồi, bề mặt đã chảy mỡ, bốc lên hơi nóng hầm hập, mùi thịt và mùi máu tanh quyện lại với nhau! Thần kỳ hơn chính là trái tim này vẫn còn hơi nảy. La Chinh vẫn có thể nhìn thấy máu màu xanh lá nhạt chảy ra từ miệng vết cắt!
Đây là tim của loài thú nào? Sau khi bị móc ra, còn bị nướng một lần, vậy mà vẫn đang còn đập được?
“Keng keng!”
Người Băng Sơn tộc này nhận lấy cái mâm kia, sau đó liền nện xuống trước mặt La Chinh mấy lần.
La Chinh vốn dĩ ngồi còn không vững, nên luồng khí do cái mâm kia nện xuống rồi lại nhấc lên tạo ra lập tức đẩy hắn về phía sau!
“Bịch!”
Hắn ngã ngửa ra sau, gáy bị đập mạnh xuống đất.
“Ha ha ha...”
Xung quanh đống lửa lại truyền đến một tràng tiếng cười to. Đằng xa còn có tiếng cười của một số đứa bé Băng Sơn tộc, chắc là cảm thấy động tác này của La Chinh rất buồn cười.
Song người Băng Sơn tộc này lại giơ tay, nhắc nhở mọi người giữ yên lặng: “Trong những người từ bên ngoài tới, ngươi là người đầu tiên có tu vi Thần Cực Cảnh mà có thể đứng lên được!”
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều thôi cười nhạo.
Người Băng Sơn tộc bọn họ có thể chất đặc biệt, từ lúc còn ở trong bụng mẹ đã phải chịu lực hút biến thái này nên tất nhiên hành động ở đây sẽ rất thoải mái.
Còn nhóm võ giả tiến vào cấm địa Luyện Thần, những người lấy được bùa thử luyện cấp cao nhất đều là nhân tài kiệt xuất, gần như đều có tu vi Thần Biến Cảnh. Tu vi Thần Cực Cảnh rất hiếm thấy, hơn nữa cũng chưa thấy ai có thể bò dậy khi còn ở Thần Cực Cảnh. Ngay cả võ giả Thần Biến Cảnh còn có một số lượng kha khá người không bò dậy nổi.
Mọi người ở đây đều im lặng, La Chinh lại cắn chặt răng, ngọ nguậy, bò dậy!
Người Băng Sơn tộc đối diện kia lại nắm lấy một quả tim trong đó, ném về phía La Chinh...
“Tim của Nghiệt Long, ăn đi!” Người nọ mở miệng nói.
“Bộp!”
Trái tim Nghiệt Long bị nướng nóng hôi hổi cứ thế bay về phía La Chinh!
Khi trái tim này đập tới đây, sợ rằng La Chinh sẽ bị ngã xuống đất lần nữa.
Lần này La Chinh cũng khôn hơn. Lúc trái tim kia còn đang ở giữa không trung, thân thể hắn đã nghiêng về phía trước, làm cho cả người sắp ngã ra đằng trước đến nơi. Thế nên khi trái tim kia bay tới, lại vừa vặn đẩy thân thể hắn về phía sau!
Người Băng Sơn tộc nọ nhìn thấy La Chinh dùng phương pháp như vậy để chống đỡ lực đánh tới, ánh mắt cũng lóe sáng, lộ vẻ tán thưởng.
La Chinh ôm trái tim này trong lòng, chẳng cần biết nó có ngon hay không, cứ thế vùi đầu về đằng trước, há to miệng mà cắn xé!
Hương Độ Ách tác động đã lâu, cảm giác đói trong bụng La Chinh tựa như dao nhọn, cứ thế hành hạ bản thân hắn.
Lúc này hắn lại cắn một miếng, ăn như hổ đói, cố gắng lấp đầy bụng trong thời gian ngắn nhất.
Nhìn qua thì trái tim Nghiệt Long gì đó có vẻ dọa người, La Chinh nằm sấp trên trái tim to lớn này mà vẫn có thể cảm nhận được nó đang đập mạnh. Sau khi nuốt một miếng thịt trên quả tim xuống bụng, hắn chợt cảm thấy trong bụng truyền đến một cảm giác nóng hừng hực. Trong nháy mắt, cảm giác kỳ lạ này liền lan đi khắp toàn thân, khiến mỗi tấc trên cơ thể hắn đều ngập tràn sức mạnh!
“Trái tim Nghiệt Long lại có hiệu quả này!”
La Chinh không hề dừng lại, không cần biết trong miệng đang nhai thứ gì, hắn cứ thế nhắm mắt mà nuốt xuống!
Cắn xé một lúc cũng tạo ra được một vết lõm trên trái tim Nghiệt Long. Đao pháp của Băng Sơn tộc rất lợi hại, cắt quả tim này xuống mà cũng không hề khiến máu tươi bên trong chảy ra hết. Nên khi La Chinh ăn như vậy, máu tươi màu xanh lá bắn ra tung tóe ra, hắn cũng gắng gượng mà uống vào!
Người Băng Sơn tộc sống rất đơn giản. Theo bọn họ, tiềm lực của một võ giả lớn tới mức nào thì chỉ cần nhìn xem sức ăn của người đó.
Đối với võ giả bên ngoài thì việc có thể ăn được hay không cũng không quan trọng. Khi tu luyện võ đạo đến một cảnh giới nhất định thì trực tiếp nhịn ăn, căn bản không cần ăn cơm. Nhưng ở trong Băng Sơn tộc, có thể ăn được hay không lại tương đương với thiên phú mạnh hay yếu.
Chỉ chốc lát sau, La Chinh đã ăn sạch sành sanh cả trái tim Nghiệt Long to như vậy!
“Khà khà, ăn khỏe lắm!”
Người Băng Sơn tộc ở phía đối diện hơi mỉm cười, nắm một túi rượu lên, ném về phía bên cạnh La Chinh!
La Chinh quay đầu qua, trực tiếp cắn mở nút chai trên túi rượu, ngay sau đó liền tu ừng ực như trâu uống nước! Khi hắn nuốt rượu xuống thì mới cảm nhận được độ mạnh của nó. Rượu trong túi giống như những thanh đao nhỏ, cứ thế cắt vào dạ dày của La Chinh!
Song, thân thể La Chinh rất chắc chắn, lục phủ ngũ tạng không phải là điểm yếu của hắn nên cũng coi như không khó chịu lắm.
Ngược lại thì người Băng Sơn tộc bên đối diện và những người khác trong Băng Sơn tộc đều lẳng lặng nhìn chăm chú vào La Chinh, lẳng lặng nhìn túi rượu càng lúc càng xẹp đi.
Người Băng Sơn tộc ngồi ở đối diện La Chinh này chính là tộc trưởng mới nhận chức - Lôi Thiềm!
Người Băng Sơn tộc ham rượu, với thể chất của bọn họ thì rượu mạnh bình thường cũng chỉ như nước lã. Cho nên nhóm võ giả đã ở trong cấm địa Luyện Thần lâu đều biết, nếu như có cách chưng cất rượu tốt thì có thể đổi lấy bùa thử luyện trong Băng Sơn tộc.
Những năm gần đây, quả thực Băng Sơn tộc cũng nắm giữ đủ các phương pháp ngâm rượu kỳ quái. Ví dụ như dùng suối Cửu U Hàn để tạo thành rượu ngưng sương. Rượu được ngưng ở đây trông như sương trắng, ngưng kết thành băng trong phạm vi mấy trượng. Ngoài ra còn có lửa thuần chế rượu từ quả rắn lửa, quả rắn lửa này khi châm lên có thể cháy suốt mười năm!
Nhưng quý báu nhất vẫn là túi rượu bên cạnh tộc trưởng Băng Sơn tộc. Đây là rượu Tuyệt Tâm. Nghe nói là do một người ở Thần Vực tặng phương pháp chưng cất rượu này cho Băng Sơn tộc, dùng máu tươi của các loại dị thú mạnh mẽ để ủ thành rượu.
Rượu này mạnh ngoài sức tưởng tượng!
Người ngoài thì thấy đây không phải là rượu, mà là độc dược mạnh mẽ nhất.
Ngay cả võ giả có tu vi Thần Biến Cảnh mà uống một ngụm thì cũng phải dùng hết sức mới có thể ứng phó, mới có thể luyện hóa được loại rượu này để sử dụng. Chỉ cần hơi sơ suất một chút thôi thì có lẽ sẽ bị xuyên thủng thân thể mà chết.
Mà đó mới chỉ là nhấp một ngụm nhỏ thôi!
Ngay cả bản thân Lôi Thiềm, mỗi ngày cũng chỉ dám uống một ngụm lớn mà thôi.
Lần dầu tiên uống vào, bản thân hắn cũng không chịu nổi sự mạnh mẽ của rượu này. Đến lần thứ hai, rượu dùng máu tươi của cả trăm loại thú mà chế biến thành, ngay cả trong Băng Sơn tộc cũng cực kỳ quý báu. Cho dù là người Băng Sơn tộc cũng hiếm có cơ hội được uống một ngụm.
Cho nên giờ đây vẻ mặt Lôi Thiềm rất bối rối. Cách uống của La Chinh thực sự khiến hắn đau lòng vô cùng.