Bách Luyện Thành Thần

Chương 1484





Người Băng Sơn tộc phóng khoáng nên tất nhiên Lôi Thiềm rất đau lòng nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn La Chinh uống hết sạch.

Hắn nhịn một lúc lâu rồi mới cười khan nói: “Giỏi, tửu lượng tốt...”

Còn những người Băng Sơn tộc khác đều có vẻ mặt như muốn nuốt chửng La Chinh!

Lúc này hai con ngươi của La Chinh hoàn toàn là một màu đỏ thẫm. Hắn cảm thấy trong cơ thể mình có vô số cây đinh đang chạy tán loạn, kích thích từng sợi dây thần kinh của bản thân hắn.

Bị kích thích nên thân thể hắn cũng xảy ra sự thay đổi thần kỳ.

Trên thực tế, dưới áp lực mạnh của lực hút trong Băng Sơn tộc vốn đã là một cách tu luyện!

Cho nên một số võ giả lúc mới luyện thể sẽ chọn tu luyện dưới thác nước lớn. Thác nước liên tục chảy xuống sẽ sinh ra áp lực với thân thể người tu luyện, sau đó trong quá trình chống lại áp lực này sẽ sinh ra sự biến đổi như lột xác.

Sau khi tiến vào Băng Sơn tộc, cuộc thử luyện đã bắt đầu rồi.

Mặc dù những con chim quý, thú hiếm mà người Băng Sơn tộc này dùng làm thức ăn chưa được luyện thành đan dược, nhưng hiệu quả cũng không thể xem thường.

Nhất là trái tim Nghiệt Long, nó vốn là thứ vô cùng hiếm thấy. Bình thường người Băng Sơn tộc cũng không có phúc hưởng, giờ đây La Chinh ăn vào cũng đã rất có lợi đối với hắn!

Thịt ăn rồi, rượu cũng uống rồi, ánh mắt của La Chinh lại đột nhiên trầm lại.

“Các ngươi muốn ta làm gì?”

La Chinh không phải tên ngốc, làm sao hắn không nhìn ra người bình thường căn bản không thể nhận được đãi ngộ này?

Tất nhiên người Băng Sơn tộc có điều muốn nhờ.

Nếu không, dựa vào cái gì mà lại cho mình ăn thịt, uống rượu?

Theo nhận định của La Chinh, vấn đề chắc chắn xuất hiện trên thân thể mình, thậm chí còn liên quan đến việc thân thể mình không sợ lửa. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không ném hắn vào trong đống lửa này.

Dĩ nhiên Lôi Thiềm thấy tiếc túi rượu mạnh kia, nhưng nếu La Chinh đã uống hết thì cũng đành vậy. Thấy thằng nhóc này đi thẳng vào vấn đề như thế, hắn lại hơi tán thưởng.

“Ta muốn ngươi đi lấy một thứ!” Lôi Thiềm nói. Hắn cũng đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu của mình.

La Chinh hơi mỉm cười: “Ta đoán chắc là vật kia giấu trong một loại dị hỏa nào đó cực kỳ lợi hại mà các ngươi không thể lấy đi được?”

“Đúng!” Lôi Thiềm không phủ nhận.

“Nhưng thực lực ta không đủ.” La Chinh đáp.

Quả thật thực lực của La Chinh chẳng đáng là gì. E rằng người Băng Sơn tộc trước mắt này cũng có sức mạnh đủ để đối đầu với Thiên Tôn. Một người có tu vi Thần Cực Cảnh bé mọn như La Chinh, cho dù có không sợ dị hỏa thì có lẽ chuyện Băng Sơn tộc này nhờ không chỉ đơn giản như chống lại dị hỏa.

Lôi Thiềm cười nói: “Băng Sơn tộc chúng ta chính là suối nguồn sức mạnh. Với thiên phú của ngươi thì không thành vấn đề.”

Băng Sơn tộc bọn họ không hề bài xích với người từ bên ngoài đến, nhưng võ giả bình thường muốn được Băng Sơn tộc săn sóc cũng không dễ dàng gì. Đa số các võ giả ở đây đều dựa vào thực lực của chính mình mà tranh thủ những lợi ích trong Băng Sơn tộc.

Nếu như bọn họ dốc sức bồi dưỡng La Chinh, đừng nói thiên phú của La Chinh vốn đã rất mạnh, cho dù là bình thường thì chắc chắn bọn họ cũng có thể khiến cho La Chinh nhanh chóng thăng cấp!

Tuy sắc mặt La Chinh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất kích động.

Cơ hội như thế chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Nếu đã nhận được thì tất nhiên hắn sẽ không buông!

“Đã như vậy, ta nhất định sẽ dốc sức cống hiến cho Băng Sơn tộc.” La Chinh cười nói.

“Xong!”

Với tính cách của Lôi Thiềm, hắn cũng sẽ không ép La Chinh. Từ trước tới nay Băng Sơn tộc bọn họ chẳng thèm uy hiếp người khác, đồng thời cũng sẽ không tùy ý nhận ơn huệ của người khác.

Nếu La Chinh chịu giúp và giúp được bọn họ, thế thì họ sẽ tìm đủ mọi cách để đáp trả!

Vừa dứt lời, Lôi Thiềm đã túm lấy một khối thịt to lớn từ trong đống lửa kia, ném thẳng về phía La Chinh. Đường kính của khối thịt kia rơi vào khoảng một trượng, đè lên cả người La Chinh, lại khiến mọi người cười ồ lên.

Đêm nay, La Chinh cũng thoải mái ăn uống đủ các loại thịt...

Trong mỗi khối thịt đều ẩn chứa loại sức mạnh khác nhau. Ít nhất thì những dị thú kia đều có thể so với Giới Chủ, thậm chí một vài con còn có thể sánh với Thiên Tôn, vậy mà vẫn bị Băng Sơn tộc bắt giết như thường.

Thực ra ăn những khối thịt dị thú này như vậy rất phí của trời. Bởi vì trong đó có không ít vật liệu cấp cao nhất. Những nguyên liệu cao cấp nhất này có thể khiến cho các luyện đan sư phát điên. Nếu luyện chế thành đan dược, hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội.

Đương nhiên Băng Sơn tộc cũng hiểu đạo lý này. Chẳng qua bọn họ không hề thiếu người lùng giết dị thú, trong cấm địa Luyện Thần này lại càng không thiếu các loại dị thú. Họ chẳng hề quan tâm chuyện này có lãng phí hay không. Hơn nữa, từ đời này qua đời khác, bọn họ đều tu luyện theo phương thức này. Đây đã trở thành truyền thống của họ, cũng chính vì vậy mà đã tạo ra một chủng tộc cực kỳ dũng mãnh như hiện nay.

La Chinh cũng không biết đêm nay hắn đã ăn bao nhiêu thức ăn. Đợi đến khi cuộc vui này kết thúc, hắn được hai người Băng Sơn tộc khiêng trở về.

Hàm Lưu Tô bên này và rất nhiều võ giả nằm trên mặt đất nhìn La Chinh, trên mặt đều có vẻ hâm mộ.

Rõ ràng sức mạnh của thằng nhãi này không đủ tư cách để đứng lên, thế mà lại được hưởng đãi ngộ như thế. Vậy đã có thể tưởng tượng được cảm giác mất mát trong lòng những võ giả nằm trên mặt đất mấy năm kia!

Suy cho cùng, La Chinh mới tiến vào Băng Sơn tộc này chưa tới mười ngày!

Đấy là họ còn không biết, La Chinh mới tiến vào cấm địa Luyện Thần này chưa đến nửa tháng...

Đôi môi hơi mỏng của Hàm Lưu Tô hơi dẩu lên, dùng ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Nàng không quan tâm đồ ăn của Băng Sơn tộc. Chỉ là một nguồn sức mạnh thì còn chưa đủ để khiến nàng động tâm. Nhưng hương Độ Ách này có tác dụng đối với nàng, khiến nàng cũng cảm thấy đói. Kết quả La Chinh lại ăn thùng uống vại ở bên kia, còn nàng lại phải ôm bụng rỗng nằm ở đây.

La Chinh dựa vào vách tường. Đến bây giờ thân thể hắn vẫn căng nhức, nóng rát. Sau khi chạm phải ánh mắt bất mãn của Hàm Lưu Tô, hắn lại hơi mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, một khối thịt từ trong tay hắn lăn đến bên người Hàm Lưu Tô.

“Cũng không quên ngươi đâu.” La Chinh cười nói.

Khi đang ăn uống no nê thì hắn cũng âm thầm giấu chút thức ăn trong nhẫn tu di.

Quy tắc của Băng Sơn tộc không cho phép làm điều này, nhưng bọn họ cũng sẽ không truy cứu.

Những võ giả bên cạnh kia nhìn thấy thức ăn thì trong mắt ai nấy đều bốc hỏa. Nếu họ có thể nhúc nhích thì chỉ hận không thể bò dậy ngay mà chiếm lấy chỗ thức ăn này cho mình. Nhưng nếu họ có thể hoạt động thoải mái thì cũng đã chẳng thèm để ý đến...

“Ta ăn thế nào đây?” Hàm Lưu Tô chăm chú nhìn La Chinh với vẻ điềm đạm đáng yêu. Ngay cả cúi đầu xuống thì cũng hết sức khó khăn, mà nàng lại càng không muốn vùi đầu vào ăn như La Chinh. Tướng ăn như vậy quá khó coi.

Trọng trách này cuối cùng vẫn rơi vào tay La Chinh.

Tuy bây giờ đứng lên bước đi còn hơi khó khăn, nhưng nói cho cùng thì La Chinh cũng đã có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ.

Dưới ánh mắt chăm chú của Hàm Lưu Tô, La Chinh cũng đành bất đắc dĩ, chậm rãi bò qua, xé nhỏ những khối thịt kia, đút cho nàng ăn từng tí một.

Đêm đầu tiên sau khi bắt đầu ăn thịt, La Chinh liền cảm nhận được từng vị trí trên thân thể mình đều được kích hoạt!

Loại sức mạnh nguyên thủy này, cùng với ca khúc mỗi sáng của Băng Sơn tộc đều giống như thủy triều, liên tục dâng trào trong cơ thể La Chinh.

Hắn không hề khoe sức để đứng lên ngay, mà đi từng bước để thích ứng với sức hút này.

Sau khi màn đêm buông xuống, La Chinh lại được mời tới quảng trường, tiếp tục ăn như hổ đói.

Băng Sơn tộc không hề có phương pháp tu luyện đặc biệt gì, mỗi ngày đều ăn những khối thịt lớn, uống ngụm rượu to, sau đó lại là ca khúc rèn luyện buổi sáng. Cứ như vậy sức mạnh vô tình được tăng thêm. .

Có lẽ một số người có thể sẽ gặp phải tình huống sức mạnh tăng thêm nhưng cơ thể không thể chịu đựng được sức mạnh đó.

Song, mức độ kiên cố của thân thể La Chinh hiện tại đã khác xưa nhiều, nên cũng không tồn tại vấn đề này.

Lại qua nửa tháng, La Chinh cũng cảm nhận được sức mạnh của bản thân đang liên tục thăng cấp, bây giờ La Chinh đã có thể di chuyển chầm chậm trên mặt đất.

Nhưng đó cũng không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo. Nhìn thấy những đứa bé Băng Sơn tộc kia có thể chạy băng băng xung quanh, hắn thân là Đạo Tử lại chỉ có thể đi một bước nghỉ một bước như người già sắp xuống hố đến nơi, chỉ cần không chú ý một chút liền mất thăng bằng, ngã cắm đầu xuống đất.

Song, với tốc độ tăng như vậy thì không bao lâu sau La Chinh đã có thể hành động thoải mái.

Hôm nay, lại có mấy người nữa tới Băng Sơn tộc. Mấy người này đều có tu vi Giới Chủ, hơn nữa La Chinh từng gặp người cầm đầu bọn họ. Đó chính là Hạ tả vệ trong miệng Hàm Lưu Tô.

Hôm đó họ bị trăn Vô Tướng Thiên truy đuổi, cũng may Hạ tả vệ kéo trăn Vô Tướng Thiên lại. Chỉ là về sau không biết hai vị Giới Chủ này sống chết thế nào.

Mấy vị Giới Chủ này tiến vào trong Băng Sơn tộc nhưng lại không bị nằm thẳng trên mặt đất chẳng thể dậy nổi giống võ giả bình thường. Dù sao tu vi và thực lực của họ cũng đủ để chống lại sức hút biến thái kia. Nhưng xem ra mấy vị Giới Chủ này cũng hơi tốn sức.

“Trưởng công chúa!”

Hạ tả vệ thấy Hàm Lưu Tô bình yên vô sự thì rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này, hắn gần như đã lục soát khắp khu vực xung quanh, sợ nhất chính là Trưởng công chúa bị trăn Vô Tướng Thiên kia nuốt mất. Giờ đây nhìn thấy Hàm Lưu Tô, tất nhiên Hạ tả vệ này hết sức kích động. Lúc trước, hắn chưa từng nghĩ đến việc Trưởng công chúa lại thực sự tiến vào địa bàn của Băng Sơn tộc để lánh nạn.

Vẻ mặt Hạ tả vệ vô cùng kích động, nhưng vẻ mặt của Hàm Lưu Tô lại lạnh nhạt. Lúc trước nàng trông đợi Hạ tả vệ mau mau tìm đến đây để nhanh chóng đưa nàng rời đi, nhưng bây giờ lại thấy hơi không muốn.