Hạ tả vệ đã tìm được Hàm Lưu Tô rồi thì dĩ nhiên phải đưa nàng rời đi.
Nhưng Hàm Lưu Tô khăng khăng không chịu, Hạ tả vệ cũng nhanh chóng quy mấu chốt vấn đề là La Chinh. Trưởng công chúa vẫn tin tưởng cái tên nhãi bán hoa kia, tin La Chinh có thể đưa nàng đi trấn Hồn Nhai.
“Anh bạn này, sợ rằng lần này phải làm phiền ngươi cùng trở về với chúng ta rồi.” Hạ tả vệ thản nhiên nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Lần trước suýt nữa thì Hạ tả vệ đã chết dưới tay trăn Vô Tướng Thiên, đến nay Đại Chí Nguyện của hắn vẫn chưa hoàn thành.
Dĩ nhiên Đại Chí Nguyện này là có thể nâng cao thực lực lên một khoảng lớn. Nhưng khi nguyện vọng kia được thực hiện thì hắn lại phải làm lễ tạ thần! Ngày nào hắn còn chưa đánh chết trăn Vô Tướng Thiên kia thì ngày đó hắn không thể làm lễ tạ thần được, Đại Chí Nguyện của hắn cũng không thể thực hiện lần nữa. Hơn nữa, khi chưa làm được lễ tạ thần thì sẽ để lại khe hở trong tâm hồn hắn, không có lợi cho hắn về sau.
Ngày đó La Chinh vì tự bảo vệ mình nên ép Trưởng công chúa chạy trốn tới Băng Sơn tộc. Tất nhiên giữa đám người Hạ tả vệ và La Chinh chẳng có giao tình gì. Bây giờ đã tìm được Trưởng công chúa, đương nhiên người này cũng phải về cùng.
Cho nên Hạ tả vệ cũng không dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với La Chinh.
“Vì sao ta phải trở về với các ngươi?” La Chinh hơi cười nói. Hắn vừa mới đứng trong Băng Sơn tộc, sao có thể dễ dàng đồng ý rời đi?
Suy cho cùng thì Hạ tả vệ cũng không phải là Hàm Lưu Tô, nghe thấy câu này liền trả lời: “E rằng chuyện này không do ngươi quyết định. Hà Văn, Hà Tố, dẫn hắn đi!”
Dưới con mắt của Hạ tả vệ, sinh linh thứ cấp Thần Cực Cảnh căn bản không có cơ để cò kè mặc cả với hắn.
Lời vừa dứt, hai vị võ giả sau lưng Hạ tả vệ đã tiến lên, chuẩn bị đưa La Chinh rời khỏi chốn này.
Nhưng hai người này còn chưa kịp ra tay, sau lưng bọn họ đã xuất hiện một nhóm người Băng Sơn tộc. Đám người Băng Sơn tộc này giống như những ngọn núi nhỏ, bao vây đám Hạ tả vệ vào giữa, ánh mắt không thân thiện cho lắm.
Bây giờ La Chinh đã được Băng Sơn tộc tôn làm khách quý, họ muốn cầu cạnh La Chinh còn chẳng kịp, sao có thể để hắn rời đi?
Ánh mắt của những người Băng Sơn tộc đó giống như thực thể. Khi bị bọn họ nhìn chăm chú ở khoảng cách gần thì dù có tu vi Giới Chủ nhưng đám Hạ tả vệ cũng cảm thấy áp lực bội phần.
“Các vị hảo hán Băng Sơn tộc, tại hạ là bộ hạ của Hàm Thương Yên. Tiểu thư nhà ta đã được chiếu cố trong quý tộc, thay mặt gia chủ, ta xin cảm tạ.” Hạ tả vệ mặt không đổi sắc, chắp tay nói.
Một vị trưởng lão trong Băng Sơn tộc cười nhạt nói: “Hình như Hàm tiểu thư nhà các ngươi còn chưa nộp bùa thử luyện, như vậy là chúng ta đã nể mặt Hàm Thương Yên rồi!”
Cánh tay Hạ tả vệ đảo nhẹ một cái, trong bàn tay đã có thêm hai khối ngọc phù màu tím, hình dạng này giống như con đao nhỏ, bề mặt có màu sắc thần bí luân chuyển.
Ở trong cấm địa Luyện Thần, quan trọng nhất chính là bùa thử luyện này. Tất cả bùa thử luyện chia làm năm màu: Tím, đen, đỏ, xanh, trắng. Chúng không chỉ là chìa khóa để vào tất cả các thánh địa thử luyện lớn nhỏ, mà còn tương đương với tiền, có thể lưu thông, có thể giao dịch trong cấm địa Luyện Thần.
Trong đó bùa thử luyện màu đen là cấp một, tìm khắp cấm địa Luyện Thần cũng khó thấy. Bùa thử luyện màu tím là cấp hai, là vé vào của sáu thánh địa tu luyện lớn, giá trị cũng hết sức quý báu. Cũng vì địa vị của Hàm Lưu Tô không bình thường, chứ nếu là võ giả bình thường thì cho dù có đến từ Thần Vực cũng phải bỏ tâm huyết tương đối lớn mới có thể lấy được một bùa thử luyện màu tím.
Song, Hạ tả vệ này vừa mới lấy bùa thử luyện ra, trưởng lão của Băng Sơn tộc lại giơ tay ngăn cản. “Mà thôi, nói cho cùng thì năm đó Hàm Thương Yên cũng đã cống hiến cho tộc ta. Bùa thử luyện không cần cũng được, song các ngươi không thể đưa anh bạn Nhân tộc này đi được.”
“Vì sao?” Hạ tả vệ hơi chau mày.
“Bởi vì người này rất quan trọng đối với tộc ta.” Trưởng lão thản nhiên nói.
Hạ tả vệ kinh ngạc, liếc mắt nhìn La Chinh.
Nếu hắn nhớ không lầm thì thằng nhãi này chỉ mới tới cấm địa Luyện Thần lần đầu...
Thường thì người giáng sinh lần đầu tới cấm địa Luyện Thần, muốn đi vào thánh địa thử luyện cỡ Băng Sơn tộc đều là chuyện khá khó khăn. Huống hồ La Chinh mới chỉ là Thần Cực Cảnh, hắn có thể tiến vào nơi đây hoàn toàn là nhờ Trưởng công chúa.
Tên nhãi này rất quan trọng với Băng Sơn tộc?
Hạ tả vệ cảm thấy rất khó tin.
Tuy rằng từ trước đến nay đám người Băng Sơn tộc đều không nói lý lẽ, nhưng có một ưu điểm lớn nhất đó là họ không biết nói dối.
Họ nói La Chinh rất quan trọng, vậy thì nhất định là rất quan trọng.
Lúc này Hạ tả vệ hơi khó xử. Bọn họ nhất định phải đưa Trưởng công chúa về, nếu không Thánh Hoàng mà trách tội thì Hạ tả vệ không gánh nổi trách nhiệm.
Nhưng với tính cách của trưởng công chúa, nếu không đưa thằng nhãi La Chinh này đi thì bọn họ sẽ rất khó thuyết phục được nàng.
Nói không được thì chỉ có thể sử dụng thủ đoạn. Hạ tả vệ quay đầu nhìn Hàm Lưu Tô. Xuất phát từ lo lắng cho sự an toàn của Trưởng công chúa, Thánh Hoàng đã dặn nếu nàng quá ngỗ ngược thì họ có thể cưỡng chế đưa nàng về, tất cả đều lấy sự an nguy của Trưởng công chúa làm trọng.
Có thể nói Hàm Lưu Tô là người cực kỳ thông minh, gần như lập tức đoán được tâm tư của Hạ tả vệ. Nàng liền lạnh lùng nói: “Hạ tả vệ, nếu ngươi cưỡng chế đưa ta đi, ngày nào đó ta nhất định sẽ khiến ngươi không thể sống yên. Ta nói được thì sẽ làm được!”
“Trưởng công chúa… đừng khiến tại hạ khó xử.” Hạ tả vệ chắp tay nói.
“Ngươi thế này là đang làm ta khó xử! Nhớ cho kỹ, ta là chủ, ngươi là bề tôi!” Hàm Lưu Tô lạnh giọng nói. Nàng thật sự sợ Hạ tả vệ đột nhiên ra tay, phong bế sáu giác quan mà đưa nàng đi. Cứ như vậy thì nàng căn bản không có chỗ phản kháng.
Nghe thấy vậy, Hạ tả vệ và mấy vị Giới Chủ sau lưng cũng bắt đầu lưỡng lự. Có thể nói những tôi tớ phải dựa vào sự che chở của nhà họ Hàm như họ là một bước lên trời, nhưng nhiều lúc cũng sẽ gặp phải mấy chuyện tiến không được mà lùi cũng không xong này.
Nhìn sắc mặt rầu rĩ của Hạ tả vệ, Hàm Lưu Tô hơi cười: “Đừng băn khoăn nữa. Hạ tả vệ, tin ta một lần đi. Linh cảm của ta lần này là chính xác!”
Sau khi chần chừ một chút, Hạ tả vệ lại lấy mấy bùa thử luyện màu tím ra, sau đó thở dài sườn sượt. “Nếu Trưởng công chúa đã muốn liều lĩnh như vậy, chúng ta cũng không có lựa chọn khác...”
Nếu họ để Trưởng công chúa ở lại còn bản thân trở về một mình thì hậu quả sẽ khá nghiêm trọng. Nếu Trưởng công chúa quyết chí phải ở lại chỗ này theo La Chinh, họ cũng chỉ có thể ở lại cùng. Chẳng qua phải lãng phí mấy bùa thử luyện màu tím mà thôi.
La Chinh không hề tham dự vào cuộc tranh chấp giữa chủ tớ này. Dù sao thì cũng không liên quan đến hắn mấy.
Hàm Lưu Tô dùng dị hỏa giúp hắn luyện thể, La Chinh cũng đã đồng ý yêu cầu của nàng. Nếu có cơ hội, hắn sẽ đưa nàng đi trấn Hồn Nhai. Mặc dù hắn cũng chẳng biết đó là chỗ nào.
Nhưng từ trước đến nay La Chinh cũng chưa quên việc hắn tiến vào cấm địa Luyện Thần là để tu luyện. Bản thân trở nên mạnh hơn mới là mục đích căn bản của hắn...
Màn đêm buông xuống, lửa trại lại nổi lên.
La Chinh lại đi tới quảng trường mà ăn uống! Hình như cách tu luyện của Băng Sơn tộc chỉ đơn giản và tùy ý như vậy. Ăn càng nhiều, sức mạnh sẽ tăng trưởng càng nhanh.
Gần như ngày nào La Chinh cũng phải ăn hết lượng đồ ăn gấp ba lần cân nặng của mình!
Khẩu phần khá là nhiều đối với võ giả bình thường. Dù sao thì sức chứa của dạ dày cũng có giới hạn. Phải vận dụng sức mạnh của bản thân để cố gắng tiêu hóa hết đồ ăn ở dạ dày trong thời gian có hạn cũng là một năng lực không thể thiếu trong Băng Sơn tộc.
So với những võ giả khác, sức ăn của La Chinh được xem là kinh người, nhưng so với người Băng Sơn tộc thì vẫn chẳng thấm vào đâu.
Khả năng ăn thịt của một đứa bé Băng Sơn tộc cũng phải gấp năm lần La Chinh. Mà người Băng Sơn tộc trưởng thành thì có thể nuốt trọn khối thịt tương đương với một ngọn núi nhỏ trong một bữa...
Năng lực tiêu hóa kinh khủng như vậy đã bồi dưỡng nên thân thể và sức mạnh kinh khủng tới mức khó có thể tưởng tượng được của Băng Sơn tộc. Đó cũng là cũng là gốc rễ tạo nên chỗ đứng như hiện nay của chủng tộc này.
Nhìn thấy La Chinh lại có tư cách tiến tới một đống lửa lớn nhất trong quảng trường để dùng cơm, đám Hạ tả vệ bên kia cũng ngơ ngác nhìn nhau. Nếu như bọn họ nhớ không lầm thì chỉ có Hàm Thương Yên năm đó mới có tư cách dùng bữa ở chỗ này. Đó là nơi thủ lĩnh Băng Sơn tộc ăn cơm.
Xem ra Băng Sơn tộc không hề nói dối. Có vẻ La Chinh thực sự rất quan trọng đối với bọn họ.
Tâm tư đám người Hạ tả vệ đều đặt hết trên người Hàm Lưu Tô. Đương nhiên họ biết hương Độ Ách rất giày vò con người. Bây giờ cần phải giải quyết nhu cầu ăn uống của Trưởng công chúa trước đã.
Thực ra theo bọn họ thì dù những thức ăn này đều là thịt của dị thú, nhưng vẫn không đủ tư cách để vào miệng Hàm Lưu Tô. Song, bây giờ bọn họ là thân ăn nhờ ở đậu, không thể tìm được món nào tốt hơn cho nàng, nên chỉ có thể phiên phiến vậy thôi...
“Không ăn!”
“Bỏ ra cho ta!”
“Cút ra xa đi!”
Không ngờ khi đám Hạ tả vệ đem mấy miếng thịt tương đối tinh tế đến trước mặt Hàm Lưu Tô thì lại bị nàng trực tiếp đuổi đi.
“Nhưng Trưởng công chúa, hương Độ Ách này có thể kích thích ham muốn ăn uống của người lên gấp trăm lần. Người thật sự không muốn ăn?” Hạ tả vệ căn bản không tin Hàm Lưu Tô có thể chịu được cảm giác đói bụng khi bị hương Độ Ách kích thích. Đừng nói Trưởng công chúa không làm được, ngay cả Hạ tả vệ hắn cũng không làm nổi.
“Không ăn là không ăn! Các ngươi tự chăm sóc bản thân là đủ rồi!” Hàm Lưu Tô lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời của Hàm Lưu Tô, những võ giả nằm cách đó không xa lập tức lệ rơi đầy mặt. Họ nằm mơ cũng muốn ăn một miếng, vậy mà sao cô nàng này lại phung phí như vậy?
Hạ tả vệ vô cùng khó hiểu, nhưng Trưởng công chúa đã không ăn thì họ cũng chỉ đành lui ra trước. Trong lòng họ càng lúc càng cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ Trưởng công chúa thật sự có thể chịu được hương Độ Ách này?
Nhưng không bao lâu sau, khi thấy La Chinh bước từng bước chậm rãi tới đây, lại móc khối thịt ra, xé thành từng miếng nhỏ, đút vào tận miệng Trưởng công chúa thì Hạ tả vệ lập tức hiểu ra.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Trưởng công chúa, trong lòng Hạ tả vệ lại càng xoắn xuýt.