Bách Luyện Thành Thần

Chương 1486





Hạ tả vệ là người chịu trách nhiệm lớn nhất khi đưa Trưởng công chúa tiến vào cấm địa Luyện Thần lần này.

Bởi tính đặc thù của cấm địa Luyện Thần nên ngay cả người trong Thần Vực cũng sẽ tiến vào để tu luyện.

Các danh môn lớn trong Thần Vực đều thiết lập phân bộ trong cấm địa Luyện Thần. Thậm chí một số thành lớn vốn dĩ do chính người Thần Vực xây nên.

Hàm gia cũng không phải ngoại lệ.

Hàm thành được dựng ở bên ngoài, cách Băng Sơn tộc ba trăm triệu dặm, chiếm một vùng đất giáng sinh, xem như là một thành lớn không thể coi thường trong cấm địa Luyện Thần.

Song, Thánh Hoàng vẫn lo lắng, cho nên mới điều đám Hạ tả vệ đến đây, cố gắng bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Trưởng công chúa.

Lúc trước gặp phải trăn Vô Tướng Thiên thực sự đã khiến Hạ tả vệ sợ gần chết.

Họ cũng đã bất chấp tất cả để cứu Hàm Lưu Tô.

Cái giá phải trả khi sử dụng Đại Chí Nguyện khá đáng sợ!

Một khi chấp nhận Đại Chí Nguyện thì đời này nhất định phải tiến hành “lễ tạ thần”. Nếu không thể làm lễ tạ thần thì chẳng những tâm võ đạo sẽ xuất hiện lỗ hổng lớn mà tu vi cả đời này cũng sẽ trực tiếp bị phế đi vào lúc mấu chốt!

Trừ phi là kẻ thù sống chết, nếu không bình thường họ sẽ không sử dụng Đại Chí Nguyện.

Hiện tại, bọn họ đã dùng Đại Chí Nguyện với trăn Vô Tướng Thiên kia, nếu không thể làm lễ tạ thần thì ảnh hưởng đối với Hạ tả vệ sẽ lớn tới mức nào? Song Hạ tả vệ cũng hiểu rõ, nếu Trưởng công chúa thật sự bỏ mạng thì họ cũng chỉ có một con đường chết. Tuy trăn Vô Tướng Thiên rất đáng sợ, nhưng dù sao sau này cũng vẫn còn cơ hội để làm lễ tạ thần...

May mà đến tận bây giờ Trưởng công chúa vẫn không hề bị thương.

Nhưng bây giờ Hạ tả vệ lại nhìn thấy một chút manh mối không tốt, thậm chí có thể nói là manh mối nguy hiểm.

Hình như Trưởng công chúa có cảm tình với sinh linh thứ cấp kia?

“Hà Văn, ngươi thấy thế nào?” Hạ tả vệ hỏi.

“Thấy cái gì thế nào?” Hà Văn ngơ ngác, dường như hoàn toàn không hiểu lời Hạ tả vệ hỏi.

“Ngươi...”

Hạ tả vệ cũng biết bọn họ định giả ngu với mình.

Trưởng công chúa quan trọng với Thánh Hoàng thế nào, đám người dưới bọn họ hiểu khá rõ. Mà quan trọng hơn là Trưởng công chúa còn có hôn ước...

Hạ tả vệ xoắn xuýt, muốn tiến lên khuyên nhủ một phen. Nhưng Hà Văn đã gọi hắn lại: “Hạ lão đại, có một số chuyện chưa suy nghĩ kỹ càng mà lao vào thì sẽ hỏng việc ngay.”

“Nhưng...” Hạ tả vệ hơi do dự.

“Có một số việc, Trưởng công chúa không quyết định được. Thằng nhóc kia chỉ là sinh linh thứ cấp bé mọn mà thôi, căn bản không đáng lo, tự nhiên sẽ có người xử lý. Đám người dưới như chúng ta coi như không biết là được.” Hà Văn thản nhiên nói.

Trong Thần Vực, loại người như Hạ tả vệ và Hà Văn chỉ được tính là con tôm con tép mà thôi. Có một số việc họ căn bản không thể quản được, không quan tâm tới mới là sự chọn lựa tốt nhất. Chuyện bọn họ có thể làm chính là bảo vệ Trưởng công chúa an toàn tuyệt đối, những chuyện khác coi như không nhìn thấy.

Cách tu luyện cơ bản nhất này cứ thế tuần hoàn từ ngày này qua ngày khác.

Sức mạnh của bản thân La Chinh cũng đang tăng lên qua từng ngày. Mới đầu La Chinh còn đi lại khó khăn, nhưng theo thời gian hắn đã cảm nhận được lực hút kia ngày càng yếu. Điều này chứng tỏ sức mạnh của hắn càng lúc càng mạnh!

Thực ra võ giả bình thường ở trong Băng Sơn tộc chỉ cần bò dậy được thì sau đó sẽ tiến bộ khá nhanh.

Nói gì đến chuyện La Chinh còn được hưởng đãi ngộ tốt nhất. Vì để La Chinh nhanh chóng trưởng thành, đãi ngộ mà Băng Sơn tộc dành cho hắn đã hơn võ giả bình thường rất nhiều.

Bình minh mỗi ngày đều nhận ca khúc rèn luyện. Mặt trời lặn thì lại dùng các loại thú dữ mạnh mẽ làm thức ăn. Đây là phương thức rèn luyện nguyên thủy nhất mà cũng hữu hiệu nhất.

Ba tháng sau, La Chinh đã có thể chống lại sức hút dữ dội kia, có thể đi lại thoải mái trong Băng Sơn tộc. Nếu như gắng sức thì thậm chí còn có thể bước đi như bay. Đáng tiếc sức hút trong Băng Sơn tộc này quá mạnh mẽ, mặc dù La Chinh biết sức mạnh của mình đã được tăng thêm rất nhiều, nhưng vẫn không thể nghiệm chứng xem nó mạnh đến mức nào...

Ngoại trừ La Chinh, các Đạo Tử khác trong vũ trụ cũng đang nỗ lực tu luyện ở khắp nơi trong cấm địa Luyện Thần.

Trong thành Mục Vương cách Băng Sơn tộc ba nghìn vạn dặm.

Hiên Viên Thần Phong đã đánh bại đối thủ cuối cùng, trong tay lại có thêm một bùa thử luyện màu đỏ...

Trong thời gian mấy tháng này, hắn đã lấy được ba mươi sáu bùa thử luyện màu đỏ.

Xung quanh thành Mục Vương có ba điểm thử luyện, giao nộp bùa thử luyện là được tiến vào trong. Nhưng đối với Hiên Viên Thần Phong, thử luyện ở đẳng cấp này gần như không có chút ý nghĩa nào.

“Còn thiếu sáu mươi bốn cái... Trong giai đoạn hiện nay, tốc độ tiến bộ của ta chắc là nhanh nhất nhỉ? Không biết bây giờ thằng nhóc La Chinh kia thế nào rồi?”

Khi nào tích lũy được một trăm bùa thử luyện màu đỏ thì hắn có thể tìm người đổi một bùa thử luyện màu tím. Đến lúc đó bản thân đã có thể tiến vào tu luyện trong Diệt Phong Cốc. Có người nói, Diệt Phong Cốc chính là một trong sáu thánh địa tu luyện lớn. Đó chính là đích đến cuối cùng trong hành trình ở cấm địa Luyện Thần lần này của hắn.

Sau khi nhận bùa thử luyện màu đỏ, hắn lại bước lên trên lôi đài, đảo mắt nhìn rất nhiều đối thủ dưới lôi đài.

“Còn ai muốn khiêu chiến ta!”

***

Ở rừng rậm Phỉ Thúy cách đó hai trăm triệu dặm.

Đây là một khu rừng đẹp say đắm lòng người, bất kể là cây cối hay cỏ dại thì trông đều giống như được tạc ra từ ngọc bích.

Nhưng Hoa Thiên Mệnh không có tâm tư thưởng thức cảnh sắc này.

Hắn đang qua lại như con thoi ở trong đó như một luồng sáng, khó mà dùng mắt thường để dõi theo kịp thân hình của hắn.

“Vù!”

Mũi kiếm lóe lên, một con cầy linh màu than ngã trên mặt đất.

Thân hình hắn lướt đi, cuốn con cầy linh này vào nhẫn tu di của mình.

Cầy linh là một loại dị thú cực kỳ nhạy bén, dù là da lông hay thân thể thì cũng rất đáng tiền, ít nhất cũng tương đương với mười lăm bùa thử luyện màu xanh. Nhưng thứ quý trọng nhất của cầy linh là con ngươi. Lúc loại sinh linh này kinh hoàng chạy trốn, con ngươi sẽ biến thành màu xanh đậm rất đẹp. Đó là phản ứng sinh ra khi sợ hãi.

Màu con ngươi của cầy linh càng xanh thì càng đáng giá.

Cho nên sau khi Hoa Thiên Mệnh phát hiện một con cầy linh thì cũng sẽ không giết ngay, mà để chạy trốn một lúc rồi mới dùng một kiếm chém chết!

Làm như vậy rất vô nhân đạo, nhưng hắn đến cấm địa Luyện Thần là vì thăng cấp. Để nhận được bùa thử luyện màu tím, giành được tư cách tiến vào tháp tu luyện bản tâm, hắn không thể không làm như vậy.

“Còn thiếu chút nữa, nhưng vẫn nhanh hơn dự tính một chút rồi.” Hoa Thiên Mệnh đứng ở dưới bóng một gốc phỉ thúy.

“Grào!”

Bỗng nhiên một tiếng gào truyền tới, làm Hoa Thiên Mệnh rùng mình, nhanh chóng ẩn núp. Trong rừng rậm Phỉ Thúy này không chỉ có cầy linh mà còn có rất nhiều thứ mạnh mẽ tới mức Hoa Thiên Mệnh hắn không thể chống lại được. .

***

Thành Vĩnh Hằng.

Khê Ấu Cầm buồn chán đi dạo trên đường.

Cấm địa Luyện Thần không phải chỗ thích hợp để đi du lịch, nhưng quan trọng là La Chinh không ở bên cạnh, mà nàng lại càng không chắc có thể tìm được La Chinh.

Có người nói, lúc màn đêm buông xuống thì ngoài thành sẽ vô cùng nguy hiểm...

“Không biết La Chinh đang ở đâu?” Khê Ấu Cầm thì thào nói.

“Tiểu cô nương!”

Ngay lúc này, bên cạnh chợt có một giọng nói truyền tới.

Khê Ấu Cầm quay đầu nhìn, thấy một vị võ giả mặc áo đen, che mặt, ăn mặc rất kỳ quái. Nhưng nhìn ngoại hình thì ít nhất vẫn là người. Trong khoảng thời gian này, Khê Ấu Cầm đã thấy nhiều sinh linh có dáng vẻ rất kỳ quái...

“Gì?” Khê Ấu Cầm hỏi.

“Trùng hợp thật. Ta cảm nhận được một chút khí tức đặc biệt từ trên người ngươi. Khà khà.” Võ giả che mặt kia cười khan.

Khê Ấu Cầm trợn mắt nhìn người nọ, trên mặt lộ vẻ cảnh giác. Ngoại trừ chiến trường mộng ảo ra, từ trước đến nay Khê Ấu Cầm chưa từng đi rèn luyện, nàng cũng không biết nên đáp lại thế nào. Nhưng chung quy thì nàng cũng không ngốc, tốt nhất là chớ chọc vào thằng cha không rõ lai lịch này.

Ngay trước khi Khê Ấu Cầm nhanh chân rời đi, vị võ giả che mặt kia lại vọt lên phía trước nàng, chặn lối đi của nàng.

“Ngươi làm gì?” Khê Ấu Cầm lạnh lùng quát, nàng không tin thằng cha này dám ra tay ở trong thành Vĩnh Hằng.

“Khà khà, tiểu cô nương cảnh giác quá, có điều ngươi biết cái này chứ?” Trên lưng võ giả che mặt kia lại hiện ra bốn bóng kiếm. Ngay sau đó bốn thanh kiếm đột nhiên bay ra, xếp thành một kiếm trận theo phương thức đặc biệt.

Nhìn thấy bốn thanh kiếm này và phương thức sắp xếp, sắc mặt Khê Ấu Cầm đột nhiên thay đổi hẳn. Mặc dù đây chỉ là chiêu thức mở đầu, nhưng là thứ mà Khê Ấu Cầm không thể quen thuộc hơn được nữa.

“Lục Thần Trận, ngươi là ai?”

***

Lạc Tích Huyên, Khổ Đăng, Cơ Lạc Tuyết...

Tất cả các Đạo Tử đều đang không ngừng tu luyện trong cấm địa Luyện Thần, nỗ lực đột phá với tốc độ nhanh nhất, mỗi người đều gặp được những cơ hội và nguy cơ khác nhau.

Nháy mắt đã nửa năm trôi qua.

Bây giờ La Chinh đã hoàn toàn thích ứng với sức hút trong Băng Sơn tộc, tựa như sức hút này hoàn toàn không tồn tại.

“Hồi đó khi ca ca ta tiến vào Băng Sơn tộc cũng mất tới một năm rưỡi mới có thể hoạt động thoải mái...”

Hàm Lưu Tô cũng có phần nào cảm thấy khó tưởng tượng. Không chỉ nàng mà kể cả đám người Hạ tả vệ cũng hết sức kinh ngạc. Họ cảm thấy rất khó tin, một sinh linh thứ cấp có thể hoàn toàn thích ứng với sức hút này trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, hơn nữa hoàn toàn không dựa vào tác động từ bên ngoài.