Bách Luyện Thành Thần

Chương 1492





“Có ong chúa thì không bình thường thế nào?” La Chinh buồn bực hỏi.

Người Băng Sơn tộc nọ bĩu môi, sau đó mới nói: “Nhà tiên tri trong tộc từng nói, trong núi Thánh Tuyền chỉ có một con ong chúa, nằm ở nơi sâu nhất dưới chân núi Thánh Tuyền.”

“Chỉ có một con ong chúa, thế thì tổ ong này là sao?”

Hiển nhiên người Băng Sơn tộc này cũng chú ý tới hai con mắt to trên tổ ong kia, ngay cả người Băng Sơn tộc vốn dũng cảm mà giờ đây cũng hơi run rẩy nói: “Nếu nơi đây xuất hiện ong chúa thì ong chúa ở nơi sâu nhất dưới chân núi chắc chắn đã chết rồi! Tất nhiên trong đó sẽ có vấn đề cực lớn. Chúng ta cần phải rời khỏi núi Thánh Tuyền!”

Nói cho cùng La Chinh cũng không hiểu rõ núi Thánh Tuyền này lắm. Có rất nhiều bí mật, Băng Sơn tộc không hề bật mí với bên ngoài, chẳng hạn như trước đây hắn chưa từng nghe nói về nhà tiên tri của Băng Sơn tộc này. Hắn chỉ biết người dẫn đầu Băng Sơn tộc bây giờ chính là Lôi Thiềm.

Bây giờ tự nhiên bảo La Chinh rời đi, đương nhiên hắn không thể vui nổi. Cứ như vậy thì rất có thể hắn sẽ phải ở lại trong Băng Sơn tộc thêm một năm.

“Vấn đề là chúng ta đi như thế nào?” La Chinh bỗng hỏi ngược lại.

Người Băng Sơn tộc này vỗ vỗ đầu. Hắn quên mất bây giờ họ chỉ có thể đi theo con đường trước mắt này.

Nếu họ có thực lực mạnh hơn, có thể thoát khỏi lực hút nơi đây mà bay trên không thì mới có thể trở về theo đường cũ. Nhưng hiện tại muốn rời khỏi đây lại không dễ dàng như vậy...

Hai người đứng nguyên tại chỗ thảo luận một lát, dường như không tìm được đường ra khác nên cuối cùng chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.

Người Băng Sơn tộc này ý thức được hoàn cảnh của mình nên cũng không giữ thái độ thù địch với La Chinh như trước nữa. Giờ đây hắn mới nói tên của mình cho La Chinh. Người này tên là Liệt Ngọc, năm nay cũng mới vừa mới tròn ba mươi tuổi.

Song, việc thống kê tuổi tác này cũng không chính xác lắm. Dù sao thời gian một ngày trong cấm địa Luyện Thần cũng không cố định. Có đôi khi ban ngày dài đến mấy chục canh giờ, có đôi khi buổi tối lại chỉ ngắn ba bốn canh giờ. Hơn nữa, cách làm lịch của cấm địa Luyện Thần không hề giống vũ trụ mà La Chinh sống.

Liệt Ngọc này đi ở phía trước. Tuy thân hình hắn cao lớn, nhưng người Băng Sơn tộc có thiên phú hơn người về việc khống chế sức lực. Hắn gần như có thể tùy ý co từng phần cơ thể trên người mình lại, từ từ tiến lên, uyển chuyển như một con mèo con.

La Chinh thu lại toàn bộ tiếng động của bản thân lần nữa, nhìn chằm chằm vào những con ong Man lẻ tẻ trên tổ ong kia, lặng lẽ đi phía sau Liệt Ngọc.

“Vù vù...”

Mấy con ong Man thưa thớt nọ bay lượn xung quanh tổ ong. Còn cặp mắt to trong tổ ong kia vẫn nhìn chằm chằm vào từng động tác của hai người. Uy hiếp của ong chúa chắc là lớn nhất, vào thời khắc này thậm chí nó còn nắm quyền quyết định đến sống chết của hai người. Nhỡ nó tức giận thì tất cả ong Man đều không hề do dự mà sẽ công kích họ.

Không bao lâu sau, họ đã tới sát tổ ong. Đôi mắt kép thật to kia nhìn chòng chọc vào La Chinh và Liệt Ngọc qua vết nứt của tổ ong, tạo cho hai người bọn họ một áp lực vô hình.

Nhưng lúc này đột nhiên Liệt Ngọc lại dừng lại. Thân thể to lớn của hắn lập tức ngăn cản La Chinh. Chắc là quá căng thẳng, nên hắn cứ đứng nguyên tại chỗ mà thở phì phò!

“Đi!”

La Chinh ở phía sau đẩy một cái, chân mày lập tức nhíu lại.

Nhưng ngay vào lúc này, hai người liền nghe thấy một tiếng vang giòn giã bỗng truyền đến từ trong tổ ong này. Vết nứt trên bề mặt tổ ong phình to ra, một đôi mắt kép màu cam rất lớn hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của hai người. Thậm chí hai người còn có thể nhìn thấy một phần thân thể của ong chúa này. Từng cọng lông tơ của nó dựng thẳng giống như những cây đinh sắt cắm ngược trên thân thể ong chúa.

“Huýt...”

Liệt Ngọc đột nhiên hít một hơi, âm thanh tựa như tiếng huýt sáo.

“Ong ong...”

Có lẽ mấy con ong Man bị âm thanh này làm cho kinh hãi nên chúng lượn hai vòng quanh tổ ong kia rồi chạy thẳng tới La Chinh và Liệt Ngọc.

Hai người cứ thế đứng nguyên tại chỗ, không dám cử động. Trong tình huống này thì chỉ có thể mặc cho số phận. Một khi họ phản kích, ong Man trong tổ sẽ dốc toàn lực, khi đó không ai có thể cứu bọn họ được.

“Vù vù vù...”

Một con con ong Man trong đó quanh quẩn ở trước mặt La Chinh. Phần đuôi của nó có một cái gai nhọn màu đen, trên đỉnh gai còn có hai cái gai ngược đen nhánh, giống như neo thuyền. Nếu bị thứ này chích một lần thì cũng không phải là trải nghiệm gì tốt.

Giờ đây bắp thịt toàn thân La Chinh cũng đã căng cả lên. Một khi con ong Man này phát động công kích, hắn cũng chỉ có thể phản kích trước rồi sau đó bỏ chạy!

May mà mấy con ong Man này chỉ xoay quanh hai người vài vòng, sau đó lại chậm rãi chui về tổ ong bên kia.

“May quá.” La Chinh thở dài một hơi.

Sắc mặt vốn dĩ còn đang căng thẳng của Liệt Ngọc cũng được thả lỏng.

Nhưng ngay khi hai người vừa mới thả lỏng được mấy phần, định đi tiếp về phía trước thì nghe thấy một âm thanh ầm ầm truyền đến từ phía sau!

Lại có người rơi xuống!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đã có câu trả lời.

“Chạy!”

Hai người vừa mới bắt đầu tăng tốc vọt về phía trước thì sau lưng đã truyền đến một tiếng “bịch” thật lớn. Không biết là ai rơi xuống. Nói chung, gây ra động tĩnh mạnh như thế thì chắc chắn sẽ kinh động tới những con ong Man này. Mà hai người bọn họ đang ở ngay bên cạnh tổ ong, chắc chắn sẽ phải chịu công kích dày đặc nhất trước tiên!

Sau khi ý thức được điểm này, trước hết hai người liền tránh xa tổ ong ra!

Dĩ nhiên động tĩnh của bọn họ không nhỏ, nhưng dù sao cũng không thể so sánh nổi với âm thanh mà võ giả đằng sau kia ngã xuống phát ra!

“Vù vù vù vù vù...”

Ngay vào lúc này, vô số con ong Man trong tổ bắt đầu dốc toàn bộ sức mạnh.

“Đây là thứ quỷ gì!”

Sau lưng La Chinh truyền đến một tiếng chửi bới. Xem ra võ giả rơi xuống lần này không phải người Băng Sơn tộc. Chỉ có điều, La Chinh cũng chẳng rảnh để quan tâm người kia!

Ong Man trong tổ chia làm hai tốp, một xông về phía vị võ giả kia, còn lại thì đuổi theo La Chinh và Liệt Ngọc!

Hai người cũng không cố để mà cao thấp nông sâu thế nào, chỉ cứ thế che đầu chạy một mạch!

“Ong ong!”

Tốc độ chạy nhanh của họ cuối cùng cũng không thể sánh bằng tốc độ bay của ong Man. Một đàn ong Man lớn chừng nắm tay bay thẳng về phía La Chinh!

“Vù!”

La Chinh nghe thấy một tiếng xé gió cực nhỏ!

Hắn gần như cúi đầu theo bản năng, lộn một vòng trên mặt đất, sau đó liền nhìn thấy một kim đuôi ong nhỏ bé lướt qua đỉnh đầu mình, ghim trên mặt đất phía trước!

Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.

Theo nhận định của La Chinh, kim đuôi ong này cũng sẽ không quá dũng mãnh, kịch độc chứa trong đó hẳn cũng sẽ không quá đáng sợ. Nhưng không ngờ khi kim ong được bắn ra lại trực tiếp ghim trên mặt đất!

Phải biết rằng toàn bộ núi Thánh Tuyền đều do nham thạch màu bạc kia tạo thành. Đến tận bây giờ La Chinh cũng không thể phá được chúng. Nhưng kim đuôi ong nhẹ bẫng này lại trực tiếp ghim trên mặt đất!

“Rào rào!”

Sàn hang động vốn vô cùng kiên cố đột nhiên chuyển động giống như nước sôi, bắt đầu nhanh chóng sôi trào. Kim đuôi ong kia vậy mà lại có thể hòa tan nham thạch màu bạc này, hoàn toàn ăn mòn nó!

“Sức ăn mòn thật mạnh, đây không phải là độc bình thường...”

Giờ đây La Chinh cũng thầm kinh hãi trong lòng. Hắn tự hỏi: Nếu mình bị kim đuôi ong này chích cho một phát thì chẳng phải cũng sẽ bị ăn mòn?

Nhưng sau lưng hắn còn có vô số ong Man, chúng lại không chỉ có một cái kim đuôi ong!

Sau khi ý thức được tình hình khó khăn hiện tại, hai người càng ra sức chạy cho nhanh, đồng thời bên tai truyền đến một tiếng kêu thảm thiết!

Trong lúc vội vàng, La Chinh quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy toàn thân vị võ giả ở phía xa đã máu thịt lẫn lộn. Chắc là võ giả kia bị trúng không ít kim đuôi ong, cả người giống như một ngọn nến bị đốt lên, toàn bộ thân thể đều đang không ngừng tan ra rồi thu nhỏ lại, qua mấy nhịp thở đã hóa thành một đống máu đỏ...

Trong lúc quay đầu lại, La Chinh nhìn thấy mấy chục cái kim đuôi ong đen nhánh đang bắn thẳng về phía mình.

La Chinh giẫm một chân lên trên vách hang động, lộn một cái trên không trung, miễn cưỡng tránh được. Những cái kim đuôi ong kia ghim vào vách tường, sau đó nhanh chóng ăn mòn ra thành mười mấy cái hố sâu. Dưới kim đuôi ong này, nham thạch màu bạc vô cùng kiên cố kia cũng phải mềm nhũn như đậu hũ!



Nếu hắn không thoát được thì kết quả sẽ bị ăn mòn hết giống như vị võ giả kia.

“Chết đi!”

Trong lòng La Chinh lúc này cũng đã bực tức, vừa mới đứng vững, trường kiếm trong tay đã đột nhiên chém ra.

Tuy rằng không biết kiếm pháp của mình có tác dụng với ong Man này hay không, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết...

“Tách!”

Hiệu quả của một kiếm này hoàn toàn ngoài dự kiến của La Chinh.

Không ngờ những con ong Man kia lại bị một kiếm của hắn chém thành hai đoạn. Ong Man cũng không mạnh như trong tưởng tượng của hắn!

Trước đây La Chinh bị trăn Vô Tướng Thiên truy sát, cộng thêm sức hút kỳ lạ của Băng Sơn tộc, mất một dạo quá căng thẳng với sinh linh trong cấm địa Luyện Thần nên cũng coi như hắn đã là đánh giá cao thực lực của những con ong Man này.

Dĩ nhiên kim đuôi ong của chúng rất kinh khủng, nhưng chung quy lại thì sinh linh như ong có đặc điểm chính là số lượng nhiều, tốc độ nhanh, linh hoạt, có kịch độc... Nhưng lực phòng ngự của bản thân chúng lại rất bình thường.

La Chinh ngạc nhiên mừng rỡ, mũi kiếm trong tay càng bùng nổ mạnh mẽ hơn. Trong nháy mắt, hắn đã chém giết được mười mấy con ong Man!

“Giúp một tay đi!” La Chinh nhắc nhở Liệt Ngọc.

Không ngờ Liệt Ngọc này chỉ cắm đầu xông về phía trước, vừa chạy vừa nói: “Ta không tu luyện bất kỳ võ kỹ nào thì làm sao có thể giúp ngươi!”

Vốn dĩ thứ duy nhất mà người Băng Sơn tộc dựa vào chính là sức lực đáng sợ của bọn họ. Nhưng họ lại ở trạng thái vô cùng nguyên thủy khi vận dụng sức lực. Liệt Ngọc này quả thật không thể giúp được gì cho La Chinh!

Chỉ có thể dựa vào chính mình!

Kiếm quang trong tay La Chinh như lưới, vừa tránh né những cái kim đuôi ong kia, vừa nhanh chóng chém giết những con ong Man, đồng thời còn phải chạy như điên về phía trước.

“Ông ông ông ông ông!”

Ong Man bị La Chinh chém xuống từng đám từng đám. Trên con đường này, xác ong Man bị cắt thành hai mảnh vương đầy đất, không ít ong Man sợ kiếm trong tay La Chinh nên đều đập hai cánh khiến tiếng kêu càng thêm lợi hại!

“Vù!”

Ngay vào lúc này, một tiếng xé gió bén nhọn truyền đến, lại là một mũi nhọn đen bay thẳng đến mặt La Chinh.

Mắt thấy mũi nhọn đen kia sẽ bắn trúng mình, La Chinh liền đặt ngang Lôi Phong U Thần Kiếm. Mũi nhọn đen kia ghim thẳng vào thân kiếm của La Chinh!

Thanh thần khí nhất phẩm đã bầu bạn La Chinh nhiều năm này liền bị ăn mòn với tốc độ nhanh thấy rõ. Trước khi La Chinh ném nó ra rồi đập xuống đất, nó đã hóa thành một đống nước thép.

Sắc mặt La Chinh lập tức tối sầm lại. Hắn không tiếc thanh kiếm này, mà là nhìn thấy ở tổ ong đã hoàn toàn vỡ tan đằng xa có một thứ đen thùi lùi bám lên vách hang động. Trên đỉnh đầu nó mọc ra một cặp mắt kép to lớn, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Đó chính là con ong chúa kia!

Còn mũi nhọn đen vừa mới bay thẳng đến mặt La Chinh chính là do ong chúa bắn ra.