Bách Luyện Thành Thần

Chương 1493





Ong chúa không có hai cánh, nhìn qua giống như một con côn trùng thân mềm cỡ lớn, phần đuôi vểnh ngược giống như một con bò cạp, trên chóp đuôi có một chùm kim đen!

Tuy thân hình của ong Man chúa có vẻ hết sức mập mạp, hơn nữa lại không biết bay, nhưng tốc độ nó di chuyển không hề chậm chút nào. Một cái kim đen của nó bị La Chinh đỡ được, mười hai đôi chân phía dưới bụng bắt đầu vung vẩy, chạy như điên về phía La Chinh với tốc độ cực nhanh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, La Chinh xoay người bỏ chạy!

Quay đầu lại mới nhìn thấy Liệt Ngọc của Băng Sơn tộc đã chạy ra xa tới trăm trượng, La Chinh nhịn không được mà bĩu môi. Xem ra, Băng Sơn tộc này cũng không dũng cảm như họ thể hiện.

Song, chuyện này cũng không thể trách Liệt Ngọc. Tất cả dũng khí đều được thành lập dựa trên nền tảng có thể đánh một trận.

Đối mặt với ong Man chúa này, chạy trốn cũng không phải là một chuyện đùa.

“Vù vù vù!”

Giờ phút này, vẻ mặt La Chinh cũng tập trung độ cao, mỗi bước tiến hắn đều đắn đo, thi triển bộ pháp ra cực kỳ chính xác, tốc độ của hắn còn nhanh hơn Liệt Ngọc vài phần!

Liệt Ngọc nọ từ nhỏ đã lớn lên trong Băng Sơn tộc, hơn nữa còn là người xuất sắc trong lứa thanh niên. Nếu đọ về sức mạnh đơn thuần thì có lẽ La Chinh còn thua hắn một nước.

Song, Băng Sơn tộc cũng chỉ vận dụng sức mạnh đến cực hạn, gần như không hề nghiên cứu các chiêu thức, công pháp. Trong hoàn cảnh sinh sống ở đây, họ cũng không cần nghiên cứu. Mỗi chủng tộc đều có hoàn cảnh khác nhau, con đường tiến hóa họ chọn cũng không giống nhau.

Liệt Ngọc vừa chạy như điên ở đằng trước, thỉnh thoảng vừa quay đầu lại xem chừng. Sau khi nhìn thấy con ong Man chúa sau lưng La Chinh, sắc mặt hắn giống như người bị đau bụng, muốn khó nhìn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Vì vậy, hắn lại càng ra sức chạy như điên về phía trước.

Thông thường thì độ nguy hiểm của thử luyện trong núi Thánh Tuyền cũng không quá lớn, nhưng chung quy thì vẫn có tỉ lệ tử vong nhất định. Vào lễ trưởng thành hằng năm, Băng Sơn tộc đều sẽ mất đi ba bốn người, còn võ giả ngoại tộc chết trong núi Thánh Tuyền lại càng nhiều hơn.

Chỉ có điều, chết dưới tay ong Man chúa thì lại quá oan uổng. Dù sao thứ này vốn cũng không nên có ở trong đây...

Liệt Ngọc này vừa chạy như điên vừa miên man suy nghĩ, tinh thần không tập trung nên giẫm hụt một cái!

Hơi sững người, toàn thân hắn lại lăn xuống phía dưới. Hắn chỉ thấy lạ, bởi trong này đáng lý không có hố to!

La Chinh ở phía sau nhìn thấy bóng dáng Liệt Ngọc biến mất trong khoảnh khắc thì gần như cũng hiểu ra ngay. Chắc là tên kia đã bị ngã rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt La Chinh lại dấy lên một chút hy vọng.

Nếu con đường này cứ kéo dài tiếp nữa, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị ong Man chúa đuổi kịp, đến lúc đó thì chết chắc! Nếu phía trước có con đường để xuống phía dưới thì ngược lại là chuyện không thể tốt hơn.

“Vù!”

Một tiếng xé gió truyền đến, La Chinh đột nhiên cả kinh trong lòng. Hắn lập tức nhảy lên, quay cuồng giữa không trung một hồi!

Một mũi nhọn đen như ẩn như hiện bay sát qua vạt áo của La Chinh, ghim ở trên vách đá nham thạch bên cạnh, lập tức ăn mòn vách đá này ra một cái lỗ to.

Còn La Chinh thì mượn thế sa xuống của mình, vừa vặn bước vào nơi Liệt Ngọc mới vừa biến mất. Theo suy nghĩ của La Chinh, nơi này chắc chắn là một cái hố hướng xuống dưới.

Nhưng khi rơi xuống, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, liền nhìn thấy Liệt Ngọc bò dậy từ trong động này. Thế nên lần này hắn trực tiếp giẫm lên vai Liệt Ngọc.

“Ngươi!”

Liệt Ngọc vừa mới định mở miệng nói thì đã bị La Chinh giẫm lên.

La Chinh lại mượn vai Liệt Ngọc để nhảy tiếp một cái, từ bên hông cái hố kia lượn vòng lên, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi. Vừa rồi, chẳng qua Liệt Ngọc chỉ rơi xuống một cái hố to mà thôi, không phải là con đường xuống phía dưới!

Liệt Ngọc bị La Chinh giẫm một cước vào trong hố, chẳng mấy chốc đã bò dậy. Trước mắt, hắn cũng không dám so đo với La Chinh, chạy thoát thân vẫn quan trọng hơn.

Hai người tiếp tục chạy trốn về phía trước. Tốc độ của ong Man chúa kia rõ ràng nhanh hơn bọn họ một khoảng nên càng lúc càng gần bọn họ!

Không bao lâu sau, rốt cuộc hai người đã tới cuối đường, lòng họ cùng lúc đều chùng xuống. Cuối đường này không hề thông với hang động khác, đây là một đường cụt...

Phía sau, ong Man chúa vẫn đang đuổi theo, hai người đã đi tới cuối đường, vách đá màu bạc mà họ dựa lưng hết sức kiên cố, căn bản không thể phá hỏng.

Thấy ong Man chúa nhanh chóng tới gần, vẻ mặt hai người càng lúc càng tỏ ra lo lắng. Dùng thực lực của bọn họ để liều mạng với ong Man chúa? Ngoài ra hình như cũng không còn lựa chọn nào khác!

“Có lẽ ong Man chúa này giống ong Man thường, lực phòng ngự không hề...”

La Chinh mới nói được một nửa thì chợt nghe thấy tiếng thút thít. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ người Băng Sơn tộc cao hơn một trượng này lại khóc lên òa lên: “Làm thế nào bây giờ, hu hu hu...”

Vốn dĩ La Chinh đã hết sức căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy người Băng Sơn tộc này có thể khóc ngon lành như vậy, hắn lập tức trợn trắng mắt. Vừa rồi hắn còn định phối hợp với thằng nhãi này một phen, không ngờ tên này đã suy sụp mất rồi.

Vẫn chỉ có thể dựa vào bản thân. Ánh mắt La Chinh liếc sang ngang, trong tay có thêm một cây trường cung.

Kéo dây, bắn cung!

“Bụp bụp!”

Mũi tên nhọn tăng tốc hai lần sau đó liền bắn thẳng về phía ong Man chúa kia.

Song, dưới sức hút to lớn nơi đây, sức mạnh của cung tiễn kia đã giảm đi nhiều, còn chưa kịp bắn tới ong Man chúa thì đã gần như hết sức. Chỉ thấy ong Man chúa dùng chân trước hẹp dài của mình mà đẩy nhẹ một cái, đẩy mũi tên nhọn ra ngoài.

Chắc là một đòn phản kháng của La Chinh đã chọc giận ong Man chúa. Có lẽ ý thức được hai con mồi trước mắt này còn có ý chống cự, nên nó liền vung đuôi lên, bắn ba cái kim ong ra!

“Tránh ra!”

La Chinh cúi người xuống, nhìn thấy chàng trai mạnh mẽ bên cạnh còn đang khóc, hắn liền quét một cước, làm tên kia ngã xuống đất!

“Kịch kịch kịch!”

Ba mũi kim ong ghim lên vách đá nham thạch phía sau bọn họ, vách đá nham thạch bắt đầu không ngừng tan ra.

La Chinh nằm bò trên mặt đất, thuận thế lại đặt một mũi tên lên dây cung. Dây cung rung lên một cái, mũi tên nhọn lại bay vụt đi!

Vẫn không có hiệu quả gì, nhưng La Chinh biết, nếu bản thân không phản kích thì có lẽ ong Man chúa cũng sẽ nhào thẳng tới.

Quả nhiên.

Lần này La Chinh vẫn tiếp tục công kích nên ong Man chúa đã dừng bước. Sau khi đẩy mũi tên của La Chinh ra, nó lại giương đuôi lên!

“Vù vù vù!”

Lại là ba mũi kim ong bay vụt qua!

Giờ đây, tuy rằng Liệt Ngọc nọ rất phiền muộn, nhưng hắn cũng không muốn chết. Hắn bò dậy cùng một lúc với La Chinh, bắt đầu tránh né mũi kim này!

“Ngươi muốn ong Man chúa phải dùng hết mấy mũi kim trên đuôi của mình?” Hình như Liệt Ngọc thấy được một chút hy vọng.

Mũi kim trên đuôi ong Man chúa này cứ như bụi cỏ, tính ra thì có khoảng có năm sáu chục cây. Vừa rồi khi truy sát trên đoạn đường này, nó đã bắn ra một phần, bây giờ nhìn lên đã thấy ít đi rất nhiều.

Nếu thật sự có thể dùng hết mũi kim trên đuôi ong Man chúa, có lẽ họ còn có một chút cơ hội để cứu mạng của mình.

Song, Liệt Ngọc vừa dứt lời, chỉ thấy ong Man chúa kia lắc đuôi vài cái, từng cây kim thật dài đã trực tiếp mọc ra, nhìn qua còn nhiều hơn hơn so với trước đây...

“Coi như ta chưa nói gì...” Một chút hy vọng vừa mới dấy lên trong mắt Liệt Ngọc đã lập tức bị dập tắt.

La Chinh cũng nhíu mày, bơi đúng là hắn có tâm tư này. Nhưng xem ra suy nghĩ này vẫn quá ngây thơ. Chỉ có điều ngay vào lúc này, La Chinh chợt cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi ngay sau lưng. Quay đầu nhìn lại thì trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ kỳ lạ!

“Mau nhìn!” Hắn nhắc nhở Liệt Ngọc.

Liệt Ngọc quay đầu lại nhìn một cái, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.

Vách đá nham thạch phía sau bọn họ chính là phần cuối của con đường này. Vừa rồi bị ong Man chúa này bắn vào ba kim, vách đá nham thạch màu bạc kia liền bị ăn mòn không ít. Giờ đây nó đã bị ăn mòn ra một lỗ thủng lớn chừng nắm tay!

Lỗ thủng này sâu không thấy đáy, lại còn có gió mát thổi đến...

“Thì ra vách đá nham thạch này mỏng như vậy!”

Liệt Ngọc nọ vui mừng, nện một đấm ở chỗ khác của vách đá nham thạch, muốn dựa vào sức lực thô bạo của mình để đập vách đá nham thạch này ra.

Song, nham thạch màu bạc này quá mức cứng rắn, mặc dù chỉ có một khối hơi mỏng thì họ cũng không thể đập vỡ. Nếu đổi là Lôi Thiềm đến đây thì còn tàm tạm!

La Chinh lắc đầu, chỉ có thể thở dài: Thằng nhãi này quá ngu xuẩn. Ngay sau đó, hắn lặng lẽ vác cây cung dài lên.

“Chuẩn bị tránh.” Lời La Chinh vừa dứt, hắn lại buông dây cung trong tay ra.

Tất nhiên hắn không trông chờ mũi tên này có thể bắn chết ong Man chúa kia. Bây giờ mục đích của hắn chính là dụ ong Man chúa này tiếp tục bắn kim đuôi ong ra. Nhờ kim đuôi ong làm tan vách đá nham thạch sau lưng thêm một chút, như thế họ liền có cơ hội!

Cũng may đầu óc của Liệt Ngọc này không dùng được, nhưng ong Man chúa kia còn tệ hơn. Bị công kích thì nó sẽ lập tức phản kích lại, đây gần như là bản năng của ong Man chúa!

La Chinh bắn một mũi tên qua, ong Man chúa kia lại hết sức phối hợp, cũng bắn mũi nhọn đen ra để đáp trả.