Bách Luyện Thành Thần

Chương 1495





“Ta… ta chưa từng nghe nói đến dưới chân núi Thánh Tuyền có một con sông!”

Liệt Ngọc lẩm bẩm.

Bên ngoài chỉ biết, Băng Sơn tộc được coi là thánh địa tu luyện là bởi vì nơi đây có suối nguồn sức mạnh.

Hình dung nguồn sức mạnh ít ỏi này là suối nước, đó là bởi vì vốn dĩ nguồn sức mạnh này cũng không nhiều. Mọi người chỉ cho rằng nơi này có một nguồn sức mạnh hiếm thấy do suối nguồn sức mạnh phun ra.

Cho nên ngọn núi này được đặt tên là núi Thánh Tuyền, cũng do suối nguồn sức mạnh.

Từ trong núi Thánh Tuyền đi sâu vào trong, các loại hang núi giống như mao mạch lan xuống phía dưới, nếu tìm kiếm cẩn thận sẽ có thể có thu hoạch.

Nhiều năm qua, Băng Sơn tộc đã nghiên cứu được khá rõ về cấu tạo bên trong của núi Thánh Tuyền. Tuy đường đi ở nơi này phức tạp, nhưng vẫn có bản đồ. Chẳng qua ngoại trừ trưởng lão trong tộc ra thì sẽ không mở ra cho người Băng Sơn tộc đã tham gia lễ trưởng thành đi vào, người ngoài tộc thì càng không.

Thật ra, trước đây Lôi Thiềm cũng muốn giao một phần bản đồ cho La Chinh, dù sao trên bản đồ kia đã đánh dấu sẵn mấy chỗ, có thể để cho La Chinh tìm được càng nhiều nguồn sức mạnh hơn.

Nhưng phương án này vẫn bị các trưởng lão tộc trưởng bác bỏ. Nếu những tấm bản đồ này bị tiết lộ ra ngoài, thì cuối cùng vẫn là một cái tai họa ngầm đối với Băng Sơn tộc. La Chinh có thể thu được bao nhiêu suối nguồn sức mạnh thì vẫn phải xem bản lĩnh của chính hắn.

Tuy Băng Sơn tộc hiểu biết rõ về núi Thánh Tuyền, nhưng cũng không phải biết toàn bộ. Đến tận bây giờ, bọn họ chỉ biết dưới nền đất này có một miệng suối nước, chắc hẳn tất cả suối nguồn sức mạnh đều chảy ra từ đây!

Mà suối nguồn sức mạnh có một đặc tính rất thú vị, nhìn qua chúng nó giống như nước chảy, sẽ chảy xuống chỗ thấp, nhưng có rất nhiều thời điểm nó lại sẽ chảy ngược, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của lực hấp dẫn mà “leo lên” chỗ cao. Cho nên suối nguồn sức mạnh vốn dĩ phải ở sâu dưới lòng đất, lại sẽ xuất hiện ở chỗ cao của núi Thánh Tuyền. Dưới tình huống ngẫu nhiên, thậm chí còn sẽ tràn ra một ít từ đỉnh núi.

Trên thực tế, sức mạnh hỗn loạn xung quanh toàn bộ Băng Sơn tộc cũng có liên quan rất lớn với suối nguồn sức mạnh.

Trước hôm nay, chưa từng có ai biết đến là trên núi Thánh Tuyền lại sẽ có một con sông! Nếu việc này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ núi Thánh Tuyền phải đổi tên, gọi là “núi Thánh Hà”.

Cho dù là La Chinh thì tâm tình cũng rất phấn khích khi thấy cảnh tượng này. Dù lúc trước bị ong chúa hoang dã đuổi giết, thế nhưng nhờ ong chúa hoang dã kia mà bọn họ đã mở ra một con đường hoàn toàn mới!

Hai người ngơ ngác nhìn con sông bảy màu ở phía trên ước chừng suốt một nén nhang, sau đó tâm tình mới hơi bình ổn lại.

Vấn đề lớn nhất bây giờ liền xuất hiện. Giống như trước kia, trên đường tới đây, La Chinh đã phát hiện được không ít nguồn sức mạnh, nhưng cuối cùng La Chinh chỉ lấy được có một giọt mà thôi, những thứ khác đều là thấy được, không sờ được.

Trong con sông bảy màu trước mắt này có bao nhiêu suối nguồn sức mạnh? Nhưng nói cho cùng thì những nguồn sức mạnh kia bị treo ở rất cao, nhìn khoảng cách này sợ rằng phải đến hai ba trăm trượng. Dưới tình huống không thể phi hành trên không trung, bọn họ chắc chắn không bò lên nổi!

Lúc này, ngược lại Liệt Ngọc tỉnh táo hơn La Chinh một chút, hắn không lấy được nguồn sức mạnh trên đỉnh đầu, nhưng xung quanh đây vẫn có không hề ít…

Vì thế hắn liền lặng lẽ đi sang một bên, bắt đầu nuốt nguồn sức mạnh trong kẽ hở của những tảng đá kia.

Nhưng Liệt Ngọc vừa mới nuốt được mấy giọt, thấy ánh mắt của La Chinh nhìn qua, thì xấu hổ cười khà khà: “Nơi này còn có không ít, ngươi với ta chia nhau ăn trước rồi tính sau.”

Số lượng nguồn sức mạnh trong các khe đá xung quanh không phải là một con số nhỏ. Chỉ cần nuốt được số này thì cũng đủ để đứng đầu lần thu hoạch trong núi Thánh Tuyền này. Trên thực tế, rất nhiều võ giả tiến vào trong đây đều chỉ thu được mấy chục giọt nguồn sức mạnh mà thôi. Có người không may mắn thì chỉ có thể được có vài giọt, thậm chí cũng không phải là không có người ra về tay không.

Đương nhiên, La Chinh biết trong khe đá kia có không ít nguồn sức mạnh, nhưng nếu hắn đã đi tới nơi này, thấy được con sông này thì trong lòng đã loáng thoáng có một ý tưởng.

Hắn cần nuốt, nhưng tuyệt đối không phải chỉ ít ỏi mấy trăm giọt nguồn sức mạnh như vậy. Mục đích chuyến đi đến núi Thánh Tuyền lần này của hắn là muốn có được suối nguồn sức mạnh này!

Chỉ có điều, nuốt vào một giọt của suối nguồn sức mạnh này thì sức mạnh của bản thân sẽ mạnh thêm một chút. Vậy La Chinh sẽ không ngại nuốt hết nguồn sức mạnh ở nơi này…

Vì thế, La Chinh và Liệt Ngọc bắt đầu thu thập nguồn sức mạnh trong khe đá xung quanh.

Những nguồn sức mạnh này đều treo ngược ở trong khe hở của nham thạch, La Chinh đưa tay lấy ra từng giọt, rồi đưa vào trong miệng giống như nuốt hạt sương.

Nguồn sức mạnh cực kỳ tinh khiết gần như hòa vào cơ thể La Chinh trong nháy mắt. Sức mạnh của hắn tăng lên với tốc độ cực nhanh…

La Chinh và Liệt Ngọc mỗi người một bên, cùng hứng lấy từ khe đá.

Trong cái khe đá này có chừng hai ba hình dáng, nguồn sức mạnh rải rác ở trong đó bị hai người nuốt không sót một giọt.

Càng đi về phía trước, vách đá hai bên càng trở nên bóng loáng, hiển nhiên trong đó không giấu nguồn sức mạnh.

Lúc này, Liệt Ngọc duỗi người một chút. Dưới sự thay đổi, xương cốt cả người hắn phát ra một trận nổ vang đùng, giống như đốt pháo. Đây là biểu hiện sức mạnh lại dâng trào trong cơ thể.

Thân thể không thể chứa đựng sức mạnh một cách vô hạn, nếu nuốt quá nhiều nguồn sức mạnh chưa chắc đã là chuyện tốt. Sau khi Liệt Ngọc nuốt số lượng nguồn sức mạnh như thế, cũng sắp đến gần giới hạn của thân thể hắn.

La Chinh cũng hơi hoạt động thân thể một chút, nhưng hắn lại không có loại phản ứng này. Sức mạnh của hắn có lẽ xấp xỉ với Liệt Ngọc, thậm chí có thể còn hơi kém hơn một chút, nhưng mức độ vững chắc của thân thể thì vượt xa Liệt Ngọc. Hắn còn có thể nuốt thêm nguồn sức mạnh.

“Chúng ta vẫn tiếp tục đi về phía trước sao?” Liệt Ngọc hỏi.

Hắn đi theo La Chinh xem như là gặp may, thu hoạch lần này đã vượt xa kỳ vọng của hắn.

“Chúng ta còn có đường trở về ư?” La Chinh hỏi ngược lại.

Liệt Ngọc sửng sốt, bàn tay thô to kia liền đặt ở trên gáy, tâm trạng vừa mới vui vẻ vì sức mạnh tăng lên biến mất không còn một mảnh…

Muốn trở về, nhất định phải leo về cái động nơi bọn họ rơi xuống. Trước hết chưa nói đến chuyện bọn họ căn bản không có bản lĩnh leo lên, mà chỉ tính đến chuyện con ong chúa hoang dã kia còn canh giữ ở nơi đó, nếu trở về đường cũ thì vẫn lành ít dữ nhiều.

“Vậy làm sao bây giờ?” Liệt Ngọc hỏi.

La Chinh thản nhiên nói: “Chỉ có thể đi về phía trước.”

Dựa theo suy đoán của La Chinh, tình hình hiện tại của bọn họ không mấy lạc quan.

Vì đánh thông một cái động mà bọn họ phát hiện ra một con đường hoàn toàn mới, con đường này trước đây chưa từng có người thăm dò qua.

Tuy hang động trong núi Thánh Tuyền rất nhiều, nhưng đều thông với nhau. Nhưng nhiều năm qua như vậy lại không tìm được con đường này, cũng chưa từng phát hiện ra suối nguồn sức mạnh này, như vậy chỉ nói rõ một vấn đề, con đường này, mà nên nói là cái hang động này không thông với những đường khác!

Nơi duy nhất thông với, là cái động bị ong chúa hoang dã kia ăn mòn ra…

Cách rời đi thì La Chinh tạm thời cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì. Trước mắt, việc duy nhất có thể làm chính là tiếp tục đi về phía trước.

Theo con đường bằng phẳng này tiến về trước, con sông chảy trên đỉnh đầu càng lúc càng rộng. Ban đầu, bờ con sông có hình dạng bất quy tắc, hẳn là được hình thành một cách tự nhiên, nhưng càng đi tiếp thì càng không bình thường.

Bờ của con sông trên đỉnh đầu dần dần hình thành một đường thẳng, giống như một con kênh được đào bởi sức người vậy. Mặc dù thiên nhiên tài nghệ điêu luyện, nhưng cũng không thể tạo thành một con sông như vậy được, tất nhiên cái này là do sinh mệnh có trí tuệ đào ra.

Ngoại trừ con sông trên đỉnh đầu vô cùng ngay ngắn ra, dưới chân La Chinh cũng trở nên ngay ngắn hơn. Vách núi màu bạc hai bên càng lúc càng bóng loáng, gần giống như đúc với hình dạng của con sông trên đỉnh đầu!

“Sinh linh có trí tuệ đào con sông này biết suối nguồn sức mạnh này sẽ đảo ngược, cho nên ở phía trên và phía dưới của hang động, đồng thời đào ra hai con kênh… Không biết là có mục đích gì?”

La Chinh vừa đi vừa phân tích.

Không lâu sau, phía trước đột nhiên trở nên rộng rãi và sáng sủa hơn, dưới chân xuất hiện một cái bẫy hình tròn khổng lồ, còn con sông bảy màu trên đỉnh đầu lại tạo thành một cái thác nước khác.

Thác nước bình thường đổ thẳng từ trên xuống, còn thác nước trên đỉnh đầu lại là đổ thẳng từ dưới lên trên, chính là hoàn toàn trái ngược.

Cảnh tượng này cũng không hề vượt ngoài dự đoán của La Chinh, loại đặc tính hoàn toàn đảo ngược này La Chinh đã thấy mấy lần. Thác nước kia đổ thẳng lên rồi hội tụ trong một cái hồ nước hình tròn ở trần hang động!

Mà tất nhiên, phía trước La Chinh và Liệt Ngọc sẽ xuất hiện một cái hồ nước hình tròn giống như đúc, nhưng dưới hồ này là trống không. Dù sao chỉ sau khi suối nguồn sức mạnh này xảy ra đảo ngược, thì nguồn sức mạnh trong cái hồ nước trên đỉnh đầu kia mới có thể rơi xuống hồ nước phía dưới này…

Hai người đứng ở trong hồ nước trống không này quan sát một hồi, lại phát hiện một ít thứ màu xám tro đang không ngừng nhảy lên ở trong lòng hồ. Cụ thể là thứ gì thì hai người lại không thấy rõ lắm, nhưng thứ xuất hiện ở nơi quỷ quái này quá mức khác thường. Cho dù là La Chinh hay Liệt Ngọc thì đều không định đi vào trong hồ này, tuy việc thỏa mãn tính tò mò có quan trọng, nhưng tính mạng lại càng quan trọng hơn.