Bách Luyện Thành Thần

Chương 1496





Đến đây, phong cảnh xung quanh đã xảy ra thay đổi.

Đoạn đường lúc đầu vẫn luôn là hang núi nguyên thủy được hình thành tự nhiên, còn bây giờ, cho dù là hồ nước hay vách núi bằng phẳng trước mặt thì hiển nhiên đều do con người tạo thành.

Trong cái hồ trống rỗng phía dưới, cái thứ màu xám tro vẫn đang không ngừng xoay tròn.

La Chinh và Liệt Ngọc cảnh giác đi sát vào bên rìa. Dẫu sao cũng đã không còn đường lui nữa rồi, hắn muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì ở đó…

Cái hồ nhân tạo này cũng không lớn, chỉ khoảng hai ba mươi dặm. Đến cuối, vách núi bằng phẳng bắt đầu trở nên hẹp lại, cuối cùng biến thành một con đường mòn nhỏ.

Sau khi đi từ mép hồ qua, hai người mới phát hiện phía dưới của con đường này sâu không thấy đáy, đây chính là đường cùng rồi!

La Chinh và Liệt Ngọc liếc nhau. Liệt Ngọc lấy một khúc gỗ nâu trên người xuống rồi khẽ vung một cái giữa không trung, một đầu của nó bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa.

Sau đó, Liệt Ngọc bèn ném khúc gỗ đó xuống dưới.

Hai người nhìn thấy ngọn lửa ấy không ngừng nhỏ dần, một lúc lâu sau mới biến mất hoàn toàn.

Nét mặt của Liệt Ngọc bỗng hiện lên vẻ u sầu: “Phía dưới quá sâu.”

Lúc trước, bọn họ rơi từ trên xuống, lại đi tới gần hồ nhân tạo này, đây đã là nơi cực sâu trong núi Thánh Tuyền, nếu tiếp tục đi xuống dưới nữa thì có quỷ mới biết đó là nơi nào. Huống chi, dưới lực hấp dẫn lớn thế kia, e rằng ngã xuống một cái sẽ khó mà giữ được tính mạng.

“Xem ra nơi này cũng là đường cùng rồi.” Liệt Ngọc thở dài, chuyện hắn lo lắng cuối cùng đã xảy ra, sợ rằng bọn họ sẽ bị vây ở chỗ này cho đến chết.

“Có đường.” La Chinh bỗng dưng nói.

“Đường ở đâu?” Liệt Ngọc vội vã hỏi lại.

La Chinh ngẩng đầu chỉ lên trên.

Con đường trước mặt bọn họ đã đứt gãy*, nhưng bên trên lại có một con đường khác. Chỉ có điều, con đường này lại bị khảm ở trên trần nhà…

* Đứt gãy: là một hiện tượng địa chất liên quan tới các quá trình kiến tạo trong vỏ Trái đất.

“Cái này…” Liệt Ngọc cũng đã phát hiện ra quả thực con đường kia có nối tiếp với con đường dưới chân bọn họ, nhưng vấn đề là bọn họ lại không đi nổi.

Nếu có thể ngự không phi hành thì bọn họ cũng chẳng cần phí sức như vậy…

La Chinh híp mắt, cuối cùng quay người nhìn về phía cái hồ ở sau mình.

Đảo ngược…

Sau khi La Chinh bước vào ngọn núi Thánh Tuyền này thì phát hiện nguồn sức mạnh đã xảy ra một lần đảo ngược.

Hơn nữa sự đảo ngược này do tất cả các loại nguồn sức mạnh đồng thời tiến hành, vì vậy hiển nhiên là trong núi Thánh Tuyền này có loại cơ quan nào đó có thể điều khiển những nguồn sức mạnh này để tiến hành đảo ngược.

Hiện giờ, La Chinh nhìn thấy con đường trước mặt treo trên trần nhà, hắn lại càng tin tưởng suy đoán của mình thêm vài phần.

Con đường kỳ quái trước mặt được ai đó dựng nên thì chắc chắn phải có cách để đi qua. Lực hấp dẫn ở chỗ này kinh khủng như vậy, nếu các võ giả không thể ngự không phi hành thì chỉ có thể mượn sức đảo ngược lực hấp dẫn thì mới có thể vượt qua.

Nhưng cơ quan này nằm ở đâu đây?

Trong cái hồ nhân tạo đằng sau, ngoại trừ cái thứ mà xám tro kia thì chẳng còn gì cả. Thứ đó chính là mấu chốt của việc đảo ngược lực hấp dẫn ư?

Liệt Ngọc tựa vào vách tường, hắn chẳng hề tỏ ra tức giận. Chuyến này hắn đã được lợi, kiếm được không ít nguồn sức mạnh, muốn xếp hạng nhất trong lễ thành niên kỳ này cũng chẳng phải là việc gì khó.

Vấn đề là hắn phải sống để trở về, nếu không, tất cả cũng chỉ là vô ích.

Hắn thấy La Chinh vẫn đang nghĩ cách thì chỉ khẽ mỉm cười, tính kiên trì của tên Nhân tộc này rất tốt, dường như hắn căn bản không biết nản lòng là gì.

“Vô dụng thôi, địa hình của nơi này không phức tạp, cả đoạn đường lúc trước cũng không có lối rẽ nào, trừ khi ngươi muốn nhảy xuống… Nếu đến cuối cùng không còn cách nào khác, chúng ta cứ nhảy xuống thử vận may đi!” Ngoài miệng thì Liệt Ngọc nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng biết rằng nếu nhảy vào trong vực sâu vô tận này thì e rằng bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.

La Chinh không đáp lời Liệt Ngọc mà đi về phía cái hồ nhân tạo kia.

“Ngươi làm gì thế?” Liệt Ngọc hoảng sợ hỏi, trong cái hồ nhân tạo này chỉ có thứ màu xám tro ở vùng trung tâm, hắn không biết đó là cái gì. Dù sao trong Băng Sơn tộc chưa từng có ai nhắc tới nó, có lẽ đến cả tiên tri cũng không biết nó là cái gì…

Nhưng nguồn sức mạnh trong núi Thánh Tuyền này lại nuôi dưỡng ra không ít sinh linh kinh khủng, lời khuyên lớn nhất của người Băng Sơn tộc khi vào núi Thánh Tuyền chính là không được chọc tới bất kỳ một dị thú nào trong đó.

“Ngươi xuống phía dưới là đi chịu chết đấy.” Liệt Ngọc tiếp tục nói, hắn sợ lỡ như La Chinh chết thật thì một mình hắn chẳng phải càng thảm hơn sao?

La Chinh không hề để ý tới lời khuyên của Liệt Ngọc.

Nếu có đường có thể đi tiếp thì hắn sẽ dần dần từng bước tìm ra cơ hội lớn nhất. Nếu đã cùng đường, hắn sẽ lựa chọn mạo hiểm. Đây là phương châm của La Chinh.

“Vù.”

La Chinh tung người nhảy vào trong hồ nhân tạo.

Chiếc hồ nhân tạo này chỉ sâu vẻn vẹn một trượng. Sau khi nhảy vào đó, La Chinh bèn đi thẳng tới chỗ cái thứ màu xám tro kia, thứ đó cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.

Không lâu sau, La Chinh mới phát hiện cái thứ màu xám tro này là từng lớp sương mù, chúng không ngừng chuyển động quay xung quanh một khối hình cầu.

Tới gần hơn chút nữa, La Chinh mới lờ mờ nhìn ra ở giữa màn sương mù kia là một quả cầu bát quái.

Lúc này, Liệt Ngọc cũng đã nhảy vào trong hồ nhân tạo, hắn không thể trơ mắt nhìn La Chinh đi chịu chết như thế được… Nhưng La Chinh càng lúc càng đến gần chỗ kia rồi mà cái thứ màu xám tro kia vẫn không tấn công La Chinh, điều này khiến Liệt Ngọc sinh ra một tia hy vọng, chẳng lẽ thực sự vấn đề là ở chỗ này ư?

Chỉ là với đầu óc của Liệt Ngọc thì thực tình không thể nghĩ ra được cách nào để bọn họ rời khỏi đây cả.

Khi cách quả cầu bát quái càng gần, bước chân của La Chinh cũng càng chậm lại, động tác của hắn càng trở nên cẩn thận hơn.

Lỡ như nơi này có sắp đặt cơ quan kinh khủng nào thì hắn cũng không dễ đón đỡ.

Mười trượng…

Năm trượng…

Ba trượng…

Một trượng…

Cuối cùng, La Chinh bước vào một màn sương mù xám xịt.

Trước khi bước vào đây, La Chinh đã ngừng thở. Mặc dù hắn không sợ kịch độc nhưng vẫn sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đành phải chuẩn bị thật cẩn thận.

“Không sao cả.” Biểu cảm của La Chinh càng lúc càng trở nên kích động, có lẽ là hắn đoán đúng, hẳn là thứ này có liên quan đến sự đảo ngược lực hấp dẫn.

Sau đó, La Chinh vươn tay nắm lấy quả cầu bát quái ở giữa.

Quả cầu bát quái này như là đồ sứ nung, bề ngoài trơn nhẵn, cầm trong tay lại nặng trịch.

La Chinh dùng một tay nắm lấy quả cầu bát quái này rồi quan sát tỉ mỉ. Trên quả cầu có hai lỗ hổng một đen một trắng, mà ở giữa chúng còn có kẽ hở theo đường hoa văn bát quái.

Quan sát một lúc lâu mà La Chinh vẫn không nhìn ra bất kỳ nguyên lý nào.

Hắn định thử dùng máu tươi của mình để làm nó nhận chủ, sau đó dùng cảm giác của mình thâm nhập vào bên trong quả cầu bát quái này, thế nhưng nó vẫn chẳng có bất cứ phản ứng nào.

Sau khi thử vài loại phương pháp xong, bỗng nhiên La Chinh cầm phần trên của nó vặn mạnh một cái.



“Cách! Cách!”

Không ngờ khi hắn vặn quả cầu này một vòng xong, phần màu trắng và màu đen liền đảo ngược với nhau.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, bên tai La Chinh chợt vang lên một tiếng động lớn, sau đó hắn nhìn thấy cái hồ nguồn sức mạnh trên đầu kia trực tiếp đổ ào xuống.

Lúc này, Liệt Ngọc cũng đã bước vào trong màn sương mờ mịt, hắn đang định cảnh báo La Chinh đừng tự tiện chạm vào cái thứ kia, sợ không cẩn thận một cái bọn họ sẽ thực sự xong đời.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì La Chinh đã vặn quả cầu kia mất rồi…

“Ào ào ào!”

Cho dù là một chậu nước thì khi đổ xuống cũng sẽ gây ra tiếng động thật lớn chứ đừng nói gì đến cả một hồ nguồn sức mạnh.

Sau khi thay đổi lực hấp dẫn, những nguồn sức mạnh này liền trực tiếp đổ ào từ hồ nhân tạo bên trên xuống hồ nhân tạo bên dưới, lập tức bao phủ lấy cả La Chinh và Liệt Ngọc.

Lúc này đây, Liệt Ngọc thực sự bị sững sờ trước khung cảnh này. Đây chính là nguồn sức mạnh đó! Đã thế còn là một hồ đầy nữa, vậy mà lại dễ chiếm được như vậy ư?

Nguồn sức mạnh kia đổ xuống xong thì không ngừng cuộn trào trong lòng hồ, một lúc sau, La Chinh và Liệt Ngọc mới nổi lên từ dưới đáy hồ.

“Ta… ta muốn hấp thu hết tất cả những nguồn sức mạnh này! Ha ha ha ha!” Liệt Ngọc vui mừng đến phát điên. Đừng nói là hấp thu hết cả hồ nguồn sức mạnh này, cho dù chỉ hấp thu một phần cực nhỏ thôi thì sau đó hắn cũng có thể được đảm nhiệm chức thủ lĩnh Băng Sơn tộc luôn ấy chứ.

Lúc trước, Liệt Ngọc chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày này, nhưng bây giờ hắn có thể chắc chắn điều đó.

Thứ duy nhất khiến Liệt Ngọc buồn phiền là sau khi hắn hấp thu một phần nguồn sức mạnh xong thì không thể hấp thu thêm được nữa…

Mặc dù cơ thể của Liệt Ngọc mạnh hơn nhiều so với võ giả của các chủng tộc khác nhưng dẫu sao cũng có giới hạn. Sau khi điên cuồng hấp thu nguồn sức mạnh, cơ thể của hắn mau chóng tiến vào trạng thái bão hòa.

La Chinh lẳng lặng trôi nổi trên mặt hồ. Sau khi cơ thể của hắn được thăng cấp, nhu cầu về sức mạnh của hắn còn lớn hơn Liệt Ngọc gấp nhiều lần, khả năng thừa nhận cực hạn cũng hơn xa hắn. Lúc này, La Chinh đang dốc sức hấp thu nguồn sức mạnh khổng lồ này.