Bây giờ bộ pháp của La Chinh đã nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Khi hắn và Hàm Lưu Tô bước vào lãnh địa Băng Sơn tộc lần đầu tiên, thấy người Băng Sơn tộc hoạt động tự nhiên trên tảng đá lớn màu bạc, trong lòng hắn đã từng vô cùng khiếp sợ.
Trải qua hơn nửa năm luyện tập, sau khi hấp thu nguồn sức mạnh ở đây, những lực hấp dẫn này đã không đáng giá nhắc tới với hắn.
“Vù vù vù!”
Chồn yêu lớn sinh sống trong núi Thánh Tuyền đã lâu, hấp thu khá nhiều nguồn sức mạnh.
Ba con chồn yêu to như trâu rừng lao về phía La Chinh, mang theo sức mạnh khá lớn. Dù là Liệt Ngọc thì khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng phải lùi lại liên tục.
Hắn đã gửi gắm hết hy vọng vào La Chinh. Dù hắn không biết rõ về thực lực của La Chinh, hơn nữa tên nhóc này mới tiến vào Băng Sơn tộc được một thời gian ngắn, nhưng vấn đề là hắn đã hấp thu số lượng nguồn sức mạnh lớn như thế...
La Chinh triển khai tư thế, nhẹ nhàng di chuyển một bước.
Trước khi tiến vào núi Thánh Tuyền, mỗi cử động của hắn đều vô cùng vụng về, khó mà vượt qua được khoảng cách hai ba trượng, cả người như bị sa vào một vũng bùn vô hình.
Lúc này, lực hấp dẫn lại không tạo thành chướng ngại gì đối với La Chinh.
Ba quyền đánh ra vô cùng mau lẹ.
“Bốp bốp bốp!”
Thân hình như trâu rừng của ba con chồn yêu dừng lại trên không trung, sau đó lập tức nổ tung, da thịt vỡ nát, xương cốt cơ bắp đều biến thành từng mảnh vụn, cuối cùng hóa thành ba vũng máu tươi, bôi lên mặt đất phía trước La Chinh...
Trong hang động tầng dưới cùng này, chồn yêu lớn cũng thuộc về đứng đầu của chuỗi thức ăn. Chúng đã từng vây bắt người Băng Sơn tộc, trong đó cũng có võ giả ngoại tộc, nhưng hoàn toàn không ngờ người trước mắt này lại mạnh kinh khủng như vậy.
Sau tiếng kêu thảm thiết, những con chồn yêu lớn còn lại lập tức giải tán, đâu còn dám đuổi theo La Chinh gây phiền phức.
“Lợi, lợi hại quá...”
Liệt Ngọc hít sâu một hơi.
Trước đây, trong lòng Liệt Ngọc rất không phục đãi ngộ của La Chinh ở Băng Sơn tộc. Không chỉ mình hắn, rất nhiều người Băng Sơn tộc và võ giả ngoại tộc cũng không phục.
Theo bọn hắn nghĩ, La Chinh cùng lắm chỉ dựa vào thiên phú không sợ lửa mà lừa gạt tài nguyên của Băng Sơn tộc. Việc hắn có thể trợ giúp Băng Sơn tộc hay không vẫn còn là mối nghi ngờ...
Bây giờ, Liệt Ngọc đã phục rồi, tên nhóc này không giống những võ giả ngoại tộc đó.
Hang động khổng lồ kéo dài tới sườn núi, khi đi thẳng lên, La Chinh cũng gặp phải mấy dị thú.
Nhưng theo như lời Liệt Ngọc, những dị thú này không phải loài quá mạnh, xem như bọn họ vẫn còn may mắn.
Địa thế dần dần lên cao, sau khi đến đoạn giữa, xung quanh bắt đầu xuất hiện không ít cửa hang, những hang động này thông lên vô số hang động của núi Thánh Tuyền. Dù chọn con đường nào thì cuối cùng đều sẽ đi ra từ một cửa hang nào đó, sau đó rời đi theo hang động phía dưới.
Khá nhiều võ giả bị giày vò trong núi Thánh Tuyền, cuối cùng vẫn hấp thu được số lượng nguồn sức mạnh tương đối. Lúc này, họ nhao nhao rời đi, tập hợp lại cùng một chỗ với La Chinh.
Đi lên đi xuống trong khoảng một nén nhang, con đường phía trước càng lúc càng sáng, trước mặt mọi người mới xuất hiện một miệng núi khổng lồ.
Lôi Thiềm khoanh hai tay trước ngực, đứng ở miệng núi, sau lưng là đông đảo người Băng Sơn tộc, bọn họ đợi ở đây đã lâu.
Võ giả có thể bình yên rời khỏi núi Thánh Tuyền, tức đã thông qua lễ trưởng thành của Băng Sơn tộc, đây là dấu hiệu trưởng thành của người Băng Sơn tộc.
“Thu hoạch thế nào?”
Hằng năm, đều có một số võ giả thu hoạch tương đối khá, nhưng phần lớn đều là võ giả Băng Sơn tộc. Trừ khi võ giả ngoại tộc gặp được cơ duyên cực lớn, còn nếu không bình thường luôn có xếp hạng thu hoạch vô cùng thấp.
Lần này, Lôi Thiềm lại rất quan tâm tới một võ giả ngoại tộc.
Nơi hắn muốn dẫn La Chinh đến quá nguy hiểm, nên tất nhiên là hắn hy vọng La Chinh có thể cố hết sức trưởng thành.
“Tạm được.” La Chinh hờ hững gật đầu.
Liệt Ngọc vốn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà trên đường La Chinh đã ngầm nhắc nhở hắn. Chắc hẳn sức mạnh thần kỳ nào đó trong hang động là có sinh linh điều khiển, mà sinh linh kia không muốn lộ ra bí mật này. Nếu như có thể, tốt nhất Liệt Ngọc đừng báo cáo...
Trong lòng Liệt Ngọc ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến lời La Chinh nói cũng có đạo lý. Quả cầu bát quái đã bị thu lại, nếu tùy tiên để lộ bí mật này thì liệu có mang đến phiền phức cho Băng Sơn tộc hay không? Thế là Liệt Ngọc nhịn lại.
La Chinh vẫn không trả lời Lôi Thiềm, một võ giả Băng Sơn tộc chợt cười lớn: “Ha ha, Lôi thúc thúc! Ta thu được lượng lớn nguồn sức mạnh.”
“Ồ?” Mắt Lôi Thiềm sáng lên.
“Ao nguồn sức mạnh bỗng nhiên trút xuống ta như mưa, lúc ấy ta sợ ngây người. Nhưng cuối cùng chỉ hấp thu được một phần nhỏ, ai dà...” Người Băng Sơn tộc thở dài.
“Một ao nguồn sức mạnh đổ xuống? Vậy là lực hấp dẫn của nguồn sức mạnh bị đảo lộn. Cái này…” Vẻ mặt Lôi Thiềm kích động, tình huống này hiếm khi xảy ra trong núi Thánh Tuyền.
“Có gì đặc biệt đâu, chỗ ta cũng có một dòng suối nhỏ trực tiếp tưới xuống, nguồn sức mạnh nhiều đến căn bản không tiêu hóa được...” Một võ giả ngoại tộc cười lạnh nói.
Thật ra, dọc đường lần này bọn họ đi lên, cũng có giao lưu với nhau.
Ngay từ đầu, mọi người đều tưởng mình gặp được kỳ ngộ, sau khi trò chuyện mới phát hiện ra, dường như mọi người đều trải qua gần giống nhau. Chỉ có võ giả cực kì cá biệt ở trong hang động không có nguồn sức mạnh thì mới bỏ qua cơ hội tốt trời ban này, bọn họ cũng đã hối hận đến đấm ngực dậm chân.
Sau khi nghe thấy những người này mồm năm miệng mười, rốt cuộc Lôi Thiềm đã hiểu chuyện gì đã xảy ra trong núi Thánh Tuyền.
Dường như khi mọi người tiến vào phía sau núi Thánh Tuyền, lực hấp dẫn của toàn bộ núi Thánh Tuyền đã xảy ra hỗn loạn lớn, thế là các võ giả đều bị giày vò quăng lên quật xuống không ít. Cũng vì nguyên nhân này, những nguồn sức mạnh không thể chạm vào đó mới trút xuống.
Trước kia, chỉ có võ giả cực kì đặc biệt mới có thể có được cơ duyên như thế, nhưng lần này cơ duyên lại phổ biến như thế...
Nhiều người Băng Sơn tộc đã trải qua hoặc chưa trải qua lễ trưởng thành nghe vậy thì trong mắt đều tỏ ra hâm mộ.
Nguồn sức mạnh thật sự quá quan trọng đối với người luyện thể, nó thường quyết định giới hạn trưởng thành trong tương lai của bọn họ. Năm nay, đám võ giả tiến vào núi Thánh Tuyền xem như đã gặp vận may lớn, nhưng không ai biết rằng, đây đều là do La Chinh ban tặng.
“La Chinh, thu hoạch của mọi người đều không tệ, ngươi thì sao?” Lôi Thiềm vẫn khá quan tâm đến La Chinh.
La Chinh khẽ gật đầu: “Coi như khá may mắn, hấp thu được một ít nguồn sức mạnh.”
“Một ít là bao nhiêu?” Lôi Thiềm truy hỏi.
“Hấp thu nhiều nhất dựa trên sức chứa của cơ thể, còn có không ít chưa hấp thu hết, nói ra thì cũng thật lãng phí.” La Chinh lạnh nhạt đáp, trên mặt tỏ vẻ tiếc nuối.
Hắn trả lời như vậy để tránh Lôi Thiềm tiếp tục truy hỏi.
Đúng là La Chinh đã hấp thu đến mức cao nhất của mình, nhưng mức cao nhất của hắn, chính là phá vỡ thế giới trong cơ thể, trực tiếp biến nguồn sức mạnh thành chín ngôi sao bố trí ở trong đó. Việc còn có khá nhiều chưa hấp thu hết, dĩ nhiên cũng là sự thật, nhưng Lôi Thiềm không biết rằng, cái làm La Chinh tiếc nuối chính là cả một hồ nguồn sức mạnh...! E là dù có là thần ở đó thì cũng không thể hấp thu hoàn toàn được nó.
“Tốt lắm! Các vị đều đã nhận được ơn huệ của núi Thánh Tuyền, mau đi theo ta thôi!” Lôi Thiềm gật đầu cười nói.
Sau khi thông qua núi Thánh Tuyền, các võ giả lập tức phải tham gia khảo nghiệm của Băng Sơn tộc. Sau này, nếu võ giả ngoại tộc muốn tiếp tục tu luyện ở đây, có thể chọn gia nhập đội ngũ Băng Sơn tộc để ra ngoài đi săn cùng. Đương nhiên, họ cũng có thể chọn tự rời khỏi Băng Sơn tộc.
Căn cứ kết quả khảo nghiệm, Băng Sơn tộc mới có thể phân bố đội ngũ. Dù sao họ ra ngoài đi săn đều là đối mặt với dị thú mạnh mẽ, lúc phân công sẽ cân nhắc đầy đủ đến thực lực của mỗi người.
Theo sự dẫn dắt của Lôi Thiềm, các võ giả lục tục dời bước trở lại Băng Sơn tộc. Nguồn :
Ngay trên quảng trường khổng lồ của Băng Sơn tộc, có xuất hiện thêm một khối đá màu vàng khổng lồ. Khối đá màu vàng cao khoảng hơn một trượng, có hình vuông, phát ra ánh vàng rực chói mắt dưới ánh sáng, giống như nguyên một khối vàng ròng.
Hòn đá màu vàng này cứng rắn hơn nham thạch màu bạc khổng lồ trong Băng Sơn tộc nhiều, trọng lượng cũng lớn hơn.
“Trưởng công chúa, họ đã trở về rồi.” Hạ tả vệ nhìn thấy đội ngũ phía xa thì mở miệng nhắc nhở.
Hàm Lưu Tô không có tư cách tham dự lần thí luyện trong núi Thánh Tuyền này. Dù nàng cũng có thể đứng lên, nhưng cùng lắm chỉ có thể đi tập tễnh, nên Hàm Lưu Tô vô cùng buồn rầu...
“La Chinh trở về rồi sao?” Hàm Lưu Tô hơi chớp mắt, nàng biết núi Thánh Tuyền vẫn có tỷ lệ tử vong nhất định, vẫn có một số người xui xẻo không về được. Tất nhiên là nàng không hy vọng La Chinh là kẻ xui xẻo đó.
“La Chinh đi đầu tiên.” Hạ tả vệ đáp lại: “Tên nhóc này bình yên vượt qua thí luyện trong núi Thánh Tuyền, nhưng không biết trong khảo nghiệm tiếp theo, hắn có thể di chuyển tảng đá kia trong khoảng cách bao nhiêu?”