Bách Luyện Thành Thần

Chương 1500





Theo con đường La Chinh đi xuống, chắc hẳn bọn họ đang ở nơi sâu nhất trong núi Thánh Tuyền.

Như Liệt Ngọc nói, dù con đường trong núi Thánh Tuyền vô cùng phức tạp, nhưng đa số đều tập trung ở một con đường chính phía dưới cùng. Nếu đi lên theo đường thì có thể rời khỏi núi Thánh Tuyền, trở lại Băng Sơn tộc.

Nhưng hai người họ phát hiện hang động này lại ở trong hoàn cảnh khép kín, thuộc khu vực chưa từng có ai bước vào.

Cánh cửa trước mắt cũng là đường ra duy nhất, không biết có thể rời khỏi đây hay không?

Nhưng trong lòng La Chinh đã nghĩ kỹ, nếu đây là đường cùng, hắn sẽ quay lại đường cũ.

Hắn hấp thu nhiều nguồn sức mạnh như vậy cũng không phải chỉ dùng để nhìn. Chỗ lợi hại nhất núi Thánh Tuyền chính là nham thạch màu bạc, mặt ngoài nham thạch bóng loáng nên càng khó leo lên.

Nhưng bây giờ sức mạnh La Chinh tăng vọt, tình huống đã khác.

Đến phía trước cửa đá, Liệt Ngọc dẫn đầu đi lên trước, chống hai tay lên hai bên cửa.

“Ha!”

Hắn đột nhiên dùng sức, cơ bắp toàn thân lập tức phồng lên.

Nguồn sức mạnh khiến Liệt Ngọc thay da đổi thịt, sức mạnh không biết đã tăng lên gấp mấy lần, nhưng cửa đá trước mắt lại vẫn không hề nhúc nhích.

“Ha ha, đẩy không ra.” Liệt Ngọc đã thúc đẩy sức mạnh đến cực hạn, thấy tình huống như thế chỉ có thể bỏ cuộc. Hắn nhìn sang La Chinh, La Chinh hấp thu nhiều nguồn sức mạnh như thế, có lẽ tình hình sẽ khác. Một người Băng Sơn tộc luôn luôn kiêu ngạo vào sức mạnh to lớn của mình, bây giờ lại phải trông cậy vào một người ngoại tộc, thật khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hơi ngại ngùng.

Ánh mắt La Chinh lạnh nhạt, chậm rãi tới gần cửa đá.

Trong Băng Sơn tộc, sau khi trải qua một lần luyện thể bằng dị hỏa, lại hấp thu nguồn sức mạnh, đồng thời tạo nên Đạo Đài Bát Trọng, thậm chí còn mở ra Thần Đài Cửu Tinh, đây cũng là thay đổi nghiêng trời lệch đất với La Chinh.

Hắn chậm rãi duỗi hai tay ra, ấn lên hai cánh cửa đá.

Không giống với sức mạnh mượn của Chân Long...

Sức mạnh này càng thêm chân thực, sức mạnh này tiềm ẩn ở bất kỳ chỗ nào trong cơ thể, khi hắn làm ra bất kỳ động tác gì, sức mạnh sẽ cuồn cuộn tuôn ra.

Đồ của người khác, dù sao vẫn là đồ đi mượn.

Chỉ có đồ của mình mới có thể sử dụng thuận tay.

“Mở cho ta!”

Hai tay đột nhiên đẩy mạnh.

Sức mạnh bỗng lan ra, lập tức có một cơn gió nhẹ lướt qua.

“Vù!”

Liệt Ngọc cao khoảng một trượng đứng bên cạnh lập tức cảm thấy một sức ép dữ dội, nên không nhịn được mà lui về phía sau hai bước.

Lúc này, La Chinh đã sử dụng sức mạnh toàn thân, nhưng rốt cuộc cánh cửa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì...

Có lẽ cơ thể La Chinh có chứa đựng nguồn sức mạnh lớn hơn Liệt Ngọc mấy lần, nhưng vẫn chưa đủ.

“Đạo Đài Bát Trọng!”

Tám Đạo Đài trên người La Chinh bắt đầu lấp lóe ánh sáng trong suốt.

Những sức mạnh đó bắt đầu điên cuồng tỏa ra từ tám tòa Đạo Đài, khiến sức mạnh của La Chinh lại tăng lên gấp đôi.

Vốn dĩ sức mạnh mà La Chinh bùng nổ ra đã ở mức khó có thể tưởng tượng nổi rồi, vậy mà bây giờ sức mạnh to lớn đó lại tăng lên gấp đôi...

“Ầm ầm...”

Cửa đá trước mắt phát ra tiếng vang trầm đục, lộ ra một khe hở nhỏ, cuối cùng cũng bị La Chinh đẩy ra.

La Chinh tiếp tục dùng sức, cửa đá phát ra tiếng ma sát ầm ầm, sau khi đẩy đến giới hạn nhất định, La Chinh mới thu hai tay lại, khe hở trên cửa đá đã vừa vặn cho hai người đi qua.

“Thật lợi hại!”

Mắt Liệt Ngọc lóe lên, từ trước đến nay Băng Sơn tộc kính trọng lực sĩ, tộc này vô cùng đơn giản, ngoài tiên tri gần như không lộ diện ra thì trong toàn bộ Băng Sơn tộc đều có chung một quan điểm: ai càng mạnh thì càng có địa vị cao. Thậm chí, người ngoại tộc đi vào cũng có cơ hội đảm nhiệm chức thủ lĩnh.

Thế giới bên trong vẫn là một vùng tăm tối, nhưng La Chinh không hề do dự mà mở cửa đá chui vào.

Nhưng ngay khi La Chinh tiến vào, một sức mạnh kỳ lạ bỗng nhiên dính lên quả cầu bát quái bên người La Chinh. Quả cầu bát quái lập tức rời khỏi tay hắn, bay về hướng hai người đã đi qua, sau khi xuyên qua khoảng cách ngắn này, nó lại rơi “ầm” một tiếng vào trong hồ nguồn sức mạnh.

Sau đó, quả cầu bát quái tự xoay chuyển, nguồn sức mạnh trong hồ lại ào ào nổi lên “rơi vào” hồ nước trên trần, lực hấp dẫn của nguồn sức mạnh lại bị đảo ngược.

Rõ ràng có người không muốn cho La Chinh mang quả cầu bát quái đi.

La Chinh thầm giật mình, may mà hắn không dùng nhẫn tu di mang nguồn sức mạnh đi.

Nơi đây tất nhiên là có đại năng theo dõi…

Hắn không biết rằng, ngay cả chỗ cửa hang bị ong chúa ăn mòn cũng đã được sửa chữa hoàn toàn.

Sau đó, cánh cửa đá phía sau hai người bắt đầu từ từ đóng lại, hai người lại chìm vào trong bóng tối.

Hai bên trái phải là nham thạch màu bạc dày, phía trước chỉ có một con đường có thể đi. Liệt Ngọc và La Chinh nghĩ, nơi đây rất quỷ dị, là do con người bố trí, thậm chí người này có thể còn ở ngay bên cạnh họ.

Hai người không tiếp tục nói chuyện mà tiếp tục tiến lên về trước. Nhưng không ngờ, họ mới đi được mấy bước đã cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng, dường như họ đã đi xuyên qua đường hầm, tiến vào một hang động vô cùng rộng lớn.

Mà phía sau họ, là đá khổng lồ màu bạc chồng chất như núi.

Bọn họ bị người ta đưa ra, hai người cùng kết luận như vậy.

So sánh ra, La Chinh càng thêm giật mình. Hắn vốn nhạy cảm với quy tắc không gian, nhưng vừa rồi khi ánh sáng lóe lên, hắn căn bản không nhìn ra bất cứ lực quy tắc gì.

Như vậy chứng minh người đưa bọn họ ra là người có thần thông mạnh mẽ, vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

“Có lẽ chính là chủ nhân tạo nên cấm địa Luyện Thần.” Trong lòng La Chinh tạm thời đưa ra suy đoán như vậy.

Trong lòng hắn càng thêm tò mò về chủ nhân của cấm địa Luyện Thần. Vị chủ nhân này hào phóng như thế, tặng cả nguồn sức mạnh, rốt cuộc là có mục đích gì?

Sáu thánh địa tu luyện lớn đều lấy sức mạnh từ người này. Nếu sinh linh trong cấm địa Luyện Thần chiếm lấy sức mạnh này thì cuối cùng cũng vẫn phải trả lại cho cấm địa. Giống như võ giả trong vũ trụ, khi cần mạnh lên sẽ đòi hỏi lấy đi từ vũ trụ, nên một khi võ giả kia không thể vượt qua vũ trụ thì cuối cùng cát bụi sẽ về với cát bụi. Tất cả tạo hóa, tất cả những gì đoạt được đều phải trả lại cho vũ trụ.

Nhưng võ giả ngoại tộc tiến vào cấm địa Luyện Thần, lấy đi nguồn sức mạnh lại là hao tổn thực sự. Tâm địa của chủ nhân cấm địa Luyện Thần thật sự là quá tốt.

Khi La Chinh đang suy nghĩ vấn đề này, Liệt Ngọc quan sát xung quanh, tỏ vẻ vui mừng: “Nơi này là con đường dưới chân núi Thánh Tuyền, con đường này kéo dài từ chỗ sâu nhất trong lòng đất đến lối ra.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Liệt Ngọc lập tức khó coi: “Nhưng... hình như vị trí của chúng ta ở quá sâu...” Nói xong hắn chỉ về phía trước.

Núi Thánh Tuyền có một con đường nối thẳng đến lối ra, nhưng nguồn sức mạnh ở nơi đây lại hết sức thưa thớt. Phần nhiều nguồn sức mạnh đều tập trung tại tầng trên của núi Thánh Tuyền, thậm chí ngẫu nhiên ở trên đỉnh núi cũng có suối nguồn sức mạnh tràn ra.

Nguyên nhân tạo nên tình huống này là vì hàng năm lực hấp dẫn của suối nguồn sức mạnh bị đảo ngược, những suối nguồn sức mạnh thường đều chảy về chỗ cao.

Nói chung, khi đi từ vô số hang động trong núi Thánh Tuyền xuống thì đều sẽ tập trung lại ở con đường này của họ, sau đó đi lên là được. Thế nhưng La Chinh và Liệt Ngọc lại xuất hiện ngay trước con đường này, cũng chính là nơi sâu nhất của núi Thánh Tuyền.

Ở đây tồn tại không ít dị thú thực lực mạnh mẽ. Những dị thú này trưởng thành, ít nhiều gì đều có liên quan đến suối nguồn sức mạnh.

“Đó là chồn yêu lớn.” Liệt Ngọc nhắc nhở.

Bình thường, hình thể của chồn không khác mèo con là mấy, nhưng những con chồn yêu lớn đang chậm chạp đi lại trước mắt lại to như con trâu. Thân thể khổng lồ không hề ảnh hưởng tới sự linh hoạt của chúng, loài sinh linh này không phải là thứ mà bây giờ Liệt Ngọc có thể bắt giết được. Bình thường chỉ có người Băng Sơn tộc thành niên mới có thể gia nhập đội săn giết loài chồn yêu lớn này

La Chinh gật đầu, hắn đang lo sức mạnh toàn thân không có chỗ dùng. Đối mặt với mấy con chồn yêu lớn, hắn không hề sợ hãi, mà đột nhiên đạp một cái, cả người đã nhanh chóng bay thẳng đi.

Những chồn yêu lớn đã coi La Chinh và Liệt Ngọc là con mồi, nên chúng phân công hợp tác, vây kín hai người.

Nhưng chúng không ngờ, La Chinh lại không hề định chạy trốn, mà là xông thẳng về phía chúng.

“Grào!”

Một con chồn yêu lớn phát ra tiếng kêu cảnh cáo. Ngay lập tức, có ba con chồn yêu chia ra thành ba hướng, xông về phía La Chinh.

Trí tuệ của chồn yêu lớn không thấp, đã hiểu được kết hợp ngăn địch.

Nếu gặp võ giả bình thường, khi bị ba chồn yêu vây công, dựa vào sức mạnh không tầm thường và cơ thể linh hoạt thì bọn chúng phần thắng khá cao.

Nhưng lần này người mà bọn chúng gặp phải chính là La Chinh.