Bách Luyện Thành Thần

Chương 1511





Sau khi xử lý chuyện của thế giới trong cơ thể, hóa thân trong cơ thể của La Chinh tan đi theo gió.

Thông thường, võ giả sẽ không can thiệp quá nhiều vào sự phát triển của thế giới trong cơ thể, mà để cho thế giới tự tiến hóa.

Nhưng lần này chiến tranh ở thế giới trong cơ thể liên quan đến cây thế giới, mà cây thế giới chính là vật bên ngoài được La Chinh đưa vào trồng trong đó, khó tránh khỏi gây ra ảnh hưởng không tốt. Nếu như La Chinh không can thiệp, sợ rằng Nhân tộc trong đó sẽ không chạy thoát khỏi kết cục tuyệt chủng.

Lôi Thiềm không hề hỏi dò xem tiên tri và La Chinh đã nói chuyện gì.

Những nhà tiên tri ở trong các thánh địa lớn này đều là sự tồn tại siêu nhiên. Nói cách khác, họ chính là người canh gác cấm địa Luyện Thần mà thánh nhân để lại.

Mục đích họ ở lại đây chẳng qua là để giúp thánh nhân làm việc, rất nhiều khi thậm chí còn có xung đột với bộ tộc bản địa.

Ví dụ như Băng Sơn tộc muốn biết rõ mục đích tồn tại của chính mình, biết rõ mục đích của chủ nhân cấm địa Luyện Thần, thậm chí muốn có thể thoát khỏi cấm địa Luyện Thần, đi vào trong Thần Vực giống như võ giả ngoại tộc khác.

Nhà tiên tri biết rất rõ đây là chuyện bất khả thi, nhưng họ không nói cho tộc nhân biết, thậm chí nhiều khi còn nói dối tộc nhân của mình.

Nói cho cùng đây là thế giới do vị thánh nhân kia tạo ra, La Chinh sẽ không tùy tiện lắm lời.

Sau cuộc khảo nghiệm, đã mấy ngày rồi Lôi Thiềm và người Băng Sơn tộc chưa ra ngoài đi săn, mà ở trong tộc làm công tác chuẩn bị.

Qua tầm bốn ngày sau, cuối cùng Băng Sơn tộc cũng chuẩn bị xong xuôi, tất cả người trưởng thành chia làm mấy đội chuẩn bị xuất phát.

Thợ săn của Băng Sơn tộc chia làm bốn đội ngũ là rắn, hổ, rồng, thần.

Thực lực của đội săn rắn là thấp nhất, võ giả vừa mới giành được danh hiệu Siêu Phàm sẽ gia nhập đội săn rắn. Nói một cách tương đối, đội ngũ này là an toàn nhất, xem như người lớn dắt một đội người mới đi rèn luyện.

Đội săn hổ và săn rồng lại là lực lượng trung kiên của Băng Sơn tộc. Con mồi chồng chất như núi trên quảng trường mỗi ngày đều là do hai đội này săn được.

Còn đội săn thần bình thường rất ít ra tay, trong cả Băng Sơn tộc cùng lắm chỉ có chừng mười người mà thôi. Ba người đẩy lùi trăn Vô Tướng Thiên khi đó thuộc về đội săn thần của Băng Sơn tộc.

La Chinh nhận được danh hiệu Man Vương, xem như trực tiếp xếp vào đội săn thần...

Sau khi thông qua kiểm tra thì một số võ giả ngoại tộc liền rời khỏi Băng Sơn tộc, Băng Sơn tộc cũng không giữ lại. Nếu như muốn ở lại thì nhất định phải đi săn cùng Băng Sơn tộc ở bên ngoài.

Sau khi chuẩn bị chu đáo, đội ngũ này liền chậm rãi xuất phát.

Đám người Hàm Lưu Tô và Hạ tả vệ không gia nhập vào những đội ngũ này. Song sau khi Băng Sơn tộc xuất phát, họ cũng cùng đi theo.

Sau khi thấy được tiềm lực to lớn của La Chinh, Hạ tả vệ không tỏ vẻ cố chấp như trước đây nữa. Hắn không ép Hàm Lưu Tô phải quay về, tuy rằng trong lòng hắn vẫn tồn tại nghi ngờ như cũ.

Thực lực của La Chinh đã mạnh hơn. Trấn Hồn Nhai kia chính là do thánh nhân bố trí, trên lý thuyết chỉ có thánh nhân có thể mở ra!

Nhưng hắn cũng biết, nếu thật sự có thể đi vào Trấn Hồn Nhai thì sẽ rất có ích với Trưởng công chúa. Chỉ chậm trễ một chút thời gian, lại không hề tồn tại nguy hiểm quá lớn, nên hắn vui lòng đưa Hàm Lưu Tô đi cùng.

Khi đi một mạch về hướng bắc theo lãnh địa của Băng Sơn tộc, đội săn hổ và đội săn rồng dẫn đường ở đằng trước, còn đội săn rắn và đội săn thần theo sát phía sau.

Không bao lâu sau, màu sắc của đất đai phía trước có sự thay đổi, những tảng đá Ngân Cang kia biến mất, thay vào đó là màu nâu của đất đai và cây cối rậm rạp...

Ngay khi La Chinh mới vừa đi ra khỏi vùng đá Ngân Cảng, lúc đặt chân lên đất, đột nhiên hắn cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn!

Kể từ khoảnh khắc bước vào lãnh địa của Băng Sơn tộc, tất cả mọi người đều phải chịu lực hấp dẫn cực kỳ mạnh mẽ.

Đối với bất kỳ người nào thì việc chống lại lực hấp dẫn này đều là một gánh nặng không nhỏ. Cho nên võ giả vừa mới tiến vào trong đó thì ngay cả việc bò dậy cũng hết sức khó khăn.

Nhưng sau khi đã làm quen với lực hấp dẫn này thì khi rời khỏi Băng Sơn tộc sẽ cảm nhận được một sự thoải mái trước nay chưa có!

Giống như nghìn ngọn núi lớn đè trên người đột nhiên biến mất!

“Cách cách...”

Dưới sức đè đó, xương cốt của mọi người đều bị dồn nén lâu ngày, thậm chí ngay cả chiều cao cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Khoảng cách giữa các đốt xương quá sát thì thường sẽ bị đè thấp đi từ bốn năm tấc trở lên!

Sau khi đi lại hai bước, thoải mái hoạt động gân cốt, bộ xương giãn ra, mỗi người đều cao thêm mấy tấc trong khoảng thời gian ngắn...

“Bùm bùm...”

Hoặc là vô tình, hoặc là cố ý, có một số võ giả ngoại tộc cố ý dùng sức để cho xương cốt của mình hoạt động, phát ra tiếng nổ.

Trong cả đội ngũ giống như có người giơ một dây pháo liên tục nổ vang...

“Mẹ nó, ầm ĩ chết mất, yên tĩnh chút cho ông, năm nào đưa người mới đi ra cũng thế này!” Một người Băng Sơn tộc tướng mạo thô lỗ trong đội săn thần nổi giận mắng.

Người Băng Sơn tộc đã quá quen với cảm giác này, nên tất nhiên không ai nhàm chán đến mức cố ý vươn vai để gây ra tiếng động, bình thường chỉ có võ giả ngoại tộc mới nhàm chán như vậy.

Bị người của đội săn thần quát như thế, những tiếng vang kia lập tức bớt đi hẳn, nhưng có không ít võ giả ngoại tộc vẫn tươi cười đắc ý.

Họ tiến vào Băng Sơn tộc đã mấy năm, phải luyện thể giữa ngột ngạt và cám dỗ, cũng chỉ có chính mình mới có thể hiểu được nỗi khổ sở trong đó. Song sau khi chịu khổ như thế đã được báo đáp. Đi vào một chuyến, khi trở ra, sức mạnh của bọn họ đã tăng lên mấy chục lần, thậm chí gấp trăm lần!

Thời gian La Chinh tiến vào cũng không lâu, còn chưa tới một năm, nhưng lúc này tâm trạng của hắn cũng không tệ. Nếu không phải đi về phía trước cùng với đội ngũ, cộng thêm hắn lại đứng ở địa vị săn thần tối cao, thì hắn cũng rất muốn nhảy nhót một phen, xem xem sức mạnh của bản thân đã cường hóa đến trình độ nào.

Các đội ngũ này vừa mới đến gần khu rừng rậm phía trước, bỗng nhiên trong đội săn hổ có người la lên: “Đằng trước có dị thú, là vượn Kim Cương!”

Người Băng Sơn tộc đều là thợ săn trời sinh, bọn họ săn bắt cả đời, đều hết sức nhạy cảm với mùi vị và dấu vết.

Vừa dứt lời, người của Băng Sơn tộc không một ai nhúc nhích, nhưng đại đa số võ giả ngoại tộc lại nhao nhao xông ra ngoài...



Khi mạnh mẽ xông lên, họ tạo nên sức bật to lớn làm nổ tung ở dưới chân. Trong nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện vô số hố to. Một số võ giả thiếu chuẩn bị, lại rơi vào trong những hố to kia.

Dựa theo quy củ của Băng Sơn tộc, sau khi đội săn hổ phát hiện con mồi thì phải trải qua bước trinh sát đầy đủ, sau đó sẽ tiến hành bao vây, như vậy khả năng có thể bắt được con mồi sẽ tăng lên lớn nhất.

Nhưng những võ giả ngoại tộc này có thể xem như đã bứt rứt đến điên rồi. Cái ngày khảo nghiệm kia, mỗi người chỉ được đánh có một quyền, bây giờ đã không còn bị lực hấp dẫn trói buộc, nên họ chỉ cảm thấy trời cao mặc chim bay, sao còn có thể kiềm chế được nữa?

“Hừ, cái đám mạo hiểm làm liều, nếu gặp phải dị thú thật sự lợi hại mà không tuân theo quy tắc thì cứ chuẩn bị chịu chết đi!” Trong Băng Sơn tộc có người cười lạnh nói.

Những võ giả ngoại tộc kia bùng nổ sức mạnh, khiến một khoảng rừng rậm phía trước lập tức long trời lở đất.

Sau khi sức mạnh của họ tăng vọt, thì một quyền có thể đập ra một thung lũng. Sức mạnh khổng lồ như ngựa đứt cương thoải mái tuôn ra, khiến cây cối trong rừng rậm kia biến mất sạch sành sanh chỉ trong khoảnh khắc. Thay vào đó là các khe rãnh rộng lớn, cùng với bùn đất và thân cây bay đầy trời, đồng thời còn truyền đến tiếng gầm giận dữ của con vượn.

Những con vượn Kim Cương kia ở ven Băng Sơn tộc, chúng không được tính là dị thú quá lợi hại, nên làm sao có sức đối đầu với nhóm võ giả ngoại tộc khí thế hung hăng này chứ? Mặc dù chúng hết sức linh hoạt nhưng vẫn không thoát khỏi số phận bị đánh chết.

“Bịch bịch bịch...”

Mỗi một con vượn bị đánh trúng đều trực tiếp nổ tung thành một đám sương máu. Bọn họ đến nơi này để săn bắt, nhưng lúc này lại biến thành vì giết chóc mà giết chóc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, La Chinh cũng nhíu mày. Nếu con người bị đè nén quá lâu, quả thực rất dễ đánh mất bản thân. Giờ đây, những võ giả này chẳng khác nào thú hoang, chỉ biết giải phóng sức mạnh của mình.

Chẳng mấy chốc, vượn Kim Cương ẩn núp trong rừng đã bị đánh chết không còn một mống.

Những nhóm võ giả kia cũng lũ lượt trở về đội ngũ của mình, trên mặt còn lộ vẻ chưa thỏa mãn.

Lôi Thiềm không hề ngăn cản hành vi của đám người này. Cứ đi tiếp trên con đường này, rồi sẽ gặp phải dị thú càng lúc càng mạnh hơn, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị dạy dỗ...

Người Băng Sơn tộc tiếp tục dẫn đầu tiến lên.

Băng qua cánh rừng này, cây cối trước mắt mọi người càng lúc càng cao lớn.

Ban đầu, cây cối trong khu rừng kia chỉ cao hai, ba trượng. Tới phía sau, khi những cái cây kia có thể che khuất mặt trời thì gần như không thấy được không trung luôn.

Đối mặt với những cây đại thụ to mấy chục trượng và cao tới mấy trăm trượng này, những võ giả ngoại tộc kia lại ngứa tay. Mỗi khi đi ngang qua một thân cây, họ thường đánh một quyền lên nó. Kết quả là đại thụ bị nứt ra, thân cây khổng lồ đổ sập xuống giống như một ngọn núi lở...

“Nơi này là rừng Cự Mộc, tiếp tục đi về phía trước chính là rừng Độ Ách. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, nếu làm kinh động đến những dị thú khổng lồ kia thì đừng trông cậy vào Băng Sơn tộc chúng ta sẽ cứu các ngươi!” Mỗi một cây gỗ lớn ngã xuống đều sẽ gây ra chấn động lớn. Thân là thợ săn, rốt cuộc đám người Băng Sơn tộc không thể nhịn được nữa, Lôi Thiềm lạnh lùng mở miệng nói.

Hắn vừa mới dứt lời, liền nghe thấy phía trước truyền đến một loạt âm thanh sột soạt. Tất cả người Băng Sơn tộc ở đây khi nghe được âm thanh này thì đều lập tức biến sắc.

Còn những võ giả ngoại tộc kia lại không hề cảnh giác gì. Sức mạnh mang đến cho bọn họ cảm giác sung mãn, khiến cho bọn họ có ảo tưởng giả dối là ta đây vô địch thiên hạ...