Suốt quãng đường đi về phía trước này, nếu gặp phải mấy con dị thú lạc đàn thì những võ giả ngoại tộc kia đều chen nhau lên trước.
Những dị thú rơi vào tay bọn họ, không một con nào có thể giữ nguyên được hình dáng ban đầu. Nếu không bị xé thành mảnh nhỏ thì cũng bị đánh nát sương màu máu.
Chỉ tiếc, dọc theo con đường này cũng không gặp phải nhiều dị thú. Không ít võ gải ngoại tộc đã không có sức mạnh lại không có chỗ nào để phát tiết, nên chỉ hận mấy con dị thú kia không đủ để chia nhau…
Bây giờ nghe thấy tiếng huyên náo kia, một số võ giả ngoại tộc hơi khôn khéo một chút như ông lão nhỏ bé Diêu An đã nhận ra sắc mặt của người Băng Sơn tộc ngay. Nhất là mấy người trong đội săn thần, sắc mặt cũng không tốt lắm…
Lúc này, đám người Diêu An không những không xông lên mà còn lặng lẽ lùi về phía sau.
Chỉ có một số võ giả ngoại tộc nghe được âm thanh kia lại tưởng là dị thú, nên không do dự gì mà chạy như bay về phía trước.
Thật ra ngày thường những võ giả ngoại tộc cũng hết sức cẩn thận, bởi người quá lỗ mãng căn bản không thể lấy được bùa thử luyện màu tím để tiến vào Băng Sơn tộc tu luyện!
Vậy mà hôm nay bọn họ lại giống như con gà bị cắt tiết vậy, một phần là vì thực lực đã tăng lên nhiều, phần còn lại là vì rừng Cự Mộc này liên quan chặt chẽ tới rừng Độ Ách. Ở nơi này cũng có thể ngửi được mùi hương Độ Ách thoang thoảng nên có thể coi chính nó đã cường hóa tính hung ác trong cơ thể bọn họ. Nói thẳng ra thì chính là đầu óc bọn họ bị choáng váng!
“Lùi về phía sau hết cho ông. Đó là thánh thú Chân Võ! Đụng phải sẽ chết!”
Mặc dù Lôi Thiềm cũng không để ý tới tính mạng của đám võ giả ngoại tộc này, nhưng dù sao cũng không thể để cho bọn họ đi chịu chết thật…
Tất cả mọi người của Băng Sơn tộc đều nhanh chóng xích lại gần nhau, tập trung về một chỗ. Nghe nói như thế, mấy võ giả ngoại tộc liền nhanh chóng ngừng bước, bắt đầu lùi về.
Nhưng cuối cùng, lời nhắc nhở của Lôi Thiêm cũng đã chậm mất một bước, hơn nữa lúc ấy những võ giả này đã lao ra khá xa!
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Ngay phía sau cái cây lớn bắt đầu lờ mờ xuất hiện những cái xúc tu!
Bề mặt của những xúc tu này lóe ra ánh sáng của kim loại. La Chinh đứng giữa đám người, vừa chú ý tới những xúc tu đó thì ánh mắt liền lóe lên: “Thánh thú Chân Võ này là con rối?”
Những cái xúc tu được chế tạo thành từng đoạn bằng dây thép, nhìn thế nào cũng giống như một con rối được làm bằng kim loại!
“Xoẹt!”
Khi đám xúc tu được làm từ dây thép kia quật lại đây thì sẽ để lại vết lõm thật sâu trên mặt đất. Sau khi hơn mười võ giả ngoại tộc đứng ngay phía trước bị quất trúng, cả người bọn họ trực tiếp bị dây thép quấn lấy, tất cả đều kêu lên thảm thiết, bị kéo vào sâu trong rừng rậm…
Trong những võ giả ngoại tộc này có hai vị đạt được danh hiệu “Thần Lực”, sức mạnh cũng không yếu. Ấy thế mà mới chỉ vùng vẫy được hai cái cũng đã bị kéo đi!
Sắc mặt cả đám võ giả còn lại đều trắng bệch, làm gì còn dám ở lại? Giờ phút này, bọn họ nắm chắc cơ hội để chạy trối chết…
Nhưng số dây thép kia quá nhiều, lại không ngừng quơ trong không trung, nên lại cuốn đi bảy tám vị võ giả ngoại tộc nữa!
“Đội săn rồng, mở Ma Phong Trận!”
Giờ phút này, ngay cả Lôi Thiềm cũng vô cùng nghiêm túc.
Thánh thú Chân Võ là dị thú mạnh mẽ sống trong rừng Cự Mộc. Chính xác mà nói thì loài vật này chia làm hai phần, một nửa có sự sống, nửa còn lại là thân thể của con rối.
Ở trong cấm địa Luyện Thần có một số loài vật bất khả chiến bại, thánh thú Chân Võ chính là một trong số đó. Bởi vì nó là linh sủng mà chủ nhân của cấm địa Luyện Thần nuôi dưỡng. Những năm gần đây, không biết nó đã ăn biết bao sinh linh ở chỗ này!
Ở trong cấm địa Luyện Thần, thánh thú Chân Võ không có kẻ thù. Đến tận bây giờ, Băng Sơn tộc cũng chưa từng thấy được diện mạo thật sự của loài vật. Trước đây, căn bản Băng Sơn tộc không dám đi vào rừng Cự Mộc, bởi vì nếu gặp phải Thánh thú Chân Võ thì chắc chắn sẽ chết.
Có lẽ bởi vì Băng Sơn tộc đã mất quá nhiều người trong khu rừng này nên nhà tiên tri trong tộc đã truyền dạy cho bọn họ Ma Phong Trận. Nếu gặp phải thánh thú Chân Võ, chỉ cần kích hoạt Ma Phong Trận thì sẽ không bị nó tấn công.
Nhưng Lôi Thiềm không hề biết, uy lực của Ma Phong Trận này vốn dĩ không lớn, chẳng qua trong đó có chứa thông tin khiến thánh thú Chân Võ kiêng kỵ mà thôi.
Sau khi nhà tiên tri liên lạc với chủ, “chủ” mới ban cho Ma Phong Trận này.
Thánh thú Chân Võ chính là linh sủng của chủ, đương nhiên chủ không mong người Băng Sơn tộc bị linh sủng ăn thịt hết…
Tóm lại, chỉ cần kích hoạt Ma Phong Trận thì thánh thú Chân Võ sẽ coi bọn họ là người một nhà, do đó ngừng tấn công!
Bao nhiêu năm qua, Băng Sơn tộc bọn họ đều phải dựa vào Ma Phong Trận này mới có thể vượt qua rừng rậm Cự Mộc.
Cũng bởi vì sự tồn tại của Ma Phong Trận nên việc đi qua rừng rậm Cự Mộc cũng đơn giản hơn. Có một con vật hung dữ như vậy canh giữ ở đây như một pho tượng nên trong khu rừng này không có dị thú quá mạnh sinh sống!
Dần dần, Băng Sơn tộc gần như đã quên mất thánh thú Chân Võ này, cũng không ngờ rằng hôm nay nó sẽ chui ra ngoài.
Lôi Thiềm cũng rất hoang mang. Bây giờ đang là ban ngày, vì sao thánh thú Chân Võ lại tấn công bọn họ?
Cũng may hơn mười người trong đội săn rồng của tộc cũng đã lập tức kích hoạt từng thần văn trong tay. Sau khi thần văn được kích hoạt, hai bên liền được kết nối với nhau, tạo thành một cái lưới màu xanh thẳm, bao bọc toàn bộ Băng Sơn tộc và võ giả ngoại tộc ở bên trong!
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Vô số xúc tu bằng dây thép đang vươn tới từ bốn phương tám hướng, chẳng khác gì những con rắn nhỏ được làm bằng kim loại đang không ngừng bò trên mặt đất.
Khi chúng vừa chạm vào cái lưới được tạo ra bởi thần văn kia thì cứ như bị điện giật, lập tức rụt trở về.
“Lôi Thiềm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Một người Băng Sơn tộc đứng giữa đội săn thần mở miệng hỏi.
Lôi Thiềm thấy xúc tu bằng dây thép cuộn tới từ bốn phương tám hướng, hắn cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao hôm nay thánh thú Chân Võ lại gây khó dễ cho Băng Sơn tộc.
Xúc tu dây thép không ngừng leo lên, cuối cùng chạm vào Ma Phong Trận của người Băng Sơn tộc. Vừa mới chạm vào, chúng đều như bị điện giật, nhanh chóng lùi về phía sau…
Hiện tại, tất cả các võ giả ngoại tộc đều co đầu rụt cổ ở trong đội ngũ, gần như ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giờ phút này, bọn họ mới nhớ, đây là cấm địa Luyện Thần. Trong một thế giới cũng không tính là lớn này có đầy các loài dị thú mạnh, với thực lực của bọn họ thì chưa đủ để hoành hành!
“Tình hình không đúng!” Một người trong đội săn thần nhíu mày nói.
“Cái gì không đúng?” La Chinh hỏi.
Người nọ ngược lại rất kiên nhẫn với La Chinh, dù sao La Chinh cũng có danh hiệu Man Vương, được đặc cách tiến vào đội săn thần, coi như là cũng ngang vai ngang vế với bọn họ, thậm chí còn có thể vượt xa bọn họ. Đã thế, bọn họ còn muốn cấu cạnh La Chinh.
“Trước kia, sau khi sử dụng Ma Phong Trận, thánh thú Chân Võ sẽ ngừng tấn công, tự động rời đi, nhưng hôm nay…” Người nọ chỉ xung quanh.
Từ một cái cây thô to trong rừng Cự Mộc kia, không ngừng có xúc tu dây thép bò ra. Sau khi chạm vào Ma Phong Trận thì mới bắt đầu lùi về phía sau. Nhưng rút lui chưa lâu chúng đã quay trở lại, có vẻ chưa từ bỏ ý định.
Lôi Thiềm thấy cảnh này thì vẻ mặt cũng rất khó coi: “Chắc là trong số chúng ta có thứ mà thánh thú Chân Võ muốn!”
Thánh thú Chân Võ muốn thứ gì?
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, sau đó dừng trên người Hàm Lưu Tô đang ở cách đó không xa.
Sắc mặt của Hàm Lưu Tô cũng có vẻ vô cùng hoảng hốt, ánh mắt giao với La Chinh, sau đó mím môi.
“Là nàng sao?”
Trong lòng La Chinh suy đoán. Hắn chú ý thấy lượng xúc tu dây thép ở phía Hàm Lưu Tô là nhiều nhất, nhưng dường như chúng rất sợ Ma Phong Trận kia nên chậm chạp không dám cưỡng ép phá hỏng Ma Phong Trận này, chỉ không ngừng quấn quanh ở bên ngoài.
Lúc vừa mới tiến vào cấm địa Luyện Thần, trăn Vô Tướng Thiên cũng liên tục đuổi theo cô gái này.
Hàm Lưu Tô quả thật là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng chắc những dị thú kia không đến mức ham mê nữ sắc chứ? Vậy thì vì sao tất cả đều cứ tìm nàng gây chuyện vậy?
Trong lúc La Chinh đang suy nghĩ thì rốt cuộc những xúc tu bằng dây thép dài nhỏ kia không kiềm chế được nữa mà quật thẳng về phía Ma Phong Trận!
“Xoẹt xoẹt…”
Ma Phong Trận thật sự chẳng thể chống lại đòn tấn công của thánh thú Chân Võ, chẳng qua trong Ma Phong Trận chứa điều gì đó khiến thánh thú Chân Võ kiêng kỵ mà thôi.
Nhưng lần này Ma Phong Trận lại mất hiệu lực, dường như thánh thú Chân Võ đã hạ quyết tâm nên bắt đầu quật đánh điên cuồng!
Những người Băng Sơn tộc tay cầm thần văn vừa thấy cảnh tượng này thì liền quay đầu bỏ chạy. Ma Phong Trận vốn tạo thành một vòng tròn quay xung quanh, nhưng lúc này lập tức xuất hiện một lỗ hổng!
“Vèo!”
Một cái xúc tu dây thép trong số đó thừa dịp có lỗ hổng mà vào!
Quả nhiên giống như suy đoán của La Chinh, mục đích của thánh thú Chân Võ là Hàm Lưu Tô!
“Trưởng công chúa, đi!”
Sắc mặt của đám Hạ tả vệ cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Bọn họ vốn cho là đi theo Băng Sơn tộc thì sẽ không gặp nguy hiểm gì mấy, nhưng bọn họ quên mất rằng, thể chất của Hàm Lưu Tô có sức hấp dẫn trí mạng đối với bất kỳ loài dị thú nào…
Hàm Lưu Tô không đi. Đúng khoảnh khắc này, nàng lại làm ra một chuyện vô cùng chính xác, đó là nhảy lên, lao về phía La Chinh.
Nàng biết Hạ tả vệ đã thi triển Đại Chí Nguyện với trăn Vô Tướng Thiên, trước khi làm lễ tạ thần thì không thể sử dụng lần thứ hai. Cho nên muốn chống lại thánh thú Chân Võ này thì cũng không có khả năng.
Thế nên giờ phút này, nàng chỉ có thể gửi gắm hy vọng của mình vào La Chinh.