Cho dù dây thép này có quật tới như thế nào thì cũng chỉ cần chạm vào quả cầu này là sẽ bị tiêu diệt và biến mất ngay…
La Chinh ở giữa quả cầu, trong lòng cũng hơi thả lỏng.
Hiện tại, hắn không thể trực tiếp khống chế sức mạnh này. Nếu rót luồng sức mạnh điên cuồng này vào trong cơ thể thì có lẽ thân thể hắn sẽ bị tiêu diệt và biến mất chỉ trong một tích tắc. Cho nên hắn chỉ có thể dùng thần thông Khoa Thế để phóng sức mạnh ra.
Có lẽ sử dụng luồng sức mạnh này có hiệu quả rất thấp, thậm chí còn rất lãng phí, nhưng uy lực thực tế lại không thể coi thường!
Cả người Hàm Lưu Tô đã bám vào người La Chinh, trong đôi mắt xinh đẹp kia đầy vẻ ngạc nhiên.
Nàng rất may mắn khi dự cảm của bản thân là chính xác, nhưng không ngờ lại chính xác đến mức này… Hàm Lưu Tô từng cho rằng La Chinh có thể bắt kịp ca ca của mình. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ một tầng sức mạnh này của La Chinh thôi cũng đã hơn hẳn Hàm Thương Yên rồi.
Người này chắc chắn sẽ đưa được mình tới trấn Hồn Nhai!
Khóe miệng nàng hơi cong lên, hai mắt nhắm lại, tựa đầu trên vai La Chinh. Nếu hắn không thể đưa mình đi trấn Hồn Nhai, hẳn là thế giới này thật sự không ai có thể đi được nữa.
Cho dù xúc tu dây thép này quật vào quả cầu như thế nào thì cuối cùng cũng chỉ vô ích. Từng cái xúc tu dây thép không ngừng bị tiêu diệt và biến mất. Đối với thánh thú Chân Võ, đây cũng là một tổn thất. Dù sao mỗi xúc tu dây thép đều là một cánh tay của nó.
Không lâu sau, tất cả các xúc tu dây thép đều rút lui cùng một lúc.
Sau khi chúng rút lui hết thì mọi người đều đưa tay lên lau mồ hôi. Khi bọn họ nhìn về phía La Chinh, trong mắt đều có thêm chút hoảng sợ.
Lúc ở Băng Sơn tộc, từng có khoảnh khắc hắn cho mọi người thấy sức mạnh của mình. Đó là lúc hắn tập trung sức mạnh của chín ngôi sao ở chỗ ba tấc trước nắm tay mình. Khi đó, tất cả mọi người cho rằng đó là sức mạnh của bản thân La Chinh. Ngoại trừ La Chinh thì không ai chú ý tới chi tiết này.
Nhưng lần này, La Chinh lại trực tiếp truyền sức mạnh ra bên ngoài cơ thể, nên dĩ nhiên cảm nhận của mọi người sẽ khác.
Lúc này bọn họ không cho rằng đó là sức mạnh đơn thuần của La Chinh nữa!
Dù sao võ giả bình thường khi sử dụng sức mạnh đều phải di chuyển thân thể, không chỉ đơn giản “ép” sức mạnh ra bên ngoài, để sức mạnh tồn tại độc lập như vậy được.
Giống như La Chinh hóa sức mạnh thành một quả trứng hình tròn, bao vây bản thân ở bên trong, nhìn qua càng giống như là một phép thần thông nào đó.
Nhưng phép thần thông gì mà lại giống thực lực đến thế? La Chinh vẫn chỉ có tu vi Thần Cực Cảnh, vậy mà ngăn chặn được đòn tấn công của thánh thú Chân Võ?
Trong những võ giả ngoại tộc ở đây, người có bản lĩnh cao cường nhất chắc là Hạ tả vệ và mấy vị Giới Chủ. Ngay cả khi Hạ tả vệ thi triển Đại Chí Nguyện thì cũng không thể ngăn chặn hết được nhiều xúc tu như thế chứ nói gì đến chuyện La Chinh còn tiêu diệt hết đám xúc tu ấy!
Bọn họ không thể tưởng tượng được, La Chinh đang sử dụng thần thông Khoa Thế, trực tiếp phóng sức mạnh ra bên ngoài từ thế giới trong cơ thể…
Đến khi La Chinh thu quả cầu được tạo ra bởi sức mạnh trong một thời gian dài kia lại, mọi người mới cảm thấy tai mình đau đớn không thôi.
Chấn động ở tần số cao được tạo ra bởi sức mạnh lớn trước đó đã làm tai của mọi người bị điếc, không hề nghe được âm thanh.
Sau khi sức mạnh biến mất, tai bọn họ mới dần dần hồi phục lại, nỗi đau khó có thể chịu được cũng mới truyền tới. Giờ phút này, rất nhiều võ giả đều bịt hai tai lại, võ giả nào hơi yếu một chút thì thậm chí còn bị chảy máu tai.
Nhưng vừa mới nghe lại được thì mặt đất đã bắt đầu rung chuyển!
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Tiếng bước chân ầm ầm từ xa truyền đến, âm thanh rất dày, rõ ràng là có con vật khổng lồ nào đó đang chạy nhanh đến gần đây.
“Rầm rầm rầm…”
Cây cối ở phía xa lần lượt đổ rạp xuống.
Mỗi âm thanh vang lên đều giống như đang giẫm trên trái tim của mọi người!
Tiếng động càng lúc càng gần, mặt đất cũng càng rung chuyển mạnh hơn. Mỗi tiếng bước chân vang lên, tất cả mọi người đều lập tức bị nảy lên khỏi mặt đất hai ba tấc. Một số võ giả còn nhìn chằm chằm vào hai chân mình trên mặt đất xem thế nào.
“Ầm ầm, ầm ầm…”
Một vùng gỗ lớn ở phía trước cứ thế đổ ngả sang hai bên, cuối cùng con vật khổng lồ kia cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều ngước nhìn con vật khổng lồ này.
“Đây là thánh thú Chân Võ?” Mắt La Chinh khẽ híp lại.
Bề ngoài của con thánh thú Chân Võ kia giống như con rắn lớn, nhưng có bốn chân, đầu nó có một cái mào rất lớn. Ngay trên cái mào kia lại có rất nhiều những sợi dây thép rất nhỏ đang không ngừng nhúc nhích. Thì ra những sợi dây thép này chính là râu của nó.
Kỳ lạ là thánh thú Chân Võ này có thân thể khá bình thường. Toàn thân đều được tạo thành từ kim loại màu xám xanh, mà làn da của nó lại có một nửa là màu xanh nhạt. Bề mặt da là những ô vuông kết hợp lại thành một chiếc lưới, trong đó là từng cái vảy hình thoi.
Từ hình dáng thì thấy thánh thú Chân Võ này không lớn lắm, chẳng qua hơi cao hơn mấy cây gỗ lớn xung quanh một chút, khoảng sáu đến tám trượng. Như vậy đã nhỏ hơn trăn Vô Tướng Thiên lúc trước La Chinh gặp phải không ít rồi.
Nhưng khi hình dáng thánh thú Chân Võ này hiện rõ trước mặt, tất cả mọi người, bao gồm cả La Chinh đều cảm thấy áp lực dữ dội!
Giống như sự tồn tại mạnh mẽ này không nên xuất hiện ở thế giới bình thường này vậy!
Tuy Băng Sơn tộc nổi tiếng với sự dũng cảm, nhưng giờ phút này bọn họ cũng không dám thở mạnh. Họ biết nơi này có một con thánh thú Chân Võ, nhưng rất nhiều năm qua vẫn chưa có ai trông thấy khuôn mặt thật sự của nó, tất cả vẫn chỉ là truyền thuyết. Cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ từng thấy râu của thánh thú Chân Võ, cũng chính là những sợi dây thép kia mà thôi.
Sức mạnh của La Chinh có thể dồi dào đến mức đáng sợ, nhưng dù sao hắn vẫn chưa có thực lực để đánh với thánh thú Chân Võ một trận. Đối với võ giả thì sức mạnh rất quan trọng, nhưng nhiều lúc sức mạnh cũng không phải là yếu tố quyết định.
Đứng trước những sự tồn tại mạnh mẽ này, La Chinh lại một lần nữa có cảm giác bản thân mình thật nhỏ bé…
“Ầm!”
Con thánh thú Chân Võ kia lại bước từng bước ra, đôi mắt màu đỏ nhìn chăm chú vào La Chinh và Hàm Lưu Tô ở sau lưng.
Ánh mắt này giống như một vật thể thực sự nào đó, khiến La Chinh cảm thấy rất áp lực.
Mặc dù sức mạnh của La Chinh đã được tăng lên rất nhiều lần, nhưng như thế vẫn không khiến hắn cảm nhận được một chút an toàn nào!
Hiện tại, lựa chọn đúng đắn nhất của hắn hẳn là giao Hàm Lưu Tô ra. Nhưng La Chinh đã được cô gái này giúp đỡ, đổi lại hắn cũng đã đồng ý sẽ đưa nàng đi trấn Hồn Nhai, nên đương nhiên trong lòng hắn không có bất kỳ ý nghĩ nào về việc thỏa hiệp!
Vì thế, hắn sẽ phải tiếp tục.
Lôi Thiềm đứng cách đó không xa đang cắn chặt răng. Hắn cũng muốn khuyên bảo La Chinh, nhưng cuối cũng lại không nói gì.
“Rầm…”
Một sợi râu dây thép kéo dài từ cái mào của thánh thú Chân Võ đang lao dần về phía La Chinh.
Mục tiêu của nó kia vẫn là Hàm Lưu Tô!
Nhưng trong nháy mắt nó lao đến trước mặt La Chinh, hắn lại đột nhiên vẫy tay. Sức mạnh phát ra tạo thành một hình cung sắc nhọn.
“Xoẹt!”
Ngay lập tức chặt đứt dây thép này.
Nghe thấy tiếng đứt của sợi râu dây thép kia, mọi người cũng thầm run rẩy trong lòng!
Nếu thánh thú Chân Võ nổi giận thì những người ở đây làm gì còn đường sống?
Đáng buồn nhất là các võ giả ngoại tộc đến từ Thần Vực. Trước đây bọn họ nghe thấy Băng Sơn tộc nhắc tới thánh thú Chân Võ thì còn đang buồn bực, không biết nó là thứ gì.
Bây giờ, sau khi nhìn thấy hình dạng thật của thứ này, không ít võ giả đã nhận ra, không ngừng mắng thầm trong lòng: Đệch! Đây là một con chồn đen!
Chân linh được sinh ra từ cây Nhược Mộc!
Trong Thần Vực cũng chỉ có bảy tám con, trong đó một con đã bị thương nặng, được chủ nhân của cấm địa Luyện Thần thu phục. Không ngờ con chồn đen chưa từng xuất hiện này lại có được nửa bên thân thể là con rối, biến thành cái dạng này…
Điều khủng khiếp nhất là, La Chinh còn định phân cao thấp với nó?
Chỉ là một tên Thần Cực Cảnh thì làm sao phân cao thấp với một chân linh được?
Điên à?
Trong lòng rất nhiều võ giả ngoại tộc hẳn là nghĩ như vậy, kể cả ông lão Diêu An. Trong lòng tất cả mọi người đều thầm hối hận. Ông vốn đã định rời khỏi Băng Sơn tộc, lần này theo đội ngũ ra trận cũng là vì muốn âm thầm quan sát La Chinh, không ngờ lại gặp phải việc này. Đúng là đen cực độ.
“La, La Chinh… giao cô gái sau lưng ngươi ra đi.” Một võ giả khuyên.
La Chinh cũng làm bộ mắt điếc tai ngơ, trong ánh mắt đen láy là sự cố chấp, vẫn đối mặt với con chồn đen kia như trước.
Đã chặt đứt một sợi râu nhưng con chồn đen này vẫn không ra tay. Lúc này La Chinh đang cố chấp chứ cũng không phải liều lĩnh. Dường như con vật này cũng kiêng kỵ điều gì đó ở đây, hoặc có thể nói là nó hoàn toàn không muốn đánh với La Chinh?
Chỉ chốc lát sau, con chồn đen kia lại phóng ra một sợi râu nữa, lao về phía Hàm Lưu Tô phía sau La Chinh.
Thấy sợi râu kia lao lại đây, La Chinh cũng cảm nhận được sự căng thẳng ở phía sau lưng. Cô nàng yêu kiều phía sau cũng siết chặt cổ hắn, hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi của Hàm Lưu Tô.
Đám Hạ tả vệ cũng căng thẳng, tim như muốn ngừng đập. Bọn họ là người của Thánh Hoàng, nếu so với võ giả Thần Vực bình thường thì cũng hiểu biết hơn, cũng càng biết rõ lai lịch của con chồn đen này. Nếu Trưởng công chúa thật sự bị nó nuốt, đúng là Thánh Hoàng đại nhân cũng không có cách nào.
Nhưng La Chinh vẫn chém ra một quyền, một đường trăng lưỡi liềm vô hình đột nhiên được ngưng tụ ra, chặt đứt sợi râu dây thép một lần nữa. La Chinh không định nhượng bộ.
Sau khi bị La Chinh ngăn chặn tới hai lần, con chồn đen bỗng ngẩng đầu lên.
“Gào!”
Phát ra một tiếng gào chói tai, tất cả cây cối trong rừng rậm Cự Mộc đều rung chuyển theo, kể cả các võ giả ở đây cũng đứng không vững. Đám võ giả trong đội săn rắn và đội săn hổ cứ thế ngã xuống, thậm chí còn có người ngất xỉu!
La Chinh cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ như trước.
Chồn đen vừa gào thét, cái đầu dài của nó vừa dò tới. Sau khi tới gần mặt La Chinh thì âm thanh mới ngừng lại…
La Chinh siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào con chồn đen đang đứng gần mình trong gang tấc. Hắn có thể ngửi được mùi tanh trong hơi thở của con vật này, nhịp tim cũng đã đập nhanh điên cuồng.
Nếu nó định nuốt mình thì mình có đánh lại hay không?