Bách Luyện Thành Thần

Chương 1516





So với người Băng Sơn tộc luôn hào hùng phóng khoáng thì người Thiên Khung tộc lại có vẻ trầm tĩnh, ít nói hơn.

Được bọn họ dẫn đường, mọi người đã vào bộ lạc của Thiên Khung tộc.

Trong Thiên Khung tộc không có luồng lực hấp dẫn kinh khủng kia, nhưng kiến trúc lại rất kỳ quái. Trong bộ lạc có vô số những tòa tháp cao được xây lên.

Mà ở dưới những tòa tháp cao này là một vùng đầm lầy đen sì.

Liếc mắt nhìn lên, phía trên những ngọn tháp cao kia là một mảng trắng lóa. Thì ra không ít tộc nhân của Thiên Khung tộc đều đang ngồi trên đó, những chiếc cánh màu trắng mở rộng ra tạo thành từng mảng đan vào nhau.

Bình thường cũng hay có tộc nhân Thiên Khung tộc bỗng dưng bay lên rồi lại đáp xuống.

Băng Sơn tộc là chủng tộc tôn sùng sức mạnh, còn Thiên Khung tộc thì lại có thiên hướng về bầu trời và tự do.

Tiếc rằng cấm địa Luyện Thần cũng chỉ là một cái động thật lớn mà thôi, điều những chủng tộc này thích nhất chính là sự rộng lớn của Thần Vực trong lời nói của các võ giả ngoại tộc. Vùng đất ấy rộng vô cùng, cả đời Thiên Khung tộc cũng không thể đi đến cuối…

Tất cả những điều đó làm cho Thiên Khung tộc hâm mộ không thôi.

Vì vậy, so với Băng Sơn tộc, Thiên Khung tộc càng muốn tìm hiểu mục đích của chủ nhân cấm địa Luyện Thần hơn. Bọn họ luôn ước ao có cơ hội để rời khỏi hang động này.

Băng Sơn tộc tới đây liền nhận được sự đón tiếp nhiệt tình của Thiên Khung tộc.

Những tòa tháp cao trong Thiên Khung tộc đan xen nhau chằng chịt, có cao có thấp, bởi vậy nên liếc mắt một cái là có thể phân biệt được địa vị của mọi người trong tộc.

Địa vị càng cao thì tháp cũng càng cao.

Khoảng cách chênh lệch giữa tòa tháp cao nhất và thấp nhất cũng phải nghìn trượng.

Thiên Khung tộc sắp xếp cho đoàn người Băng Sơn tộc ở trên đỉnh của tòa tháp cao lớn nhất.

Khi màn đêm buông xuống, tất cả người Thiên Khung tộc đều trở về nơi ở của mình. Người dẫn đầu đám người Thiên Khung tộc đội mũ vàng, chính là Cung Vũ - thủ lĩnh của họ.

Sau khi giới thiệu qua một lượt, ánh mắt Cung Vũ dừng lại ở La Chinh.

Là nhân vật quan trọng nên đại khái Cung Vũ cảm thấy phải đích thân đánh giá người tên La Chinh mà Băng Sơn tộc đã nói, xem có thật là hắn có thể chống lại dị hỏa không.

Chỉ thấy y đưa tay khẽ phất một cái, chân nguyên ở bốn phía xung quanh bắt đầu được kích hoạt, một ngọn lửa màu vàng xuất hiện trong tay y…

Mặc dù Cung Vũ biết La Chinh là nhân vật quan trọng, nhưng rõ ràng y cũng chẳng coi trọng tên nhóc Thần Cực Cảnh này, chưa hỏi ý kiến gì đã tùy tiện muốn dùng ngọn lửa này để thiêu đốt hắn.

La Chinh thấy vậy bèn nhíu mày.

Ngọn lửa của Cung Vũ được tạo thành từ việc dùng lực quy tắc để thúc đẩy chân nguyên, có lẽ nó vô cùng xảo diệu nhưng La Chinh cũng sẽ không sợ. Chỉ là La Chinh không có khuynh hướng thích bị hành hạ, chưa nói lời nào đã dùng muốn ngọn lửa này để thiêu mình? Chuyện này là thế nào?

Sau khi tiến vào Băng Sơn tộc rèn luyện, sức mạnh của La Chinh đã có sự thay đổi rất lớn.

Trước đây do hắn thiếu thực lực nên dù bị Băng Sơn tộc tùy ý trêu đùa cũng không thể phản kháng lại. Chẳng qua Băng Sơn tộc cũng không có ác ý lắm nên hắn cũng không so đo. Thế nhưng La Chinh của hiện tại lại không chỉ như thế!

Thấy cảnh này, người vẫn luôn qua loa cẩu thả như Lôi Thiềm lại là người đầu tiên đứng dậy nói: “Cung Vũ huynh, từ từ đã!”

Ánh mắt xanh biếc của Cung Vũ khẽ chớp rồi ngạc nhiên hỏi: “Thế nào?”

Lôi Thiềm có vẻ hơi ái ngại. Lúc trước hắn không nói rõ thực lực của La Chinh nên với địa vị của Cung Vũ thì quả thực không cần quá tôn trọng một võ giả Thần Cực Cảnh ngoại tộc làm gì. “Vị La Chinh này nằm trong đội săn thần của chúng ta.”

Câu này rất mơ hồ, nhưng thực chất lại đang ám chỉ rằng thực lực của La Chinh có tư cách để tiến vào đội săn thần. Chỉ luận về thực lực thì hắn đã sánh ngang với người mạnh nhất của Băng Sơn tộc.

Nhưng dù sao Cung Vũ vẫn không hiểu ẩn ý trong đó. Y chỉ biết rằng vì La Chinh là người gạt lửa nên mới được đặc cách tiến vào đội săn thần. Nếu không, tên này có tài đức gì mà được ngồi ngang hàng với đám Lôi Thiềm?

“Vậy thì quan trọng gì?” Cung Vũ thản nhiên đáp, ngọn lửa trong tay càng cháy mạnh hơn.

Thế nhưng Lôi Thiềm vẫn không chịu bỏ qua, thậm chí còn bước lên trước một bước, chắn ngang trước mặt Cung Vũ rồi nói: “Trong khảo nghiệm của Băng Sơn tộc ta, La Chinh đã đạt được danh hiệu Man Vương.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Cung Vũ bỗng nghiêm lại: “Lôi Thiềm huynh cứ nói đùa. Chẳng lẽ tên này vốn chẳng hề có thần thông gạt lửa? Lôi Thiềm huynh muốn đùa Thiên Khung tộc chúng ta sao? Vài ngày nữa Vạn Tượng tộc cũng sẽ tới đây, đã trêu đùa hai thánh địa tu luyện lớn chúng ta như thế thì Lôi Thiềm huynh phải chịu trách nhiệm đó!”

Cung Vũ không tin lời của Lôi Thiềm, thêm việc lúc này Lôi Thiềm đứng ra che chắn lại càng khiến Cung Vũ hoài nghi hơn. Có khi tên La Chinh này chỉ được cái tiếng vậy thôi. Nhưng y nghĩ mãi cũng không ra, tên Lôi Thiềm kia ăn no rửng mỡ hay sao mà lại đi lừa y như thế?

Lôi Thiềm đành gượng cười, gã biết Cung Vũ đã xuyên tạc ý mình nên đành nói tiếp: “Ta đang nói thật!”

Thấy Lôi Thiềm nghiêm túc như thế, ánh mắt Cung Vũ lại nghi hoặc. Y nhìn chằm chằm vào Lôi Thiềm rồi nói: “Không cần biết đó có phải sự thật hay không, ta vẫn phải tự tay thử một lần mới biết được. Vì sao Lôi Thiềm huynh cứ muốn ngăn cản ta?”

“Không phải là ta ngăn cản, ta chỉ hy vọng Cung Vũ huynh hỏi La Chinh trước một câu mà thôi.” Lôi Thiềm đáp.

Lôi Thiềm biết La Chinh không phải là kiểu người khó nói chuyện, điều kiện tiên quyết là ngươi phải tôn trọng hắn đã. Đây không phải là cuộc đối thoại giữa cường giả với kẻ yếu để mà không quan tâm tới ý kiến của La Chinh. Huống hồ trong mắt Lôi Thiềm, sức mạnh của La Chinh có lẽ còn hơn cả bản thân Lôi Thiềm hắn nhiều.

Đến tận lúc này, Cung Vũ mới hiểu ý của Lôi Thiềm. Tên La Chinh mà y không coi ra gì này thực sự là một nhân vật có tiếng ư?

Để đạt được kết quả mình muốn, Cung Vũ đành miễn cưỡng kiềm chế tính khí của mình: “Này nhóc con, nghe nói các ngọn lửa trên thế gian này đều không làm gì được ngươi, ta muốn dùng dị hỏa trong tay để thử ngươi, được chứ?”

Y là thủ lĩnh của Thiên Khung tộc, theo y thì nói chuyện với một võ giả Thần Cực Cảnh ngoại tộc như thế đã là nể mặt lắm rồi.

Nhưng Lôi Thiềm vừa nghe xong thì trong lòng thầm than: Xong đời rồi…

Hắn chưa kịp mở miệng, La Chinh đã cười híp mắt nói: “Ta từ chối.”

Những người thuộc tầng lớp cấp cao khác của Thiên Khung tộc ở đây nghe thấy La Chinh nói vậy thì vẻ mặt ai nấy đều trở nên vô cùng khó coi. Bọn họ không ngờ thủ lĩnh đã hỏi như vậy mà tên nhãi này còn dám từ chối!

Hàng lông mày của Cung Vũ hơi nhướng lên, cười nhạt nói: “Ngươi chỉ là một tên võ giả ngoại tộc mà cũng có tư cách từ chối ta?”

Vẻ mặt của La Chinh vẫn chẳng có bất kỳ thay đổi nào: “Tư cách là do thực lực mà có chứ không phải do một câu của ngươi hay ta quyết định.”

Lúc này, võ giả của Băng Sơn tộc và những võ giả ngoại tộc tu luyện ở Băng Sơn tộc đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Vì sao vừa tới cửa đã giương cung bạt kiếm với nhau thế này?

Nhưng bọn họ cũng đã chứng kiến thực lực của La Chinh rồi…

Mặc dù bọn họ không rõ La Chinh lấy đâu ra thực lực kinh khủng như thế, nhưng lần chống chọi với thánh thú Chân Võ lúc trước thực sự đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tất cả mọi người.

Lôi Thiềm còn định tiếp tục hòa giải thì Cung Vũ đã lạnh lùng nói: “Vậy thì để ta xem xem ngươi có thực lực đó hay không!”

Rốt cuộc y cũng không nhịn được nữa mà ra tay!

Chỉ thấy y đột nhiên vươn tay về phía La Chinh, ngọn lửa màu vàng kia bỗng biến thành một con rắn lửa vừa dài vừa nhỏ, lao về phía La Chinh.

Quy tắc trong mỗi vũ trụ đều có phần khác nhau, nhưng dù gì thì những quy tắc này cũng là do thánh nhân đặt ra. Mà thời gian của thế giới do thánh nhân xây dựng cũng không thể thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Thần Vực, thế nên sẽ không có chênh lệch quá lớn.

Trên khuôn mặt của mỗi người Thiên Khung tộc đều là nét cười lạnh lùng. Tên nhóc ngoại tộc này đúng là không biết trời cao đất dày là gì! Nếu hắn có thể đỡ được Xích Diễm của Cung Vũ thì có thể chứng minh hắn có thân thể gạt lửa, nếu không thì sẽ chết cháy. Như vậy chết cũng đáng đời.

Hàm Lưu Tô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh La Chinh, quan sát con rắn lửa đang vụt tới kia, khóe miệng khẽ nhếch lên. Phẩm cấp của ngọn lửa này mạnh hơn một chút so với ngọn lửa từ gỗ Độ Ách, nhưng so với dị hỏa của nàng thì vẫn còn kém xa, căn bản không thể gây ra bất kỳ thương tổn nào cho La Chinh.

Chắc La Chinh sẽ không ngoan ngoãn để cho người khác thiêu mình đâu nhỉ?

Đúng như suy đoán của Hàm Lưu Tô, đối mặt với con rắn lửa kia, La Chinh vẫn ngồi ngay ngắn, không hề cử động, thế nhưng vừa mới suy nghĩ một chút, chín ngôi sao trong cơ thể lại lóe lên lần nữa.

Ban ngày đã vận dụng mất một phần ba sức mạnh của chín ngôi sao, La Chinh liền phát hiện sức mạnh của chín ngôi sao này không phải là vô hạn. Khi hắn lấy ra quá nhiều sức mạnh thì ánh sáng của nó sẽ nhạt dần đi.

Nhưng hiện tại, để đỡ con rắn lửa này, La Chinh cũng không cần lấy ra quá nhiều, chỉ cần một phần ba là đã thừa rồi.

Luồng sức mạnh vô hình này biến thành một tấm lá chắn vững chắc, che trước người La Chinh. Khi con rắn lửa kia vừa mới bay tới thì đã bị sức mạnh vô hình ấy nuốt gọn, trực tiếp bị hủy diệt rồi tiêu tan…

Cung Vũ thấy cảnh ấy thì nét mặt lại càng khó coi hơn. Ngón tay hắn vung mạnh xuống, những con rắn lửa kia không ngừng lao ra, màu sắc cũng thay đổi từ vàng sáng sang màu đỏ đậm. Lúc này coi như y mới thực sự ra tay.

Thế nhưng kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi. Trước mặt La Chinh như thể có một bức tường vô hình. Lực của ngọn lửa do y dùng chân nguyên chuyển hóa thành không thể vượt qua đó nửa bước!

“Ta có thực lực này không?” La Chinh thong dong hỏi ngược lại.