Tất cả những người Thiên Khung tộc ở đây đều im phăng phắc trước câu hỏi của La Chinh.
Băng Sơn tộc trông coi suối nguồn sức mạnh, còn Thiên Khung tộc thì là về chân nguyên.
Tất cả mọi thứ trong cấm địa Luyện Thần đều do chân nguyên hóa thành. Nhưng tất cả chân nguyên đều bắt nguồn từ đây. Đây là nơi khởi đầu của nguyên khí trời đất.
Có ưu thế đó nên thiên phú về chân nguyên của người Thiên Khung tộc vượt xa các chủng tộc khác.
Về mặt vận dụng chân nguyên để sử dụng các loại lực quy tắc cũng khéo léo hơn tộc khác nhiều.
Cung Vũ là thủ lĩnh của Thiên Khung tộc, thực lực của y chẳng còn gì phải bàn. Nhưng bây giờ y đã dùng quy tắc hệ Hỏa cực hạn mà vẫn không thể làm gì được La Chinh.
Quan trọng hơn là La Chinh còn chưa hề nhúc nhích một chút nào, vẫn tỏ ra rất nhẹ nhàng, đã thế còn để lộ khí thế sâu không lường được.
Hắn chưa từng coi trọng Thiên Khung tộc.
Đến lúc này, Cung Vũ mới tin tưởng lời của Lôi Thiềm một chút. Tên này thực sự đã đạt được danh hiệu Man Vương, mà đó chắc chắn cũng không phải là một danh hiệu bình thường.
Nhưng lúc trước y đã nói ra những lời khó nghe như vậy, thân là thủ lĩnh của Thiên Khung tộc, giờ có vẻ hơi mất mặt.
Y không thể dùng sát chiêu để giết La Chinh được. Lôi Thiềm sẽ là người đầu tiên ngăn cản y.
Thấy con rắn lửa kia chẳng làm gì được La Chinh, Cung Vũ đành phải để nó tan đi, hừ một tiếng rồi nói: “Cũng mong ngươi có thực lực đó! Nếu không lửa Phỉ Thúy sẽ đốt trụi ngươi!”
“Việc này không phiền ngươi lo.” La Chinh khẽ cười nói: “Hãy nhớ, ta cũng chỉ hợp tác với Băng Sơn tộc mà thôi!”
Câu nói này khiến vẻ mặt của Cung Vũ lại trở nên lạnh lùng, Lôi Thiềm lại tiếp tục đứng ra hòa giải, đồng thời cũng khẳng định lời nói của La Chinh: “Đúng thế, Băng Sơn tộc chúng ta cũng chỉ hợp tác với La Chinh mà thôi. Thái độ của Cung Vũ huynh như vậy là không đúng rồi.”
“Lôi Thiềm! Ngươi…”
Hợp tác với võ giả ngoại tộc? Vậy cũng phải xem tên La Chinh này có đủ trình không chứ.
Cho dù năm đó Hàm Thương Yên đảm nhận chức thủ lĩnh thì vẫn có nhiều người trong Băng Sơn tộc tỏ ra không phục. Về bản chất thì sáu chủng tộc này vẫn khá bài xích người ngoại tộc. Ví dụ như trong Băng Sơn tộc thường xuyên có người muốn phong bế núi Thánh Tuyền, không cho các võ giả ngoại tộc tiến vào.
Chuyện như thế cũng thường xảy ra ở cả Thiên Khung tộc, Vạn Tượng tộc…
Nhưng quy tắc của sáu thánh địa tu luyện lớn là do nhà tiên tri định ra, mà nhà tiên tri thì lại nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân cấm địa Luyện Thần. Bọn họ không thể thay đổi những quy tắc này được.
Cho nên dù sáu chủng tộc lớn có bài trừ ngoại tộc đến mức nào đi nữa thì vẫn đành phải cho phép võ giả ngoại tộc vào đây tu luyện, chỉ là không sẵn lòng bồi dưỡng võ giả ngoại tộc mà thôi…
Việc không sẵn lòng này càng ngày càng làm cho sự bài xích trong lòng người bản xứ trở nên trầm trọng hơn. Bọn họ cho rằng những võ giả ngoại tộc này tới đây để chiếm lợi.
Bây giờ chính miệng Lôi Thiềm lại nói rằng hắn hợp tác với La Chinh. Tự mình hạ thấp bản thân như thế làm cho Cung Vũ thắc mắc, không biết mình có nghe nhầm hay không. Nhưng nếu để ý tới lời nói và thái độ của Lôi Thiềm lúc trước thì có lẽ nói ra những lời như thế cũng không có gì là lạ.
Thấy biểu cảm của Cung Vũ, Lôi Thiềm không khỏi thở dài. Hắn bước lên trước rồi thầm thì gì đó bên tai Cung Vũ.
Nghe Lôi Thiềm nói xong, sắc mặt Cung Vũ lại thay đổi thêm vài lần. Hai mắt y nhìn chằm chằm vào La Chinh, khuôn mặt sa sầm kia cũng từ từ dịu lại, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, ngữ khí cũng trở nên khách khí vô cùng: “Thì ra là thế. Anh bạn La Chinh đây hợp tác với Băng Sơn tộc, Thiên Khung tộc chúng ta lại trở thành người được lợi. Khi nãy Cung mỗ nói năng lỗ mãng, có gì đắc tội mong được lượng thứ.”
Cung Vũ vừa nói xong, biểu cảm của đám tộc nhân có địa vị cao trong Thiên Khung tộc bắt đầu phức tạp hẳn lên.
Rốt cuộc Lôi Thiềm đã nói gì mà thái độ của thủ lĩnh bọn họ thoắt cái đã thay đổi mạnh mẽ đến vậy?
Người Thiên Khung tộc không hiểu, nhưng La Chinh thì biết, một vài võ giả khôn khéo cũng biết rõ nguyên do.
Chắc hẳn Lôi Thiềm đã nói chuyện thánh thú Chân Võ cho Cung Vũ nghe.
Thánh thú Chân Võ chính là linh sủng của chủ nhân cấm địa Luyện Thần, địa vị rất cao. La Chinh không chỉ đối đầu trực diện với thánh thú Chân Võ, mà con chồn đen lúc trước cũng chọn chủ động rời đi.
Chỉ điều đó thôi đã chứng tỏ được sự bất phàm của La Chinh rồi.
Mặc dù chồn đen không nói được tiếng người, nhưng trí tuệ của nó lại không hề thấp. Việc buông tha cho La Chinh vốn là chuyện rất kỳ lạ, đáng để bọn họ phải suy đoán.
Ai là người có thể khống chế chồn đen? Chỉ có chủ nhân của cấm địa Luyện Thần mới làm được điều đó mà thôi…
Có lẽ đến cả Băng Sơn tộc cũng không biết mục đích của chủ nhân cấm địa Luyện Thần là gì, các nhà tiên tri cũng giữ kín những chuyện này. Nhưng điều đó không có nghĩa là đám Lôi Thiềm không có suy đoán của riêng mình.
Sau khi nhận ra, cho dù lúc này hạ mình có phần hơi mất mặt nhưng Cung Vũ cũng không thể không thay đổi thái độ.
Thấy đối phương đã tỏ ra khiêm nhường như thế, La Chinh cũng sẽ không làm căng chuyện, chỉ khẽ gật đầu nói: “Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, Cung thủ lĩnh không cần để ý.”
Cung Vũ có thể gạt bỏ sĩ diện, nhưng những người trong Thiên Khung tộc khác thì chưa chắc. Bọn họ không biết rõ mọi chuyện nên chỉ biết hận La Chinh đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Giải quyết xong chuyện này thì cũng đã đến giờ dùng cơm.
Băng Sơn tộc tới thăm, theo lệ cũ thì Thiên Khung tộc phải dùng những món ăn phong phú nhất để chiêu đãi.
Cung Vũ phất tay một cái, hơn mười người Thiên Khung liền bay tới, tay bưng những chồng đĩa và chén rượu vô cùng đẹp đẽ, lần lượt đặt trước mặt mọi người.
Có điều, trong những chiếc đĩa này lại trống không.
Thấy đĩa ăn đó, La Chinh có vẻ hơi ngạc nhiên, không biết Thiên Khung tộc sẽ chiêu đãi mọi người món gì?
Nếu đây đã là thánh địa tu chân, võ giả đều tu luyện chân nguyên nên về cơ bản đều không cần ăn uống từ lâu, chỉ hấp thu nguyên khí trời đất thôi là được rồi…
Không ngờ chuyện tiếp theo lại xảy ra đúng như suy nghĩ của hắn.
Bọn họ không giống Băng Sơn tộc. Băng Sơn tộc cần săn bắt rất nhiều dị thú quý hiếm để làm thức ăn. Máu thịt của chúng đều có tác dụng luyện thể rất lớn.
Còn đồ ăn của Thiên Khung tộc lại là chân nguyên.
Sau khi đặt hết những chiếc đĩa này lên, lại có hơn mười cô gái của Thiên Khung tộc xuất hiện.
Những cô gái này có vóc dáng thon thả, dáng vẻ yểu điệu, nhan sắc cũng cực kỳ xinh đẹp, so với những cô gái Băng Sơn tộc có thân mình vạm vỡ thì quả là khác biệt một trời một vực.
Các võ giả ngoại tộc đi theo nhìn thấy những cô gái kia thì đều cảm thấy bọn họ đúng là quốc sắc thiên hương, trong lòng xao xuyến không thôi.
Mỗi cô gái đứng đối diện một bàn ăn, hai tay hợp lại, nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ...
“Phép quán tưởng…” La Chinh chợt ngẩn người.
Sau khi cô gái kia dùng phép quán tưởng, chân nguyên nồng đậm ở nơi này liền bắt đầu ngưng tụ lại. Từng luồng sáng màu ngọc bích lộng lẫy hiện lên, hương thơm ngào ngạt bắt đầu bay ra. Trong cái khay tinh xảo kia cũng bắt đầu xuất hiện các loại đồ ăn, trong ly cũng đầy ắp rượu ngon thơm ngát.
La Chinh im lặng không nói được gì.
Quán tưởng là phương pháp cơ bản trong việc khống chế chân nguyên.
Nhưng thứ võ giả tu luyện lại là cách để chiếm đoạt chân nguyên, trực tiếp hấp thu nguyên khí trời đất.
Thiên Khung tộc vẫn duy trì truyền thống “ăn cơm”, nhưng bọn họ không ăn thịt thà, cũng càng không ăn các loại ngũ cốc… thế nên mới dùng cách này.
Những cô gái xinh đẹp này chính là đầu bếp trong Thiên Khung tộc.
Các nàng tu luyện phép quán tưởng từ bé, quán tưởng ra các loại mỹ thực.
Món ngon nhất trên đời này cũng chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi, dù sao thì sức tưởng tượng của con người chính là thứ đẹp đẽ nhất trên đời.
Do vẫn luôn không ngừng tập luyện nên mỹ thực mà các nàng quán tưởng ra đã trở thành món ngon tuyệt thế.
Đương nhiên khi những thứ này đi vào trong bụng thì cũng chỉ là một luồng chân nguyên mà thôi, chẳng khác việc hấp thu nguyên khí trời đất là bao. Chẳng qua người ăn được thỏa mãn về mặt vị giác.
“Ha ha ha! Ta ngày đêm vẫn nhung nhớ mỹ vị tuyệt thế của Thiên Khung tộc. Mặc dù thứ này không đủ no bụng, nhưng hương vị đúng là đệ nhất. Chúng ta ăn xong bữa này rồi hẵng phân chia những con mồi kia.” Lôi Thiềm cười, vội vã đưa tay vào trong đĩa.
Người Băng Sơn tộc vốn không hấp thu chân nguyên. Đối với họ, những món này ăn hay không cũng giống nhau cả. Có điều bọn họ lại vẫn nhớ mãi hương vị này. Huống hồ chuyến này khi đi qua rừng Độ Ách, bọn họ cũng thu hoạch được kha khá. Con mồi để no bụng thì ăn sau cũng được, bây giờ phải thỏa mãn khát vọng ăn uống đã.
Cô gái trước mặt La Chinh đã quán tưởng xong, nàng khẽ cúi người với La Chinh nói: “Mời dùng bữa.” Vừa dứt lời, nàng liền yểu điệu rời đi, bước về phía võ giả tiếp theo…
Không bao lâu sau, chiếc đĩa trước mặt mọi người đã xuất hiện đủ các loại mỹ thực tinh xảo.
Nghe Lôi Thiềm nói khoa trương thế kia, đáy lòng La Chinh cũng có phần tò mò. Hắn nhón lấy một vài quả nho do phép quán tưởng tạo ra, bỏ vào miệng. Trong miệng bỗng chốc xuất hiện vị ngọt. Mặc dù vị ngọt này rất đậm, nhưng lại không hề ngấy, quả thực khác xa với những thứ hắn từng ăn trước đây!
Sau khi nuốt xuống liền cảm nhận được những đồ ăn này hóa thành chân nguyên, bắt đầu tiến vào thế giới trong cơ thể hắn. Có điều, khi chúng vừa mới tiến vào thì đã bị khí hỗn độn diệt sạch. Từ lâu thế giới trong cơ thể hắn đã không thể dung nạp chân nguyên nữa rồi.